DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 365: Mê Vụ Sâm Lâm

Dạ Côn nhìn Cổ Sâm Thụ, đang tự hỏi một vấn đề, một quyền của mình đánh nổ đầu y, tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì?
Mình sẽ biến thành mối uy hϊế͙p͙ lớn nhất trong lòng Thánh Nhân, thê tử sẽ trách mình gạt các nàng, còn có đệ đệ...




Không biết đệ đệ có thể tiếp nhận đả kích như vậy hay không.
Vì hạnh phúc gia đình, tạm thời không đánh nổ đầu y vậy.
Kỳ thật tên Cổ Sâm Thụ này ngoại trừ lừa gạt mình ra, hình như cũng không có làm chuyện gì hại mình, nói có thù... cũng không có thù.


Nói không có thù, cái tên này lại lừa mình.
Mà giết y cũng không có chỗ tốt gì, dường như chỉ có toàn chuyện xấu.
Nói trắng ra, cái tên này chẳng qua là đang tìm Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Cầm lấy Hỏa Vân Phần Thiên, Dạ Côn rơi vào trầm tư.
Nhưng mà Cổ Sâm Thụ lại từ tốn nói:


- Trưởng Tôn Ngự, cẩn thận một chút... Đồng Văn Sơn cùng người mật báo là hai phe.
Nghe thấy Cổ Sâm Thụ nhắc nhở, Trưởng Tôn Ngự không nói chuyện.
- Kỳ thật trong lòng ngươi đều biết bọn họ vì sao, không bằng ta đề tỉnh các ngươi một câu đi, Mê Vụ Sâm Lâm ở huyện Thái Tây là chỗ tốt.


- Im miệng!
Trưởng Tôn Ngự lập tức lạnh giọng quát, cương phong nổi lên bốn phía, toàn bộ Thái Kinh đều xuất hiện cuồng phong to lớn...
Lúc này bên trong Dạ gia, Tuyệt Thiên nhíu chặt lông mày:
- Lại là một thanh Thần Kiếm.
Liệt Cốt cũng cảm nhận được uy áp của Thần Kiếm, âm u nói ra:


- Thái Kinh Thần Kiếm, thật đúng là nhiều...
Trưởng Tôn Nhị sờ lên trên vòng tay...
Tuyệt Thiên không thể không cảnh giác, uy hϊế͙p͙ của Thần Kiếm không thể không cân nhắc, chuyện này vẫn nên báo với lão tôn thượng mới được.


Ở chỗ của chúng ta, vũ khí truyền kỳ chỉ có một thanh, mà ở đây... có rất nhiều, hơn nữa còn chỉ ở trong một Thái Kinh nho nhỏ.
Ngay cả lão tôn thượng cố gắng chế tạo cũng không thành công.
Trong đại điện, tay trái Thánh Nhân nắm lấy một thanh kiếm, toàn bộ Thần Kiếm dũng động phong lưu, hợp thành kiếm hình.


Dạ Côn nhìn Thần Kiếm trong tay Thánh Nhân, có chút kinh ngạc, chỉ là nho nhỏ kinh ngạc mà thôi, thân là Thánh Nhân, trên người làm sao có thể không có Thần Kiếm.
Đây cũng là nguyên nhân Thánh Nhân không đỏ mắt với Thần Kiếm của mình, bởi vì bản thân y đã có rồi.


Mà ở trong mắt chúng thần, đây là lần thứ nhất Thánh Nhân xuất ra Thần Kiếm.
Hai thanh Thần Kiếm chỉ hướng Cổ Sâm Thụ, thế nhưng Cổ Sâm Thụ vẫn không có biến sắc, phảng phất Thần Kiếm trong mắt y căn bản không tính là gì.


- Thánh Nhân làm gì kích động như thế, chẳng lẽ nói thật cũng là tội sao? Thánh Nhân không thích nghe lời nói thật sao?
Cổ Sâm Thụ nhẹ giọng cười nói.
- Đừng ở chỗ này nói bậy!


Trưởng Tôn Ngự lập tức tan biến ở trên hoàng tọa, xuất hiện ở một bên khác Cổ Sâm Thụ, Dạ Côn cùng Trưởng Tôn Ngự một trái một phải kiếm chỉ Cổ Sâm Thụ.
Cổ Sâm Thụ giang hai tay ra, mặt hướng chúng thần cười nói:


- Các vị, không phải không nhắc nhở các ngươi, Thánh Nhân các ngươi rất giảo hoạt tàn nhẫn.
Thần Kiếm trong tay Trưởng Tôn Ngự trực tiếp tiêu tán, Dạ Côn lập tức lui lại mấy bước.
Chỉ thấy cương phong điên cuồng bao phủ Cổ Sâm Thụ, phảng phất như muốn xé rách Cổ Sâm Thụ.


Nhưng mà Cổ Sâm Thụ vẫn mang theo ý cười, quay đầu nhìn Dạ Côn nói:
- Chờ mong lần sau gặp mặt, lần này ngươi không có khiến ta thất vọng.
Nói xong, thân thể Cổ Sâm Thụ liền không còn, chỉ còn lại quần áo vỡ tan rơi trên mặt đất.
Đây là huyễn tượng!


Dạ Côn cảm thán, vừa rồi may mà mình không có ra tay. Tên Cổ Sâm Thụ này đúng là cáo già.
Thế nhưng Cổ Sâm Thụ vừa mới nói Mê Vụ Sâm Lâm là có ý gì?
Dạ Côn không khỏi nhìn về phía Thánh Nhân, mà Thánh Nhân cau mày, thu Thần Kiếm vào, Dạ Côn cũng thu hồi Thần Kiếm.


