DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 304: Dạy thêm

"Bạn, bạn…"
Tiểu Hồng bị Hoàng Lăng làm cho giận đến mức nói không ra
lời, nàng quay lại nói với Trần Thiên Minh:
"Em quay về ký túc xá đây!"
Nói xong Tiểu Hồng trừng mắt nhìn Hoàng Lăng, quay đầu bước ra bên ngoài.




Hoàng Lăng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tiểu Hồng, trong lòng rất cao hứng, điều nàng muốn chính là như vậy, Tiểu Hồng càng giận nàng càng cao hứng.
"Hoàng Lăng, em muốn nói gì thì nhanh lên, thầy còn muốn đi ăn cơm!"


Trần Thiên Minh nhìn dáng vẻ làm như vô sự của Hoàng Lăng, đoán chắc Hoàng Lăng tìm mình cũng không có chuyện gì.
Hoàng Lăng đảo con ngươi một vòng, nghĩ xem nên nói gì với Trần Thiên Minh:
"Em có một chút không hiểu, muốn tìm thầy hỏi một chút. Nếu thầy chưa ăn thì em mời thầy ăn cơm luôn."


Nói xong Hoàng Lăng lấy di động ra gọi cơm.
Lúc sau Hoàng Lăng tắt di động cao hứng nói:
"Thầy ơi, mười phút nữa là có người đưa cơm tới."
Nói xong Hoàng Lăng đóng cửa ngoài, sau đó kéo ghế dựa của Lý Hân Di lại cạnh bàn của Trần Thiên Minh.


"Này, Hoàng Lăng em ngồi đối diện được rồi, không cần ngồi gần thầy dữvậy"
Trần Thiên Minh nhíu mày,
Hiện tại ghế dựa của Hoàng Lăng và ghế dựa của mình đã đụng nhau. Một mùi thơm ngát bay vào mũi Trần Thiên Minh, hắn biết đây là mùi thơm từ cơ thể của Hoàng Lăng.


"Không cần, em ngồi xa vậy sao có thể nghe thầy nói? Thầy không muốn emnghe thầy nói chuyện sao?"
Hoàng Lăng lắc đầu, nói.


Hiện tại chỉ có hai người, nàng không nuốn bỏ qua cơ hội tiếp xúc với Trần Thiên Minh. Nàng tiếp xúc cùng Trần Thiên Minh không giống như cô gái đã trưởng thành, một nửa là vì ganh đua với Tiểu Hồng, một nửa là cảm thấy thích Trần Thiên Minh.
"Em có vấn đề gì thì cứ mở miệng hỏi đi?"


Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng như vậy, đành phải gật đầu nói.
"Em muốn.."
Hoàng Lăng lấy túi xách mình rồi lấy sách ra, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra mình nên hỏi cái gì.
"Em suy nghĩ lại đi."


Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng như thế, hắn cũng không muốn bức nàng, nếu quả thật nàng có việc muốn hỏi thì không thể không giúp nàng.
Một học sinh thường trốn tiết, giờ lại thay đổi trở nên chăm học sao có thể không giúp nàng? Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ.
"Reng reng reng…"


Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, là di động của Hoàng Lăng.
"Ồ, được rồi, em lập tức ra ngoài."
Hoàng Lăng tắt di động nói với Trần Thiên Minh:
"Thầy ơi, cơm đã được đem tới trước cửa, em ra ngoài lấy đây."
nói xong Hoàng Lăng đứng dậy bước ra cửa.
"Thầy trả tiền cho!"


Trần Thiên Minh vội nói.
"Thầy nghĩ kỹ lại đi, một tháng tiền ăn vặt của em còn nhiều hơn tiền lương cả tháng của thầy đó? Em nói mời thầy ăn để thầy dạy kèm em mà. Nếu mẹ em nghe được còn có thể đưa thầy tiền dạy kèm đó."
Hoàng Lăng cười nói.


Thực ra Hoàng Lăng nói cũng không sai, trong nhà nàng có tiền mà thành tích học tập lại không tốt nên mẹ nàng cũng muốn mời gia sư cho nàng, nhưng Hoàng Lăng có chết cũng không chịu.


