DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 381: Thì Thầm

Khó trách lão tôn thượng luôn nói vũ khí truyền kỳ lợi hại, cố gắng tự chế tạo một thanh vũ khí truyền kỳ, đến bây giờ vẫn không thành công.
Vũ khí truyền kỳ quả thật rất lợi hại.




May mắn là tiểu tử thúi này chỉ huy kiếm, sử dụng như đao, ngoại trừ tốc độ nhanh, lực lượng mạnh mẽ, cũng không có hoa chiêu khác.
Cộng thêm tốc độ của mình không sai biệt lắm, né tránh Thần Kiếm vẫn có thể làm được.


Tựa như lão tôn thượng năm đó nói, cho dù kẻ địch có vũ khí truyền kỳ lại có thể thế nào, muốn tổn thương bản tôn, vậy cũng phải tiếp cận bản tôn mới được.
Mặc dù vũ khí truyền kỳ mạnh, nhưng cũng phải xem là ai dùng.


Diệp Tử Tử đột nhiên cũng muốn một thanh Thần Kiếm, nếu như mình có Thần Kiếm, liền không cần e ngại Thần Kiếm.
Thần Kiếm đúng là một tồn tại biến thái, ảnh hưởng cân bằng.
- Làm sao vậy? Không đánh nữa sao? Nếu như muốn nhận thua, ngươi sẽ phải...


Dạ Côn hảo tâm nhắc nhở một chút, đến lúc đó ngươi sẽ phải đối nghịch với cha vợ ta đấy.
Kỳ thật hai người đều không dùng ra lực lượng cường đại nhất, cho đến bây giờ, vẫn là đang thử thăm dò đối phương.


Diệp Tử Tử Huyết Đăng Cô Chiếu còn không có sử dụng ra đoạn thứ hai, bản thể vẫn chưa lộ ra, nếu như lộ ra bản thể, vậy liền sẽ có biến hóa về chất.


Mà lực lượng của Dạ Côn còn không có phát huy đến cực hạn, Thần Kiếm tuy lợi hại, thế nhưng ở trong mắt Côn ca, nắm đấm của mình mới là lợi hại nhất.


Vì sao không trực tiếp bùng nổ, nhớ đến lúc nhỏ còn học tập ở trong Tu Luyện Viện, Ngô Trì lão sư đã nói, trước khi kẻ địch bại lộ toàn bộ lực lượng, ngươi cũng đừng đần độn bại lộ, thế đạo hiện tại sáo lộ quá sâu.


Dạ Côn rất đồng ý với câu nói này, cho nên ngay từ đầu chỉ muốn thăm dò.
- Nếu như ngươi cho ta một thanh Thần Kiếm, ta liền đứng ở bên phía ngươi.
Diệp Tử Tử đột nhiên nói ra.
Dạ Côn nghe xong sững sờ, trầm giọng nói ra:
- Ngươi nói chuyện không giữ lời như thế sao?


- Làm sao lại không giữ lời, thế nhưng ngươi biết lão tôn thượng đấy, người rất lợi hại, ta làm thuộc hạ, đứng ở phía đối diện lão tôn thượng, phải gánh vác nguy hiểm rất lớn.
Diệp Tử Tử bắt đầu cò kè mặc cả với Dạ Côn.
Dạ Côn giang tay ra:


- Vậy chúng ta tiếp tục đánh đi, mãi đến khi một bên tử vong mới thôi.
Diệp Tử Tử rất muốn nói, có bản lĩnh ngươi đừng có dùng Thần Kiếm.
Nhưng nói lời này, tựa như mình rất sợ Thần Kiếm vậy.


Thôi được rồi, lão tôn thượng nói rất đúng, vũ khí truyền kỳ quả thật rất lợi hại, mà Thần Kiếm ở vị diện này đã không sai biệt với vũ khí truyền kỳ.
Đúng là một nan đề khiến người lo lắng a.
- Hẹp hòi.
Chỉ thấy Diệp Tử Tử rút trang bị đi, nhẫn nhịn nghẹn miệng nói ra.


Dạ Côn thấy Diệp Tử Tử không đánh, cũng thu hồi trang bị.
Kỳ thật, đây là nội đấu giữa cha vợ cùng con rể.
Diệp Tử Tử đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hướng phía Dạ Côn nói.
- Làm gì?
Dạ Côn vẫn là rất cảnh giác.
- Tới đây, ta sẽ không ăn ngươi.
Diệp Tử Tử trợn trắng mắt.


Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, còn sợ ngươi không ăn ta được đây.
- Kỳ thật, lão tôn thượng bảo ta nhắn với ngươi.
Dạ Côn sửng sốt một chút, cha vợ cho nhắn với mình
Diệp Tử Tử tiếp tục nói:


- Nếu như ngươi bị ta đánh chết đâu, câu nói kia coi như lão tôn thượng chưa từng nói qua, nếu như ngươi không chết, ta phải nói với ngươi.
Cha vợ đến cùng muốn nói với mình chuyện gì, Dạ Côn biểu thị có chút tò mò.
- Là gì?


- Ngươi cúi đầu xuống, đây là bí mật, nếu như bị người khác nghe thấy thì biết làm sao.
Dạ Côn nhìn xung quanh, hình như ngoại trừ chúng ta, cũng chỉ còn lại có không khí, có muốn diệt khẩu không khí luôn không.
Dạ Côn hơi hơi nghiêng, Diệp Tử Tử ở bên tai Dạ Côn nói nhỏ vài tiếng.


