DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 342: Không Có Ở Nhà Đều Lười

Trưởng Tôn Ngự than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Tuyệt Thiên:
- Nói ngươi cũng không biết, ngươi đi đi.
- Ngươi không sợ hiện tại ta giết ngươi?
Tuyệt Thiên lạnh giọng hỏi.
- Vậy ngươi có thể thử một chút.
Trưởng Tôn Ngự tựa hồ không sợ, chăm chú nhìn Tuyệt Thiên.




Trong lòng Tuyệt Thiên đang tính toán, giết tên Thánh Nhân này có chỗ tốt gì, tính đi tính lại, cũng không có chỗ tốt gì quá lớn.
Thật giết, Dạ Côn bên kia cũng không an phận, kế hoạch của mình lại bị xáo trộn.


Hơn nữa, tự tin của tên Thánh Nhân này từ đâu tới? Thoạt nhìn không có sức chiến đấu gì, lại cho người ta một loại cảm giác rất lăng lệ.
Tuyệt Thiên không nói gì, quay người liền rời đi.
Thấy Tuyệt Thiên rời đi, Trưởng Tôn Ngự thầm thở phào một hơi, hai tay cũng chậm rãi buông xuống.


Một bên khác, Dạ Côn trên đường đi về nhà, trăm mối vẫn không có cách giải, Thánh Nhân sáo lộ đúng là quá sâu.
Bộ dáng muốn giết mình, nhưng đến cuối cùng lại không giết, rốt cuộc Thánh Nhân nghĩ như thế nào, căn bản không đoán ra sáo lộ của Thánh Nhân.


Dạ Côn thở dài, đẩy hai cánh cửa lớn ra:
- Ta trở về!
Dạ Côn phảng phất nhìn thấy vẻ mặt kích động của đệ đệ, còn có thê tử mang theo nước mắt ùa vào ngực mình.
Ngắn ngủi ba ngày không gặp thê tử, cảm giác dường như đã rất lâu rồi vậy.


Thế nhưng Dạ Côn đi vào cũng không có nhìn thấy hình ảnh trong tưởng tượng, tựa hồ có chút lạnh, không có tràng cảnh nhiệt liệt hoan nghênh.
Người đâu?
Giờ này lúc trước mọi người đều thức dậy hết rồi mà.


Dạ Côn mang theo nghi hoặc xuyên qua hành lang gấp khúc, tới đến đại sảnh, bên trong cũng không có một ai.
Mấy người này đong làm gì?
Mang theo nghi hoặc, Dạ Côn về tới gian phòng của mình, vốn muốn đẩy cửa đi vào... ngẫm lại liền gõ cửa một chút.
Đông đông đông...


Bên trong sẽ không phát ra âm thanh của nam nhân đấy chứ?
- Ai thế? Còn sớm như vậy...
Dạ Côn sững sờ, đây là âm thanh của Mộ Nhi.
Dạ Côn lại gõ gõ.
Diệp Ly nhịn không được nói ra:
- Vất vả lắm phu quân mới đi ra ngoài, không phải đã nói mọi người cùng nhau ngủ nướng sao?
Dạ Côn:......


Nguyên lai ta không có ở trong nhà, các ngươi liền buông thả bản thân như thế, tu luyện cũng không tu luyện, trực tiếp ngủ đến trưa mới chịu dậy sao...
Đông đông đông...
Dạ Côn lại gõ cửa, không khỏi nặng nề thêm một chút.
Nhan Mộ Nhi sốt ruột nói ra:
- Có bệnh sao... còn có để cho người ta ngủ không.


Dạ Côn nghe thấy âm thanh xuống giường, bước chân dần dần tới gần.
Cửa vừa mở ra, Dạ Côn đã nhìn thấy bộ dáng không nhịn được của Nhan Mộ Nhi.
Chỉ thấy Nhan Mộ Nhi nhìn chằm chằm Dạ Côn, dụi dụi con mắt, sau đó kinh ngạc hô:
- Ly Nhi tỷ tỷ, ta nhìn thấy một người... dung mạo rất giống với phu quân.


