DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 191: 10 Năm Công Lực

"Tên tiểu tử ngươi còn cười trên sự đau khổ của người khác nữa, ngươi biết không? Vừa rồi ta giúp ngươi đả thông kinh mạch, hại ta mất 10 năm công lực. Ngươi thì hiện giờ không cần nói chuyện, nhanh chóng ngồi trên giường vận công, thử xem có tụ được chút chân khí nào không."




Đại bá trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, rồi lại thở dài.
"Từ từ đã, để ta gọi Tiểu Lượng đến đã rồi ngươi hay vận công, hiện giờ nếu có ngươi đến đánh lén, vậy thì thảm lắm."
Đại bá nói xong, cũng khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị vận công.


Trần Thiên Minh thấy vẻ mặt đại bá nghiêm túc như vậy, cũng không dám khinh thường, vội vàng gọi điện cho Lâm Quốc để hắn gọi Chung Hướng Lượng lên.
Chung Hướng Lượng đi lên, trông thấy vẻ mặt của đại bá, hắn kinh hoàng nói:
"Sư phụ, người làm sao vậy?"


Nói xong, hắn đi đến sau lưng đại bá, sau đó đặt bàn tay lên lưng lão, chuẩn bị truyền chân khí cho đại bá.


"Tiểu Lượng, không cần, ta chỉ dùng chân khí đả thông kinh mạch cho tiểu tử kia, hiện giờ cần điều tức một chút. Ngươi đứng bên cạnh hộ pháp cho chúng ta, đừng để người khác làm phiền. Xú tiểu tử, ngươi còn nhìn cái gì, còn không nhanh mà vận Hương Ba Công của ngươi đi."


Đại bá trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó tự mình điều tức.


Trần Thiên Minh thấy đại bá đã điều tức, hắn cũng nhanh chóng vận Hương Ba Công. Vừa rồi đại bá dùng chân khí đả thông cho hắn, thế nên hiện giờ khi vận công hắn phát hiện có một tia chân khí nhè nhẹ vận chuyển trong cơ thể, tuy là không tụ tại đan điền, mà phân bố khắp cơ thể, nhưng những chân khí của đại bá này theo hắn vận công, dần dần cũng dung hợp với chân khí của hắn, cũng không phân biệt được chân khí nào của hắn, phần nào của đại bá.


Hơn nữa số chân khí này rất lớn, vận chuyển khắp kinh mạch của hắn, chỉ đáng tiếc là vì khí huyệt của Trần Thiên Minh đã bị phá, đan điền không thể tụ khí mà thôi. Trần Thiên Minh hiện càng lúc càng tự tin, chân khí hiện giờ của hắn, cũng đã hơn nửa trước đây, nếu để hắn thêm chút thời gian ngắn nữa, nhất định có thể hồi phục như trước thậm chí hơn, chỉ cần đan điền của hắn có thể tụ khí, vậy hắn sẽ đi tìm Thái Đông Phong báo thù.


Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh bắt đầu chuyên tâm luyện Hương Ba Công, mỗi lần chân khí vận chuyển đến đan điền, thì đều bị cản lại, quay lại. Đan điền của Trần Thiên Minh hiện giờ, giống như một cái đập chắn nước, hai đầu không thông, không thể tụ lại một chỗ, vì thế không có chút tác dụng nào.


Cũng không biết đã qua bao lâu, Trần Thiên Minh mới chậm rãi mở mắt, hắn quay đầu, thấy thần sắc ngưng trọng Chung Hướng Lượng ở bên cạnh, mà đại bá thì vẫn vận công ở bên, không động đậy chút nào.
"Sư huynh, hiện là mấy giờ rồi?"


Trần Thiên Minh nhìn căn phòng, cũng không biết là chung hượng lượng bật đền trong phòng từ lúc nào, mà nhìn ra bên ngoài, thì hình như là đã tối. Đến khoảng giờ ăn cơm, xem ra ít nhất cũng đã qua 2 đến 3 giờ rồi.
"Hiện tại là 9 giờ."


