DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 310: Chúng ta đúng là một đôi uyên ương

" Đúng vậy, Phong Hải Nhai hắn là thủ hạ của Thái Đông Phong, đặc biệt hung ác, ngày đó còn ra tay đánh một nữ nhân viên."
"Vậy em không nên cùng bọn họ ở một chỗ nữa."
Trần Thiên Minh lo lắng nói.




"Sẽ không có lần sau đâu, em sẽ không đi tìm bọn họ nữa, hiện tại thấy bọn họ là em muốn tránh như tránh tà vậy."
"Vậy là tốt rồi, không nói đến bọn chúng nữa, em ăn nhanh lên."
Trần Thiên Minh lại gắp món cho nàng.


Khi bọn họ ăn được một lúc, Trần Thiên Minh đột nhiên đứng lên, nói với Tiểu Trữ:
" Tiểu Trữ, anh vô toilet một chút."
Nói xong, hắn liền đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh đi tới quầy hàng, đem tiền thanh toán sau đó lại quay về chỗ ngồi.
"Tiểu Trữ, bữa cơm ngày hôm nay có ngon không?"
Trần Thiên Minh hỏi.


Tuy rằng trước đây mình và Tiểu Trữ cũng có lần cùng nhau ăn, nhưng lần đó hai người như ở hai thế giới khác nhau vậy, do đó hôm nay Trần Thiên Minh cao hứng phi thường.
"Ngon lắm, em cũng không ngờ lại ăn ngon như vậy."
Tiểu Trữ vừa cười vừa nói.


Đương nhiên hôm nay nàng ăn toàn vây cá, tổ yến, sao lại không ngon đây?
"Ăn ngon là được, anh nhìn em ăn vui vẻ như vậy, cũng cảm thấy vui theo."
Trần Thiên Minh vui vẻ cười.
Tiểu Trữ xem mình cùng Trần Thiên Minh ăn đã đủ, nàng nghĩ muốn thanh
toán, Vì vậy liền hỏi Trần Thiên Minh:
"Thiên Minh, anh ăn no chưa?"


"No rồi."
Trần Thiên Minh nói.
" Phục vụ, tính tiền."
Tiểu Trữ cầm ví tiền, hướng tới tên phục vụ đứng bên kia nói.
Người phục vụ này đi tới mỉm cười nói với Tiểu Trữ:
"Tiểu thư, bữa cơm đã được tiên sinh này thanh toán rồi."
"Anh, anh sao đã thanh toán rồi, không phải nói hôm nay em mời sao?"


Tiểu Trữ oán giận nhìn Trần Thiên Minh, nói tiếp:
"Anh nói đi, tiền bữa cơm này tốn bao nhiêu, em trả lại cho anh."
Trần Thiên Minh cười cười, nói:
" Tiểu Trữ, bữa cơm này để anh mời, để con gái mời, anh còn mặt mũi nào nữa?"
"Không được, đã nói trước là do em mời mà, em muốn thanh toán."


Tiểu Trữ kiên quyết lắc đầu.
"Ài, tiền của anh chẳng phải cũng là tiền của em sao, như nhau thôi mà."
Trần Thiên Minh khuôn mặt hi hi ha ha cười nói.
Chỉ cần sau này Tiểu Trữ là người của mình, vậy tiền của mình không phải là của nàng sao, tiền của nàng cũng không phải là của mình sao?
"Sao anh lại nói như vậy?"


Tiểu Trữ nói,
Đột nhiên nàng ngẫm nghĩ một chút, liền hiểu ra ý tứ trong lời nói của Trần Thiên Minh, nàng đỏ mặt, mắt trắng dã liếc hắn:
"Cái gì mà tiền của anh là tiền của em?"


"Tiểu Trữ, em còn không biết tâm ý của anh đối với em sao? Trước đây, em hiểu lầm anh, hiện tại hẳn là minh bạch tình cảm của anh với em rồi chứ!"
Trần Thiên Minh liếc mắt đưa tình nhìn Tiểu Trữ, cho đối nàng thấy tình cảm chân thành của mình.
"Anh, anh..."


