DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 421: Song Thần Kiếm

Trong nháy mắt có một ngọn lửa màu xanh lục dấy lên, khiến đám người Ngũ Nhạc sững sờ, bởi vì nhân số vô cùng tập trung, thế lửa trong nháy mắt bao trùm toàn bộ thổ dân.




Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Bùi Thiên thi triển đạo pháp, không phải cùng một cái cấp bậc với Quan Thanh, thành tựu đạo pháp của Bùi Thiên, chỉ sợ đã không kém Đạo Đức Tử là bao.


Thấy tình cảnh như vậy, mọi người cũng thở phào một hơi, nếu như không có Thiên Lôi, Thái Kinh muốn thắng, thật đúng là người si nói mộng.
Trong lúc mọi người cảm thấy đại cục đã định, Bát Hoang bỗng nhiên rút Thần Kiếm ra.
Keng!


Tiếng kiếm reo vang vọng tâm trí mọi người, Bát Hoang giơ Thần Kiếm lên cao, toàn bộ lam hỏa thế mà tụ tập đến chỗ Thần Kiếm.
Nói chính xác hơn, chính là bị Thần Kiếm hút.
Một thanh Thần Kiếm, liền cứu được trăm vạn thổ dân, đây chính là Thần Kiếm oai.


Mà Dạ Côn phát hiện Thần Kiếm của người này khác biệt, thế mà không phải vô hình, hơn nữa thanh Thần Kiếm này của y thoạt nhìn có hơi ngắn... ít nhất ngắn hơn kiếm bình thường một chút, kiếm thể hơi tán phát ngân mang, tựa hồ mang theo khí tức thần thánh.


Động tác kế tiếp của Bát Hoang khiến mọi người rất là kinh ngạc.
Ở bên hông Bát Hoang, còn có một thanh kiếm khác, trước đó Dạ Minh cảm thấy trong hai thanh hẳn có một thanh là Thần Kiếm.
Kỳ thật Dạ Minh sai, hai thanh kiếm này đều là Thần Kiếm!


Lúc Bát Hoang rút một thanh kiếm khác ra, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống rất nhiều.
Chỉ thấy thân kiếm phủ kín một tầng sương lạnh, tạo thành đối lập rõ ràng với Hỏa Vân Phần Thiên trong tay Dạ Côn.
Chuyện sao có thể, một mình y lại có hai thanh Thần Kiếm!!!
Nhưng mà Bùi Thiên trầm giọng nói ra:


- Đây chính là song kiếm hiếm thấy.
- Song kiếm
Mọi người nghe xong nghi ngờ hỏi.
Bát Hoang cầm song kiếm trong tay từ tốn nói:
- Ngươi đoán không sai, đây đúng là một thanh Song Thần Kiếm hiếm thấy, tên là Tùy Ý


Dạ Côn cũng từng nghe Vi lão nói qua điển cố Song Thần Kiếm, chỗ lợi hại nhất của Song Thần Kiếm chính là có hai loại lực lượng khác biệt.
Rất là nghịch thiên, lợi hại hơn một thanh Thần Kiếm hoàn chỉnh một chút.
Nhưng mặc dù có hai loại lực lượng khác biệt, nhưng sức mạnh công kích không có tăng theo.


Có dài tất có ngắn, lão thiên rất công bằng, tựa như Côn ca, thực lực cường hãn, lại không có tóc.
Bát Hoang vừa mới dứt lời, Thạch Không đã từ đằng xa chạy tới.
Dạ Côn cảm giác da đầu có chút run lên, đây cũng là một thanh Thần Kiếm.


Tay phải Thạch Không nắm Long Tuyền Kiếm, một đường chạy tới, bụng còn lúc lên lúc xuống.
Bộ dáng kia đứng nói buồn cười đến mức nào, tình huống quan trọng như thế, thế mà lại... thật khiến người ta tê cả da đầu.
- Tại hạ Thạch Không, hữu lễ.
Chỉ thấy Thạch Không nắm Long Tuyền Kiếm chắp tay.


Hai thanh Thần Kiếm, Dạ Côn tựa hồ cũng gặp phải nan đề giống như phụ thân.
Nhưng mà Thạch Không vừa mới dứt lời, thân ảnh quốc sư Bạch Hiểu cũng xuất hiện.
Trong tay thế mà nắm lấy một thanh lôi điện trường kiếm.
Lại là một thanh Thần Kiếm!


Mọi người rốt cuộc biết, vì sao Ngũ Nhạc lại xuất hiện ở đây, ba thanh Thần Kiếm, phá cứ điểm quả thật không chút khó khăn.
Nhìn tên quốc sư kia, Dạ Côn từng tiếp xúc một thoáng, cảm giác y không phải người tốt lành gì, hiện tại quả nhiên là thế.


Mà ở trong lòng Dạ Côn cũng đang suy nghĩ, đối đầu với ba thanh Thần Kiếm, mình có phần thắng hay không.
Ba người bọn họ hẳn cũng xem như chủ lực của Ngũ Nhạc, nếu như tiêu diệt ba người bọn họ, như vậy trận chiến này cũng không còn xê xích gì nhiều.