Chỉ thấy biểu tình Dạ Côn rất phong phú, một thoáng ngưng trọng, một thoáng kinh ngạc, một thoáng hoang mang.
- Tốt, lời đã nói xong.
Dạ Côn rất không rõ, cha vợ...
- Đi, đi về nhà, nhớ phải cho ta Thần Kiếm, còn nữa... hôm nay chúng ta là ngang tay, ta còn chưa có phát uy đây.


Diệp Tử Tử ngạo kiều hừ một tiếng, tan biến ở trong hư không.
Dạ Côn cũng biết Diệp Tử Tử không có phát uy, hẳn là kiêng kị Thần Kiếm trên tay mình đi.
Còn muốn mình cho một thanh, Thần Kiếm dễ tìm như vậy làm sao?


Nhìn Cổ Sâm Thụ kia một chút, tùy tiện liền đưa Thần Kiếm cho mình, trong này không có quỷ, Côn ca sẽ viết ngược tên!
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, nói thật, cha vợ, khiến cho mình rất buồn rầu.
Chỉ thấy Dạ Côn hướng phía hư không bước ra một bước.


Sau đó ngây ngẩn cả người, vì sao mình lại có cảm giác đạp hụt...
A!!!
Chỉ thấy Côn ca trên không trung kêu thảm một tiếng, cả người rơi tự do xuống.
Oanh...


Dạ Côn nằm ở trong hố to, biểu lộ tản mạn, vì sao lại như thế... trước đó không không phải bay rất tốt sao? Đủ loại động tác độ khó cao đều được, hiện tại lại không thể bay?


Lúc thần kinh bị kéo căng, khiến Dạ Côn đạt được năng lực ngự không, nhưng khi thần kinh Dạ Côn thư giãn xuống, loại năng lực tự kiềm chế này liền biến mất, vẫn cần phải học a...
Cổ Sâm Thụ nói rất đúng, người trẻ tuổi, ngươi cần học nhiều lắm.


Nếu như hôm nay Dạ Côn học được đạo pháp, chiến thắng Diệp Tử Tử hẳn có thể làm được.
Nhớ năm đó, Diệp Hoa cũng là dùng đạo pháp thắng Diệp Tử Tử, dĩ nhiên còn có Dị Hỏa, nhưng hiện tại Côn ca cũng có hai loại Dị Hỏa.
Đây là thê tử miễn phí tặng.


Nếu để cho Dạ Côn biết, Dị Hỏa có thể đưa như thế, khẳng định sẽ bảo Diệp Ly đốt mình thêm mấy lần, sau đó thu tất cả Dị Hỏa tới tay.
Vỗ vỗ bụi trần trên người, Dạ Côn hướng phía Thái Kinh chạy đi, trong lòng nhất thời thả lỏng rất nhiều, cũng không phải khủng bố như vậy sao...


Nghe khẩu khí của tên Tuyệt Thiên kia, phảng phất giống như mình sắp mất mạng đến nơi vậy.
Dọa đến mấy ngày nay đi ngủ đều ngủ không ngon.
Trở lại Dạ gia, Dạ Côn chậm rãi đi vào, vào trong hành lang.


Khi nhìn thấy Diệp Tử Tử ngồi ở chỗ đó ăn cơm, khóe miệng Dạ Côn giật một cái, còn tưởng rằng nàng nói về nhà, là trở về chỗ của cha vợ, ngàn vạn lần không nghĩ tới, lại chạy về nhà mình.
Kỳ thật mọi người thấy Diệp Tử Tử về trước, trong lòng đều chìm xuống.


Chuyện này rất giống như Diệp Tử Tử chiến thắng, Dạ Côn đã treo.
Nhưng mà Diệp Tử Tử đã nói, Dạ Côn chẳng qua là bị mình dạy dỗ một chút mà thôi, không có gì đáng ngại.
Diệp Ly cũng yên tâm, người không có việc gì là được rồi.
- Vừa mới vẩy một hồi, quần áo đều bẩn.


Dạ Côn cười cười, cũng không hề nói dối, nguyên bản sạch sẽ, từ trên trời trực tiếp rớt xuống, lúc này mới làm bẩn.
Mọi người bày ra dáng vẻ ta hiểu, nam nhân mà, phải có chút mặt mũi, hiểu rõ.


Tuyệt Thiên biết, Diệp Tử Tử muốn giết Dạ Côn, bây giờ nhìn lại... Diệp Tử Tử cũng không thành công giết Dạ Côn.
Có lẽ vẫn là e ngại Thần Kiếm, chẳng lẽ Thần Kiếm liền lợi hại như vậy sao?
Kỳ thật cho dù Côn ca không cầm Thần Kiếm, cũng có thể làm được chuyện giống vậy.


- Phu quân, đi đổi một kiện áo bào sạch sẽ đi.
Nhan Mộ Nhi ôn nhu nói.
- Ừm.
Nói xong Nhan Mộ Nhi liền kéo Dạ Côn đi thay quần áo.
- Phu quân, ta muốn trở về mấy ngày.
Nhan Mộ Nhi đột nhiên nói ra.


Đọc truyện chữ Full