Tiểu Trữ vốn đang muốn nói vài câu, thế nhưng nàng nhìn hắn đang liếc mắt đưa tình với mình, lại xấu hổ cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Cho tới bây giờ, anh vẫn luôn mơ có một ngày hai chúng ta cùng nhau vui vẻ ăn chung một bữa cơm, khi tỉnh lại mới phát hiện chỉ là một giấc mơ, anh rất đau lòng!"


Trần Thiên Minh nồng nàn nói tiếp:
"Cho nên hôm nay cùng ngồi ăn cơm với em, anh vẫn hoài nghi rằng có phải mình vẫn đang trong mộng không, anh không thể tin được mình lại được ở cùng một chỗ với em!"


Trần Thiên Minh cũng là nói lời thật lòng, bao nhiêu cô gái hắn đã gặp qua, Tiểu Trữ vẫn là người mà hắn thích nhất, bởi vì nàng trong rất nhiều mĩ nữ khác, có một tấm lòng trong sáng không tỳ vết, đồng thời nàng đối với mình lại rất hung giữ, điều này làm cho Trần Thiên Minh càng muốn yêu nàng, trong những giấc mơ của hắn đa số đều là cùng Tiểu Trữ ở chung một chỗ.


"Anh sao ngốc như vậy chứ?"
Tiểu Trữ nghe Trần Thiên Minh bộc lộ chân tình, nàng có phần cảm động.


"Đúng vậy, bình thường anh cũng hay tự hỏi, sao mình lại ngốc vậy chứ, có lẽ vì thế mà Tiểu Trữ không thương ta sao? Người ta là bạch thiên nga,ta chỉ là một con cóc, cóc làm sao có thể ăn thịt được bạch thiên nga chứ?"
Trần Thiên Minh giả vờ đau lòng nói.


Hắn chính là muốn cố ý nói như vậy, khiến Tiểu Trữ cảm động, sau đó sẽ thích mình.
"Em không phải là bạch thiên nga, anh cũng không phải cóc. "
Tiểu Trữ lắc đầu giải thích với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh vừa nghe vậy, lại tiếp tục giả vờ mờ mịt nói:


"Vậy chúng ta đây là cái gì? Lẽ nào chúng ta là một đôi uyên ương?"
Hắn nói xong còn lộ ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.
"Đi tìm chết đi, ai cùng anh là một đôi uyên ương."
Tiểu Trữ nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, nàng mắng chửi Trần Thiên Minh một trận.


"Uyên ương là tương đối chuẩn rồi, cũng có thể giải thích là, nữ nhân dung nhan mĩ miều sánh với nam nhân tài ba."
Trần Thiên Minh giải thích.
"Ai cùng anh xứng đôi.?"


Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh càng nói càng rõ ràng, lại càng thêm tức giận. Thế nhưng, mặc dù bộ dạng nàng cùng lời nói có vẻ như thực sự tức giận, nhưng trong lòng dường như có một chút cảm giác ngọt ngào, vì sao lại như vậy, bản thân nàng cũng không biết.


"Đi thôi, anh lát nữa phải quay về trường học! Như vậy đi, hôm nào chúng ta sẽ tìm một nơi khác, thoải mái thảo luận về vấn đề này, có được hay không?"
Trần Thiên Minh khuôn mặt tươi cười, lấy lòng Tiểu Trữ.
"Đã nói bữa hôm nay do em mời rồi mà, em trả lại anh tiền cơm."
Tiểu Trữ không nghe, nói.


Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nói:
"Không cần trả đâu, như vậy đi, để lúc khác em tự làm một bữa cơm cho anh thưởng thức, có được hay không? Chỗ anh có nhà bếp, nấu nướng thoải mái."


Hắn nghĩ nếu Tiểu Trữ tự mình làm cơm, trong lúc đó còn làm vài động tác thân mật trong phòng bếp, như vậy thật sảng khoái, bất quá có điểm biến thái.
"Em, em không biết làm cơm, ở nhà cũng không phải làm, hình như chỉ làmqua một hai lần gì đó."


