DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 349: Quá Ghê Tởm

Mà Phi Tuyết một mặt mộng bức nhìn Tuyệt Thiên ngồi xuống, mình nhất định bị say choáng rồi, những gì vừa nhìn thấy đều là giả tượng.
Nhưng bất kể như thế nào, bụng thật sự rất không thoải mái.
Liệt Cốt đã ngồi xổm ở bên cạnh, một mặt thoải mái.




Ba người tiếp tục ngồi cầu, dáng vẻ sảng khoái kia đừng hỏi thoải mái đến nhường nào.
Một bên khác, Dạ Côn mơ một giấc mơ, mơ thấy mình nằm dưới ánh mặt trời ấm áp, ánh mặt trời ấm áp kia bảo phủ thân thể của mình, cực kỳ dễ chịu, quả thật có thể say mê dưới ánh mặt trời.


Buổi sáng ở Thái Kinh càng ngày càng lạnh, đã không khác An Khang châu bên kia là bao, xem ra tuyết ở An Khang châu đã sắp thổi tới Thái Kinh rồi.
Dạ Côn mấp máy môi một cái, cảm thấy cổ họng có chút khát, thế nhưng trong chăn ấm áp, ôm thê tử đi ngủ quả thật rất thư thái.


Bất quá cảm giác... có gì đó không đúng lắm...
Lúc trước khi đi ngủ các nàng đều mặc y phục, hôm nay thế mà... ngay cả mình cũng giống như thế?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?


Dạ Côn suy tư một chút, hẳn không có đi, hiện tại còn sớm, ngủ tiếp, quá lạnh, vẫn nên ôm chặt thê tử, chiếm chút tiện nghi.
Thế nhưng tại sao lại cảm thấy mệt mỏi như vậy nhỉ... ài... tựa như mới đánh trận xong vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.


- Đại ca, rời giường, đại ca...
Dạ Tần tại bên ngoài la lớn.
Dạ Côn mở to mắt hô:
- Biết rồi.
- Ừm.
Dạ Côn ngáp một cái, làm sao vẫn rã rời như vậy nhỉ, giống như bị người ta ăn cắp tinh hoa vậy.
- Rời giường.


Dạ Côn vỗ vỗ thê tử, sao hôm nay các nàng lười như vậy, khuôn mặt nhỏ còn đỏ bừng, không phải bị cảm đấy chứ.
- Ưm ưm ưm ~
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi phát ra âm thanh nũng nịu, tựa sát vào người Dạ Côn.
Haiz, thê tử quá dính người, được rồi được rồi, ngủ tiếp vậy, quá mệt mỏi.


Giấc ngủ này, trực tiếp ngủ thẳng tới đêm mới thức dậy.
- Rất thư thái.
Dạ Côn ngáp nói ra, cảm giác có hơi mắc tiểu, nhìn thê tử trên giường một chút, các nàng đến cùng làm sao vậy?
Được rồi, đi nhà xí trước đã.


Vừa mới mở cửa, Dạ Côn đã ngửi thấy một cỗ mùi thối thoang thoảng, đây không phải là mùi nhà xí sao?
Mang theo nghi hoặc, Dạ Côn nhìn thấy chỗ nhà xí rỗng tuếch, nhà xí đâu!!!
Không thấy nhà xí đâu nữa!


Dụi dụi con mắt, ba cái nhà xí quả thật không thấy đâu, thậm chí trên thảm cỏ còn có một số...
Ọe!
Dạ Côn nhịn không được ọe một thoáng, người nào buồn nôn như vậy! Thế mà tập kích nhà xí nhà mình, còn ở đi ị bừa bãi ở xung quanh!


Đây quả thực không biết xấu hổ! Có phải Tuyệt Thiên hay không!
Nhất định là Tuyệt Thiên trả thù!
Dạ Côn quyết định đi tìm Tuyệt Thiên lý luận, nhà xí Dạ gia đến cùng đã đắc tội ngươi chỗ nào, ngươi thế mà hủy sạch bọn nó.


- Đại ca, ngươi cuối cùng đã dậy, trời đã tối rồi đấy.
Dạ Tần trong đại sảnh nghi hoặc hỏi, hôm nay đại ca thế mà ngủ lâu như vậy, nhất định rất mệt mỏi.
- Các ngươi có nhìn thấy không.
Tử Yên nhẹ gật đầu nói ra:
- Ừm, nhà xí nhà chúng ta bị tập kích.
Diệp Lưu từ tốn nói:


- Là ai nhàm chán như vậy, tập kích nhà xí nhà chúng ta.
- Thế nhưng hôm nay không nhìn thấy mấy ngươi Liệt Cốt, Phi Tuyết cũng không có rời giường, Tuyệt Thiên cũng không có rời giường.
Trưởng Tôn Nhị giang tay ra, cũng không biết đêm qua bọn họ làm gì, thế mà đều không rời giường.