Vì nàng trường học còn không muốn đi thì sao lại muốn mời thầy về dạy kèm tại nhà chứ? Cho nên mẹ nàng mời gia sư tới đều bị nàng đuổi đi hết.
Một lúc sau, Hoàng Lăng mang hai gói to tiến đến:
"Thầy vất vả rồi, chúng ta ăn trước đi!"
Nói xong đem hai gói đặt trên bàn làm việc của Trần Thiên Minh.


Vất vả? Trần Thiên Minh mù tịt. Mình còn chưa dạy kèm cho cô ấy mà, thế quái nào lại vất vả cho được.
"Thầy ơi, cơm này của em."
Hoàng Lăng thu dọn bàn làm việc một chút rồi mở hai hộp cơm ra, một cái đặt trước mặt nàng, một cái đặt trước mặt Trần Thiên Minh.


"Hiện giờ em có thể sang ngồi đối diện không? Bây giờ không cần học thêm nên không cần nghe nên cũng không cần ngồi gần vậy"
Trần Thiên Minh chỉ về phía đối diện.
Hiện tại Hoàng Lăng ngồi gần hắn như vậy làm hắn không quen, tuy phòng đã khóa không ai vào được nhưng như vậy là không nên.


"Thầy ơi, cũng vậy cả thôi, dù sau một lát nữa cũng phải ngồi lại đây, phiền phức quá!"
Hoàng Lăng lắc đầu nói.
Trần Thiên Minh nghe nàng nói vậy đành phải lắc đầu mà ăn phần cơm của
mình.
Thực ra Hoàng Lăng cũng thông mình nhưng lại không dùng sự thông


minh đó vào việc học. Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ.
"Thầy ơi cơm gà của thầy ngon không? Cho em một miếng."
Hoàng Lăng vừa nói vừa gắp một miếng thịt gà trong hộp cơm Trần Thiên Minh rồi nhai nhóp nhép.
"Ngon không nè? Ngon thì thầy cho em thêm một miếng nữa."


Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng ăn như thế không khỏi cười nàng.
"Được rồi, chút em ăn nữa. Thịt nướng này cũng ngon lắm, thấy ăn thử nha."
Hoàng Lăng vừa nói vừa gắp thịt đưa đến miệng Trần Thiên Minh.
"Không cần thế"


Trần Thiên Minh thấy miếng thịt nướng trước miệng không khỏi la lên. Động tác của Hoàng Lăng hình như có chút giống với việc bạn gái đút đồ ăn cho tình nhân.
"Thầy xem thường em, không ăn thịt của em."
Hoàng Lăng chu miệng nhỏ nhắn lên, có chút tức giận.


Thực ra Hoàng Lăng đã có tính toán, nếu Trần Thiên Minh ăn miếng thịt của mình thì chính là ăn nước miếng của mình, như thế có thể xem như gián tiếp hôn rồi. Nghĩ vậy mặt Hoàng Lăng lại đỏ lên.


Trần Thiên Minh nghe Hoàng Lăng nói vậy thì không biết làm sao, đành mở miệng ăn miếng thịt nướng của Hoàng Lăng.
"Thầy thây thế nào?"
Hoàng Lăng cười hỏi Trần Thiên Minh, thấy hắn ăn thịt của nàng thì nàng cảm thấy rất cao hứng.
"Ừa, ngon lắm"
Trần Thiên Minh gật đầu nói.


"Ngon thì thầy ăn thêm một miếng nữa nha."
Hoàng Lăng lại lấy hộp cơm thịt sườn nướng đưa đến miệng Trần Thiên Minh.
"Không cần đâu, nếu thầy ăn hết thì hộp cơm em sẽ không có thịt."
Trần Thiên Minh vội lắc đầu nói.
Nếu Hoàng Lăng đút cơm cho chính mình như thế này thì rất là ám muội.


"Không sao đâu, con gái ăn ít lắm, ăn nhìu thịt không phải làm xấu dáng người hay sao chứ?"
Hoàng Lăng vừa nói vừa cố ý ưỡn cao bộ ngực một cách tự tin:
"Nếu em ăn không đủ thì sẽ ăn hộp cơm gà của thầy nữa mà, thầy không chịu sao?"
Hoàng Lăng gian manh cười nói.
"Thầy sao lại không chịu đây?"


Trần Thiên Minh nghe Hoàng Lăng nói vậy vội vàng trả lời. Hoàng Lăng nói như mình là người keo kiệt lắm vậy.
"Thầy chịu là được rồi, ăn nhanh lên nha."