Chung Hướng Lượng thấy Trần Thiên Minh đã tỉnh lại, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều, chẳng qua là hắn vẫn lo lắng chú ý đại bá.
"Sư huynh, người làm gì vậy?"


Trần Thiên Minh thấy dù sao trong phòng cũng có 3 người, đại bá thì không biết khi nào mới tỉnh, vì thế không bằng hỏi Chung Hướng Lượng, cởi bỏ nghi hoặc trong lòng mình.
"Thiên Minh, anh đang muốn hỏi cậu, sư huynh có chút chuyện muốn cậu giúp, không biết cậu có nguyện ý giúp không?"


Chung Hướng Lượng tránh vấn đề mà Trần Thiên Minh hỏi, hơn nữa còn hỏi lại hắn.
"Vậy, sư huynh, anh không phải là không biết tình cảnh của em, em hiện giờ có thể giúp gì được anh đây?"


Trần Thiên Minh cười khổ với Chung Hướng Lượng, võ công của hắn còn chưa khôi phục, hơn nữa khác sạn và công ty địa ốc đang gặp nạn, hắn dù muốn giúp đỡ Chung Hướng Lượng, nhưng mà lại không có bản sự này.
"Nếu sau này cậu khôi phục công lực, cũng có thể giúp được sư huynh thì sao?"


Chung Hướng Lượng nói.
"Chỉ cần không phải là giết người phóng hỏa, hoặc không phải chuyện xấu, không khi dễ bà già 80 tuổi, vậy thì em có thể suy nghĩ."
Trần Thiên Minh nghiêm chỉnh nói.
"Cậu yên tâm, việc anh kêu cậu làm tuyệt đối không phải việc xấu, mà còn là việc tốt."


Chung Hướng Lượng cười cười, nói.
"Ok, em đáp ứng với anh, ai bảo anh là sư huynh em chứ, hơn nữa chúng ta cũng là lần đầu gặp mặt, xem như đây là lễ gặp mặt đi!"
Trần Thiên Minh nói.
"Chẳng qua, sư huynh còn chưa trả lời, rút cuộc thì anh làm gì?"


"Anh nói cho cậu cũng không sao, anh là người của An Toàn Cục, là cục trưởng An Toàn Cục thành phố M."
Chung Hướng Lượng nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói.
"Cái gì? An Toàn Cục? Cục trưởng?"


Trần Thiên Minh ngây người, hắn trước kia cũng đã nghe qua ngàng này, chẳng qua là nó là ngàng rất thần bí, chuyên môn đi bắt người xấu. Nhưng mà thần bí ra sao, đặc thù thế nào, hắn cũng không biết. Không thể ngờ được, sư huynh Chung Hướng Lượng lại ở An Toàn Cục, hơn nữa còn là cục trưởng, điều này làm người ta rất khó tin, giống như đang mơ vậy.


Từng nghe nói người của An Toàn Cục có thể tiền trảm hậu tấu, hơn nữa còn mạnh hơn cả cảnh sát, trâu hơn cả quân đội, nếu sớm biết vậy, hắn đã đi tìm Chung Hướng Lượng trước rồi.
"Sư huynh, đại bá cũng biết anh ở An Toàn Cục chứ?"
Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi Chung Hướng Lượng.


"Biết, anh vào anh toàn cục chính là do sư phụ tiến cử, đó đã là chuyện của 20 năm trước rồi."
Chung Hướng Lượng gật đầu, nói.
"Cái gì? Đại bá biết, tại sao lại không nói cho em?"


Trần Thiên Minh càng nói càng tức, nếu sớm nói cho mình biết về Chung Hướng Lượng, vậy thì chình mình cũng không đến nỗi như hôm nay.
"Thiên Minh, chúng ta có kỷ luật, không thể tùy tiện nói thân phận cho người khác. Hiện tại cậu nhận giúp anh, thế nên vì nguyên nhân công tác anh mới nói với cậu."