Tiểu Trữ nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, nàng hơi do dự, nói.
"Đó chẳng phải là đã làm qua sao, thế là tốt rồi, bất cứ thứ gì em nấu anh đều thích ăn."
Trần Thiên Minh vui vẻ nói.


Có thể ăn đồ do Tiểu Trữ nấu, cho dù có là thuốc độc đi nữa hắn cũng không chút do dự, tuyệt không nhíu mày mà ăn.
Tiểu Trữ nhìn vẻ mặt Trần Thiên Minh, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác lâng lâng,
"Anh, anh thực sự muốn em làm cơm?"


Nói xong mặt của nàng hình như lại xuất hiện một chút phớt hồng.
"Thích, anh sao lại không thích chứ? Anh mà lừa em anh là chó con."
Trần Thiên Minh liều mạng vỗ ngực lớn tiếng nói.


"Vậy, vậy được rồi, nhưng mà em đã nhiều năm không có làm, em nghĩ ngày mai khiếm một cuốn sách nấu ăn, sau đó thử làm cho anh hai, bamón, mấy ngày sau sẽ làm lại cho anh ăn, được không?"
Tiểu Trữ hỏi.


"Được, sao lại không được chứ? Tiểu Trữ, em cũng không cần quá để ý, anh là con người tương đối thoải mái, chuyện cơm nước sao cũng được."
Trần Thiên Minh sợ Tiểu Trữ nửa đường bỏ cuộc, chuyện uyên ương trong phòng bếp sẽ không còn nữa, Vì vậy hắn vội vàng nói trước.


"Em sẽ cố gắng làm tốt mà."
Tiểu Trữ đỏ mặt nói,
Nàng bây giờ giống như một người vợ nhỏ bé đang vì chồng mình mà học cánh làm cơm vậy, có chút khẩn trương.
"Vậy được rồi, giờ anh tiễn em về."
Trần Thiên Minh đứng lên nói.
"Dạ,"


Tiểu Trữ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cùng Trần Thiên Minh đi ra.


Lúc này, tại quán ăn đối diện, một người đàn ông tóc dài cũng đứng dậy, hắn nói vài câu gì đó với tên bên cạnh, người kia liền đi theo Trần Thiên Minh bọn họ. Sau đó, tên tóc dài cầm điện thoại di động, hình như hắn muốn gọi cho ai đó.


Người đàn ông tóc dài này chính là thủ hạ của Diệp Đại Vĩ: Trường Mao.
----------------------
Trần Thiên Minh sau khi tiễn Tiểu Trữ liền trở về, hắn đi đến một nơi vắng vẻ, sau đó gọi điện cho Chung Hướng Lượng.
"Sư huynh, em là Thiên Minh đây, anh đang ăn cơm trưa sao?"
"Ừ, anh ăn xong rồi, còn chú thì sao?"


Chung Hướng Lượng nói.
"Em vừa mới ăn xong, sư huynh, em nghĩ muốn nói với anh một chuyện."
Trần Thiên Minh nhìn bốn phía một chút, nhỏ giọng nói.
Chung Hướng Lượng trả lời
"Chú nói đi."


"Là như vậy, bọn em phát hiện thủ hạ của Thái Đông Phong chính là PhongHải Nhai, hắn là phó tổng công ty của Thái Đông Phong, khả năng hắn biết ma tuý cất dấu ở nơi nào?"
Trần Thiên Minh nói.


"Phong Hải Nhai? Người này anh biết, hắn cũng thường xuyên theo Thái Đông Phong làm chuyện xấu, bất quá chúng ta cũng không có chứng cứ đểbắt hắn."
Chung Hướng Lượng giọng tiếc nuối nói.