Hoàng Lăng lấy miếng thịt đưa tới môi Trần Thiên Minh, hiện tại Trần Thiên Minh cũng không thể không ăn, vì thế há mồm đớp luôn miếng thịt nướng của Hoàng Lăng.
Trần Thiên Minh yên lặng ăn cơm, thấy Hoàng Lăng lúc thì ăn gà của mình


lúc thì đút thịt nướng cho mình ăn, hắn cũng không biết làm thế nào cho phải.
Hoàng Lăng này không biết nàng tính làm gì? Trần Thiên Minh lại
tự hỏi bản thân.


Không thể nào! Nàng là một học sinh làm sao có thể thích mình? Nàng không phải ghét mình sao? Lần trước còn gọi du côn đến đánh mình. Có thể là nàng muốn đùa mình, ăn cơm với mình vui hơn. Trần Thiên Minh trong lòng tự an ủi chính mình.


Hiện tại một Tiểu Hồng đã làm cho hắn đau đầu, bây giờ lại lòi ra thêm một Hoàng Lăng, hắn cũng không biết làm thế nào cho phải.
Ăn cơm xong, Trần Thiên Minh tiện tay đem rác ném vào thùng, sau đó xoay người nói với Hoàng Lăng:
"Hoàng Lăng, ăn xong rồi, bây giờ em có gì cần hỏi thì cứ hỏi đi!"


Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh đứng mà không quay lại ghế ngồi thì cũng đứng lên nói:
"Thầy không ngồi xuống thì làm sao em hỏi được?"
Nói xong kéo cánh tay Trần Thiên Minh xuống, để cho hắn ngồi xuống chỗ cũ.
"Được rồi, em cần hỏi vấn đề gì?"
Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Lăng hỏi.


Hoàng Lăng cười cười, trong lúc ăn cơm nàng đã chuẩn bị tốt câu hỏi:
"Thầy ơi, em có một đề bài văn là ( Em thích….) văn thể loại không giới hạn đề mục, vậy làm thế nào tả đây?"
Trần Thiên Minh nghĩ một chút rồi hỏi Hoàng Lăng:


"Em hiểu nhất là loại văn gì? Nghị luận? Là tự sự? Hay thể loại khác?"
"Em giỏi nhất là văn tả người."
Hoàng Lăng nghĩ rồi nói.
"Uhm, vậy em chuẩn bị tả thế nào?"
Trần Thiên Minh nghe Hoàng Lăng nóinhư đã có ý tưởng của mình, vì thế hắn muốn nghe cách làm của nàng.


"Em chuẩn bị tả người là ( Em thích thầy của em) thầy có thể giới thiệu về mình một chút để em có thể tả cho thật tốt."
Hoàng Lăng ánh mắt tươi
cười nói.
Nếu như lợi dụng bài văn để có thể hiểu thêm về Trần Thiên Minh thì có thể xem như kế hoạch mình thành công. Nghĩ vậy nàng càng cao hứng.


"Thầy có gì mà tả? Thật đó."
Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
"Em muốn tả thầy mà thầy lại không thích sao?"
Hoàng Lăng cố ý chu miệng lên tỏ vẻ khó chịu.
"Thầy cũng không biết em nên tả thấy thế nào?"
Trần Thiên Minh nói.


"Thầy không cần gấp, thầy chỉ em cách giới thiệu nhân vật thôi, ví dụ thầy có bao nhiêu bạn gái? Tính tình thế nào? Sở thích? Thầy thích ăn gì? Thích xem phim gì? Thần tượng của thầy…"
Hoàng Lăng nói như không muốn ngừng nghỉ.
"Vậy là em viết văn sao?"


Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng nói như muốn điều tra lý lịch mình, muốn hỏi như thế có lẽ phải một quyển sách mới trả lời hết.
"Vậy thầy nói tả thế nào?"
Hoàng Lăng lại hỏi Trần Thiên Minh
"Em lấy một hai đặc điểm mà tả thôi."
Trần Thiên Minh nói.


Xem ra Hoàng Lăng còn chưa học được cách viết văn tả người.
P/S: Mình post tới 11h đó ráng chờ xem nhé anh em,nhớ thanks nhìu nhìu nha.


Đọc truyện chữ Full