Dạ Côn sửng sốt một chút, ngồi ở bên cạnh:
- Bọn họ cũng chưa dậy?
- Đại ca, lúc trước ta đi kêu Liệt Cốt thúc, thế nhưng nghe ngữ khí của Liệt Cốt thúc tựa hồ rất yếu ớt. Hẳn là nói... ba người bọn họ đều rất suy yếu.
Dạ Tần cũng không hiểu nổi, ba người này đến cùng như thế nào.


Dạ Côn nghiêm túc nói ra:
- Chuyện này không đơn giản, tập kích nhà xí đoán chừng không phải mục đích chính. Đây nhất định là một loại cảnh cáo.
Mọi người:......
- Phải bẩm báo chuyện này với Thánh Nhân, có người muốn hại ta!!!


Dạ Côn trầm giọng nói ra, tại sao các ngươi lại tập kích loại địa phương như nhà xí... không thể đổi phương thức khác sao? Các ngươi thật khiến người giận sôi.
Dạ Tần rất tán thành:
- Đại ca, ta cảm thấy nên như thế, đây nhất định là khiêu khích đến từ kẻ địch.


Diệp Lưu im lặng, kẻ nào lại khiêu khích bằng cách phá hủy nhà xí cơ chứ...
- Ừm!
- Côn ca, các vị tẩu tẩu đâu?
Nguyên Chẩn tò mò hỏi.
- Các nàng ngủ đến bây giờ còn chưa dậy đây.


Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, hai cô nàng này thật đúng là càng lúc càng lười, cả ngày chỉ biết làm nũng.
- Đại ca, hay là ăn cơm trước đi.
- Đi.
Lúc này Đông Tứ đi vào, cung kính nói ra:
- Thiếu gia, cuối cùng ngươi đã tỉnh.
- Ừm, có chuyện gì không?
- Đêm qua có sát thủ tới.


Vẻ mặt Đông Tứ cổ quái nói ra.
Dạ Côn nghe xong vẻ mặt ngưng tụ:
- Nhất định là tên sát thủ kia nổ nhà xí của chúng ta! Đáng giận!
- Thiếu gia, tên sát thủ này không đơn giản.
- Ồ? Không đơn giản như thế nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.


- Phương thức chiến đấu của tên sát thủ này, ta chưa từng gặp qua.
Theo Đông Tứ nói như thế khiến tất cả mọi người rất tò mò.
- Tuyệt chiêu của tên kia chính là đi ị, không ai dám tiếp cận y.
Mọi người:......
- Chẳng lẽ những thứ trên thảm cỏ kia!!!
Dạ Côn khó có thể tin nói ra.


Đông Tứ cũng liên tục cảm thán:
- Cũng may cuối cùng Tuyệt Thiên dùng một chiêu giết chết người này, bằng không thì toàn bộ Dạ gia đều sẽ bị ô nhiễm.
Sau khi mọi người nghe xong liền hít một hơi thật sâu.
Dạ Côn thì thào nói ra:


- Không ngờ kẻ địch lại xảo quyệt như thế, thế mà dùng phương thức như vậy, ô nhiễm nhà chúng ta.
- Thiếu gia, ta cảm thấy không thể ngồi chờ chết, kẻ địch chính là muốn tới buồn nôn chúng ta.
- Đúng đó đại ca, thật là buồn nôn, trong nhà xí đều đầy.
Dạ Côn:......


Đúng là khinh người quá đáng mà!
Dạ Côn đột nhiên đứng dậy.
- Chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải cho những người biết sự lợi hại của chúng ta!!!
Phong Điền lúc này nghi hoặc hỏi:
- Côn ca, vậy địch nhân của chúng ta là ai?
- Tạm thời còn chưa biết.
Dạ Côn nghiêm túc nói.


Mọi người:......
- Nhưng chuyện này cũng không cần gấp, trước tiên chúng ta phải định rõ hướng đi, sau đó lại hành động.
- Đại ca, vậy học viện chúng ta làm sao bây giờ? Liền không ở nơi đó sao?
Dạ Tần cũng có chút lo lắng, phương hướng của chúng ta không phải tu luyện thật tốt à.


Dạ Côn đột nhiên nghĩ tới, mình còn là một tên Dạ viện trưởng, phiền quá à...
Quan trọng là hiện tại còn không biết ai đang kiếm chuyện, Thánh Nhân sẽ không nhàm chán như vậy, làm loại chuyện như thế này, đoán chừng hiện tại Thánh Nhân đang an bài cách đối phó với Ngũ Nhạc.


Rốt cuộc là ai chứ, là Cổ Sâm Thụ kia sao
Thật là phiền, đều núp trong bóng tối, có bản lĩnh ra đấu tay đôi a.


- Sự tình học viện tạm thời để sang một bên đi, chúng ta muốn nhận người cũng không có thực lực kia, huống hồ đại chiến sắp đến, chúng ta vẫn nên chuẩn bị cẩn thận mới được, dù sao trước có Hổ Điêu sau có chó.
Làm trụ cột trong nhà, Dạ Côn rất hao tâm tổn trí.


Đọc truyện chữ Full