"Em nghĩ muốn hạ thủ hắn, dù sao hắn cũng chỉ là một tên thủ hạ của Thái Đông Phong mà thôi, gặp chuyện không may cũng không khiến người khác chú ý."
Trần Thiên Minh nói,


Ngày hôm nay hắn mới gọi điện nói cho Chung Hướng Lượng biết, Thái Đông Phong là một tên giảo hoạt, Lâm Quốc theo dõi hắn lâu như vậy, cũng không có phát hiện gì, xem ra chỉ có thể dùng phương pháp khác thôi.
Một lát sau, thanh âm Chung Hướng Lượng vang lên, khả năng hắn đang suy
nghĩ:


"Được, như vậy cũng tốt, không có chứng cứ chúng ta không thể bắt được Phong Hải Nhai, nhưng không có nghĩa là các cậu không thể hành động, chỉ cần làm nhanh gọn,sạch sẽ không có ai biết là được, mấy bọn bại hoại lưu lại trong xã hội thêm một ngày, chính là phá hoại xã hội một ngày."


Chung Hướng Lượng kiên định nói.
"Tốt rồi, sư huynh, có lời nói của anh như vậy, em biết làm thế nào rồi, em hiện giờ sẽ điện cho A Quốc, để hắn phái người theo dõi Phong Hải Nhai, nếu như phát hiện hắn đi một mình, chúng ta sẽ bắt hắn lại."
Trần Thiên Minh vui vẻ nói.


Dù sao lầu sáu công ty Bảo Toàn cũng có hai gian giam giữ rất tốt, hiện tại vừa lúc phát huy công dụng.
"Tốt lắm, các cậu phải chú ý một điểm, nếu có tình huống mới phát sinh trực tiếp nói cho anh biết."
Chung Hướng Lượng nói.
"Em biết rồi, chào anh, sư huynh."


Trần Thiên Minh cúp điện thoại, sau đó gọi cho Lâm Quốc, an bài chuyện theo dõi Phong Hải Nhai.
..............
Tan học, Trần Thiên Minh một mình đi trên con đường nhỏ giữa vườn trường, mấy ngày nay trời không có mưa, vì vậy không khí rất nóng. Cửu


Trung có tất cả mấy nghìn học sinh, vườn trường đặc biệt lớn, nếu như kí túc trong trường, bình thường khí cơm nước xong đi tản bộ trong sân trường, cũng là một chuyện vô cùng sảng khoái.
Đi tới một chỗ quẹo, Trần Thiên Minh đột nhiên nghe được phía trước có


người đang cãi cọ, hắn tập trung nhìn lên, phát hiện phía trước có hai người, đều là người hắn biết, là mẫu trư cô giáo Tiểu Châu cùng Ngô
Thanh.
"Tôi nói này, tối nay tôi không có rảnh, cô không nên quấn quít theo tôi có được hay không?"
Ngô Thanh sốt ruột nói,


Trong khoảng thời gian này, Tiểu Châu một mực quấn quít lấy hắn, đến nỗi khiến toàn bộ giáo viên cũng biết Tiểu Châu đang theo đuổi hắn, làm hại hắn hiện tại muốn mời nữ đồng nghiệp khác đi ăn cơm, người ta cũng không chịu.


"Tôi quấn quít lấy anh?Là ai tâm tình không tốt thời gian trước gọi điện thoại cho tôi nói là muốn cùng nhau đi ăn cơm, cũng không phải bản thân tôi mời anh?"
Tiểu Châu càng nói càng tức, nàng hình như tức giận đến nỗi mấy lằn thịt trên cánh tay rung rinh như muốn bật ra ngoài.


"Tôi, tôi không phải là tâm tình không tốt, mà cô cũng không nên nghĩtới sự tình trước kia nữa."
Ngô Thanh là một người chuyên chủ động, khi hắn và Tiểu Châu cùng hắn đi ăn, nàng lại cướp việc trả tiền khiến hắn mất mặt, vì vậy hắn buồn chán cũng chỉ có hẹn nàng một lần đó thôi.


"Anh tâm tình không tốt thì có thể tìm tôi, vậy tôi đây tâm tình không tốt vì sao lại không thể tìm anh?"
Tiểu Châu hai tay chống nạnh, khối thịt trên mặt bởi vì tức giận mà dúm lại.


Đọc truyện chữ Full