Quần thần không dám nói, cũng không dám hỏi.
Dạ Côn lại khác biệt:
- Thánh Nhân, Cổ Sâm Thụ vừa rồi nâng lên Mê Vụ Sâm Lâm, đến cùng là như thế nào? Mục tiêu của bọn họ đều là Mê Vụ Sâm Lâm sao?


Dạ Côn nói tới cũng là câu hỏi trong lòng chúng thần, huyện Thái Tây chẳng qua là một địa phương nhỏ, Mê Vụ Sâm Lâm có vài người còn chưa từng nghe nói qua.
Thế nhưng Dạ Côn biết rất rõ, dù sao cũng là người huyện Thái Tây, mà người huyện Thái Tây đều biết truyền thuyết bên trong Mê Vụ Sâm Lâm.


Chẳng qua là không biết thật giả mà thôi.
Truyền thuyết chung quy là truyền thuyết, thế nhưng Dạ Côn cảm thấy, Cổ Sâm Thụ không có lý do gì để nói dối, nếu như tất cả mọi người nhằm vào Mê Vụ Sâm Lâm, như vậy có lẽ truyền thuyết là có thật.


Trưởng Tôn Ngự đứng dậy, không nói gì, đi đến hậu điện.
Tào công công sửng sốt một chút, la lớn:
- Bãi triều!
Thánh Nhân không nói, mình cũng không có biện pháp.
Dạ Côn khẽ thở dài, nhìn Quan Thanh một chút, y nhẹ gật đầu, biểu thị rất không tệ.


Thương Minh liếc mắt nhìn chằm chằm Dạ Côn, quay người rời đi.
Hữu Tướng Du Hạo Nam bên cạnh cũng liếc mắt nhìn Dạ Côn, đi đến nâng Trưởng Tôn Thản đang quỳ lên, mà Trưởng Tôn Tuấn Hiền biết mình thoát được một kiếp...


Mất đi Tả Tướng ủng hộ... đây không phải mất đi, nếu như còn quan hệ vậy chính là mưu phản.
Hôm nay phụ hoàng không có trừng phạt mình, đã là tin mừng rất lớn.
Tông Hoằng Nguyên liếc mắt nhìn chằm chằm Dạ Côn, rời khỏi đại điện.
- Côn Côn.
Dạ Tư Không nhẹ giọng hô.


Dạ Côn đi đến trước mặt Dạ Tư Không, trực tiếp hỏi:
- Gia gia biết sự tình liên quan đến Mê Vụ Sâm Lâm sao?
- Côn Côn, chuyện Mê Vụ Sâm Lâm con không cần đi quản, Thánh Nhân tự nhiên có sắp xếp, chúng ta chỉ cần đối với Ngũ Nhạc là được rồi.


- Thế nhưng ở trong nội bộ của chúng ta còn có mật thám.
Dạ Côn âm u nói ra, hôm nay chỉ mới đào một nhân vật nhỏ ra tới, đại nhân vật căn bản không thấy đâu.
Dạ Tư Không vỗ vỗ bả vai Dạ Côn:


- Côn Côn, dục tốc bất đạt, hôm nay con đã làm rất tốt, vượt qua người cùng lứa rất nhiều, gia gia cảm thấy rất kiêu ngạo, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, sau này trên vai con sẽ gánh vác rất nhiều.


Thấy gia gia cũng không nguyện ý nói, Dạ Côn chỉ có thể trở về hỏi đệ muội một chút, xem Trưởng Tôn Nhị có biết gì không.
Mê Vụ Sâm Lâm không phải chưa từng đi qua, nơi đó quả thật rất mơ hồ, còn có con mèo kia yêu, vô cùng hung...
Nhìn Dạ Tư Không rời đi, Quan Thanh mang theo ý cười đi tới:


- Dạ viện trưởng, hôm nay đã hiển lộ tài năng.
- Phó viện nói đùa, trùng hợp mà thôi.
- Nào có nhiều trùng hợp như vậy, Quan Thanh ta chân tâm bội phục sự can đảm và thông minh của Dạ viện trưởng.
Nói xong chắp tay hướng Dạ Côn, dường như rất nghiêm túc.


Hôm nay mặc dù moi được Đồng Văn Sơn cùng Ba Đài làm, nhưng trong lòng Dạ Côn cũng không vui bao nhiêu, vốn cho rằng Cổ Sâm Thụ hẳn là người mật báo, kết quả người ta căn bản không phải, cho nên người mình muốn tìm vẫn chưa bắt được.
- Tuổi còn nhỏ, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.


Quan Thanh một bên khuyên, muốn Dạ Côn buông lỏng một chút.
- Ta cũng không muốn như thế.
- Nhưng Dạ Côn ngươi gần đây phải chú ý an toàn mới được, ngươi phá hủy đường dây của Đồng Văn Sơn, có lẽ những người kia sẽ không bỏ qua cho ngươi, giống như Đồng Văn Sơn nói tới.


- Nếu thật như thế thì tốt.
Dạ Côn đang lo không ai tới cửa, nếu như có, nhất định phải bắt sống, cho dù dùng mọi cách cũng phải hỏi rõ ràng.
Hai người đi ra hoàng cung, đi vài vòng quanh thành bắc, mà người xung quanh cũng đang thảo luận chuyện Thần Kiếm, dù sao hôm nay đã xuất hiện hai lần.


Đọc truyện chữ Full