Chung Hướng Lượng dáng vẻ hơi đắc ý, giống như đã lừa được Trần Thiên Minh lên thuyền, muốn xuống cũng không được nữa.
"Ồ,"
Trần Thiên Minh thấy Chung Hướng Lượng nói như vậy, cũng thấy có chút đạo lý, vì thế không lên tiếng nữa.


"Thiên Minh, cậu không được đem thân phận anh nói cho ngươi khác, còn nữa, lần này cậu giúp anh, cũng chính là tự giúp mình. Anh hòai nghi Thái Đông Phong là người Ma Môn phái đi giao dịch thuốc phiện, nếu là riêng Thái Đông Phong, anh có thể ứng phó được, nhưng mà một ít cao thủ của Ma Môn, anh khó có thể đối phó được. Cậu giúp anh đối phó bọn họ, thật ra cũng chính là đối phó Thái Đông Phong."


Chung Hướng Lượng nói.
"Ok, sư huynh, nếu là sự tình của tên Thái Đông Phong khốn kiếp kia, vậy thì em nhất định phải tham gia, nhất định không cho hắn có kết quả tốt."
Trần Thiên Minh nói.


"Thiên Minh, cậu hiện tại đã bị cục giáo dục khai trừ, có nghĩ là nên lên thành phố không? Bởi vì muốn tìm Thái Đông Phong, thì phải đến thành phố M."


Chung Hướng Lượng bắt đầu mượn sức Trần Thiên Minh, hắn lăn lộn trên quan trường lâu năm như vậy rồi, thủ đoạn cũng học được nhiều, cho dù là sư đệ mình, cũng không thể không dùng.
"Em có thể đi, đợi em đem tình hình khách sạn xử lý xong, sau đó sẽ đi luôn."


Trần Thiên Minh gật đầu nói. Hắn khẳng đình là muốn tới thành phố tìm Thái Đông Phong, chẳng qua là phải đem sự tình bên người xử lý cho tốt, đặc biệt là cha mẹ và Lưu Mỹ Cầm ở đây, trước phải dàn xếp cho bọn họ đã, như vậy hắn mới yên tâm được.


"Thiên Minh, cậu xem như thế này được không? Anh sẽ lợi dũng quan hệ, điều cậu đến trường học trên thành phố, như vậy, cũng tiện cho cậu hành động sau này. Hơn nữa, cậu cũng cần nhanh chóng khôi phục công lực trong thời gian ngắn."


chung hướng lượn nói với Trần Thiên Minh. Thật ra, Chung Hướng Lượng muốn Trần Thiên Minh lên thành phố, cũng có thể giúp hắn chút việc, hiện tại cao thủ của Ma Môn xuất hiện, hắn cũng cần người hỗ trợ.
"Như vậy, cũng đúng, đành phiền sư huynh rồi."


Trần Thiên Minh gật đầu nói. Hắn không ngờ được mình còn nhân họa đắc phúc, từ một trường nhỏ lại được điều lên thành phố, đây là điều mà những giáo viên bình thường mơ cả đời không được, nhưng mà mình chỉ cần bằng một câu nói của Chung Hướng Lượng đã thành rồi.


"Vậy ok, anh sẽ an bài, có lệnh điều động anh sẽ báo ngay. Còn nữa, khách sạn của cậu bị chú ý, cậu có nghĩ đến chuyện làm cách khác kiếm chút tiền chứ."
Chung Hướng Lượng tiếp tục dụ dỗ Trần Thiên Minh.
"Em có thể làm cái gì?"
Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.


"Chuyện có thể làm rất nhiều, đến lúc đó sư huynh sẽ thiết kế giúp cậu, được chứ?"


Chung Hướng Lượng cười, một kế hoạch đã nhiều năm của hắn, nhưng chỉ vì không có người thích hợp, mà hiện giờ, đã có Trần Thiên Minh để thực hiện. Mãi cho đến nay đấu tranh cùng lương tâm của chính mình trên quan trường, khiến hắn vẫn khó mà làm được. Hiện giờ, khi Trần Thiên Minh xuất hiện, làm cho hắn có hy vọng, trọng chấn hùng tâm trong lòng.