Kỳ thật Dạ Côn cảm thấy có thể buông tay đánh cược một lần.
Thừa dịp có thể sử dụng đạo lực xử lý hết mấy người này.
- Ngự sử, đã lâu không gặp.
Bạch Hiểu hướng phía Dạ Côn khẽ cười nói.
Đưa tay không đánh người mặt cười, Dạ Côn cũng cười nói:


- Nguyên lai là quốc sư, hôm nay nhàm chán như vậy, chạy đến Thái Kinh chơi, cũng không nói với ta một tiếng, để ta chiêu đãi quốc sư ngươi.


- Ngự sử, thật ra ta muốn liên lạc với ngươi, lại không liên lạc được, cũng chỉ có đăng môn bái phỏng, trời không phụ người có lòng, để ta gặp được ngự sử.
Dạ Côn cảm thấy tên quốc sư này rất biết nói chuyện, có biết nói nhảm hơn cả mình.
- Quốc sư đây là đang khoe khoang Thần Kiếm sao?


Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không dám nói khoe khoang, chỉ là muốn cho mọi người nhìn thấy một thoáng mà thôi.
Bạch Hiểu không muốn xảy ra chuyện bất trắc, phi thuyền còn đang đậu ở bên cạnh, nếu như hỏng mất, vậy liền phiền toái.
Dạ Côn dừng một chút, cười nói:


- Quốc sư mang nhiều người như vậy tới chơi, có phải quá khoa trương rồi hay không?
- Tuyệt không khoa trương, nhiều người náo nhiệt, ngự sử nói có đúng không.
- Đúng thật là như thế, nhưng có đôi khi nhiều người cũng vô dụng, binh quý tại tinh.
Bạch Hiểu khẽ cười một tiếng, nói ra:


- Ngự sử, phụ mẫu của ngươi còn đang ở bên trong Hạ Đô, vừa rồi bước xuống phi thuyền, không tới thăm nhị lão sao? Có hơi bất hiếu đấy.
Nói đến phụ mẫu, Dạ Côn sầm mặt lại:
- Ngươi muốn thế nào?


- Ngự sử, ta cũng không có ý gì khác, các ngươi trở lại Hạ Đô ăn ngon uống ngon, hưởng thụ đoàn tụ, chẳng phải rất sung sướng sao.
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
Dạ Côn lạnh giọng nói ra.
Nụ cười của Bạch Hiểu cũng dần dần tan biến, âm u nói ra:


- Nếu như ngươi không đáp ứng, như vậy Dạ gia quân sẽ chôn cùng ngươi, còn có bách tính bên trong Hạ Đô!
Dạ Côn hơi khẽ cau mày, hiện tại nên lựa chọn như thế nào?
Bùi Thiên đứng ở phía sau trầm giọng nói ra:
- Trước tụ hợp lại với Dạ Minh rồi nói.


Bùi Thiên không biết thực lực đám người Liệt Cốt, đây là lựa chọn tốt nhất, dù sao hai thanh Thần Kiếm cũng có thể uy hϊế͙p͙ đến Ngũ Nhạc, cộng thêm Dạ gia quân, còn có thể lật bàn.
Dạ Côn muốn bảo toàn Hạ Đô, một khi bên này đánh lên, bên kia liền gặp phải tai ương.


Hơn nữa Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên, hẳn cũng sẽ e ngại Thần Kiếm, Đông Tứ và Đát Từ hẳn cũng gần như thế.
Nếu như bị Thần Kiếm ngộ thương, vậy cũng không tốt.
Nguy hiểm như thế Dạ Côn phải phòng vệ, được không bù mất.


Vẫn là tụ hợp với cha, nghe ý kiến của cha cùng mẫu thân lại nói, đến lúc đó mình biến thành Ngân Sắc Nam Nhân, cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
- Ta cũng lâu rồi chưa gặp song thân.
Bạch Hiểu rất hài lòng với thái độ của Dạ Côn:
- Vậy còn chờ gì, đi đi.


Dạ Côn cười khẽ một tiếng, thu Thần Kiếm vào, mấy người Thạch Không cũng thu hồi Thần Kiếm, đây rõ ràng là mang theo uy hϊế͙p͙.
- Đệ đệ, chúng ta đến Hạ Đô thăm phụ mẫu trước đi.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, trước kia chỉ cảm giác mình nhỏ bé, hiện tại liền cảm giác mình giống như sâu kiến.


Chờ sau khi đám người Dạ Côn rời đi, Bạch Hiểu lập tức trầm giọng nói ra:
- Lên phi thuyền, nhanh lên!
Phi thuyền rõ ràng không thể chứa được tất cả mọi người.
Chỉ có thể chứa ba trăm vạn.


Bạch Hiểu trực tiếp mang ba trăm vạn thổ dân, cũng kèm theo thi khôi, một nhánh hùng sư như thế, hẳn có thể công phá bất kỳ tường thành nào.


Bạch Hiểu cũng không có đi theo đại quân, mà tiếp tục lưu lại chỉ huy, ở lại đây cũng thuận tiện rút lui, mà thống soái phía trước dĩ nhiên chính là thủ lĩnh bộ lạc, Cổ Nhĩ Trát Cáp, nhiệm vụ trên vai cũng rất nặng.


Bạch Hiểu cũng là một con cáo già thành tinh, sao có thể không nghĩ tới đường lui cho mình, hơn nữa Khôi Lỗi Sư Ngũ Nhạc cũng lưu lại, để phòng đột phát.
Lúc này Dạ Côn rốt cục nhìn thấy đại quân Ngũ Nhạc chân chính. Nhất là đám Khô Nhân đó, da đầu đều tê dại.


Đọc truyện chữ Full