"Sư huynh, anh đối với em tốt thật. Sau này, em sẽ nghe lời anh."
Trần Thiên Minh cảm kích nhìn Chung Hướng Lượng, vốn hắn nghĩ rằng đời này mình xong rồi, không ngờ được là đại bá lại cho mình hy vọng, mà sư huynh Chung Hướng Lượng, lại cho mình có được tin tưởng vươn lên.


"Vậy tốt, cậu hiện giờ an tâm điều chỉnh trạng thái cơ thể, sau anh sẽ tìm cậu."


Chung Hướng Lượng cao hứng nói. Hắn đã quan sát Trần Thiên Minh một thời gian, đặc biệt là sự tình phá hư giao dịch thuốc phiền lần trước, có thể coi hắn là một người chính nghĩa, còn có quan hệ của hắn với mình, hơn nữa võ công lại cao cường, đúng là nhân tuyển thích hợp nhất mà hắn muốn tìm.
"Ai,"


Đột nhiên một tiếng thở dài già nua truyền đến bên người bọn họ.
Trần Thiên Minh và Chung Hướng Lượng quay đầu nhìn lại, cũng không biết đại bá tỉnh lại từ khi nào.
"Sư phụ (đại bá), người hiện giờ thế nào?"
Chung Hướng Lượng cùng Trần Thiên Minh đồng thanh hỏi.


"Xú tiểu tử, ta đem 10 năm công lực của mình truyền cho ngươi, ngươi nói xem ta có việc gì không?"
Đại bá trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, vẻ mặt cũng không tức giận.
"Cái gì? Sư phụ, người dùng 10 năm công lực giúp Trần Thiên Minh đã thông kinh mạch?"


Chung Hướng Lượng kinh ngạc nói. Xem ra, sư phụ không phải là quan tâm bình thường với Trần Thiên Minh, dù tổn hại 10 năm công lực của mình cũng cố giúp Trần Thiên Minh đả thông kinh mạch.
"Sư huynh, có phải là đối với thân thể đại bá rất có hại không?"


Trần Thiên Minh thấy vẻ mặt của Chung Hướng Lượng, hắn cũng rất lo lắng cho cơ thể của đại bá.
"Thiên Minh, cậu nghĩ 10 năm công lực chính là mất 10 năm luyện ra, cậu hiện giờ cho dù thân thể còn chưa có khôi phục, nhưng khẳng định là cảm giác tốt hơn trước nhiều, cả người đều đầy năng lượng."


Chung Hướng Lượng nói.
"Đúng vậy, em cảm thấy hiện giờ tốt hơn nhiều, tuy là khí không thể tụ ở đan điền, nhưng khí đã nhiều hơn hẳn một nửa so với trước kia. Đại bá, vậy thân thể của người hiện giờ thế nào?"


Trần Thiên Minh cảm động đến nói không lên lời, đại bá vì hắn khôi phục công lực mà làm nhiều như vậy, hắn không biết nói gì cho phải đây? Kia chính là 10 năm công lực đó.
"Không có việc gì, ta tĩnh dưỡng thêm một tháng là có thể khôi phục rồi."


Đại bá đứng dậy, vung tay, ra vẻ thoải mái nói. Hiện tại sắc mặt lão cũng không còn tái nhợt như trước, nhưng mà nhìn dáng vẻ lão tiểu tụy, dáng vẻ như sắp chết vậy.
"Cái gì? Tĩnh dưỡng một tháng là có thể khôi phục sao?"


Trần Thiên Minh cao hứng nói. Xem ra mình có chút lo lắng quá rồi, vậy thì mai mình mua thêm chút rượu thịt cho đại bá, để lão nhanh hồi phục.
"Đại bá, một tháng sau, người lại giúp con truyền vào 10 năm công lực nữa nhá."
Trần Thiên Minh hưng phấn nói với đại bá.


Đọc truyện chữ Full