Diệp Ly nằm ở trên giường sững sờ, mặc y phục đi xuống:
- Ngươi là ai, thế mà giả thành bộ dáng của phu quân! Quá ghê tởm! Mộ nhi, đừng để ý hắn...
Ầm!
Hai thê tử hung hăng đóng cửa lại, Dạ Côn ngốc ngốc nhìn các nàng hát hí khúc.


Giỏi thật, mình không ở trong nhà, mỗi người đều sa đọa.
Trực tiếp đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi ăn mặc chỉnh tề.
- Phu quân! Ngươi đã trở về! Nói cho ngươi biết một chuyện, khi nãy có người giả làm ngươi, bị chúng ta nhận ra!
Nhan Mộ Nhi kinh hô một tiếng.
Dạ Côn xụ mặt nói ra:


- Tiếp tục giả vờ, các nàng lười như mèo vậy, ta không ở trong nhà liền biến hình.
- Phu quân ngươi đang nói cái gì thế? Ta nghe không hiểu gì hết? Làm sao ngươi lại trở về rồi? Chúng ta còn tưởng rằng tối thiểu phải một năm đây.


- Còn một năm, nếu như ta một năm không trở lại, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì luôn.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn, Nhan Mộ Nhi lập tức nói ra:
- Phu quân, là chủ ý của đệ đệ.


- Đúng đúng đúng, phu quân không ở trong nhà, đệ đệ chính là lão đại, đệ đệ nói vất vả lắm phu quân mới không ở trong nhà, liền buông lỏng một chút.
- Kỳ thật chúng ta cũng là bị bức phải như thế, phu quân, chúng ta rất muốn thức dậy sớm, nhưng mà không được a.


Dạ Côn đều bị thê tử chọc cười, các ngươi sao có thể khả ái như vậy.
- Phu quân, ta rất nhớ ngươi.
- Ừm, Mộ nhi cũng rất nhớ.
Chỉ thấy hai thê tử rúc vào trong ngực Côn ca, Dạ Côn vỗ vỗ đầu thê tử:
- Ta cũng rất nhớ các nàng.


Có đôi khi, chỉ có tách ra mới biết được, kỳ thật tình cảm xác thực tồn tại.
Vuốt ve an ủi một thoáng, Dạ Côn dự định đi tìm đệ đệ, ba người đi thẳng tới cửa gian phòng của Dạ Tần.
- Đệ đệ, rời giường.
Diệp Ly gõ cửa một cái hô.
- Tẩu tẩu, vẫn còn sớm, không vội.


Bên trong vang lên âm thanh của Dạ Tần.
Nhan Mộ Nhi cười nói:
- Đệ đệ, nếu như đại ca ngươi trở về, ngươi liền xong đời.
- Đại ca sẽ không về nhanh như vậy đâu, yên tâm đi.
Dạ Côn:......
Hảo đệ đệ của ta, ngươi lại có thể nghĩ như vậy, thật là khiến cho đại ca lau mắt mà nhìn.


- Đệ đệ!
Dạ Côn trầm giọng hô.
Theo một tiếng này, Dạ Côn còn có thể nghe thấy bên trong vang lên âm thanh hốt hoảng.
Rất nhanh, Dạ Tần liền mở cửa ra, quần áo cũng không mặc chỉnh tề, nhìn thấy đại ca ở bên ngoài liền kinh hô:
- Đại ca! Không phải ngươi đang ở Ngũ Nhạc sao?


- Ha ha, hiện tại tiểu tử ngươi rất bành trướng nha, thế mà dẫn đầu lười biếng.
- Đại ca, ngươi nghe ta nói, là...
Dạ Tần nhìn về phía Nhan Mộ Nhi, Nhan Mộ Nhi liền sử dụng ra một chiêu tử vong ngưng thị.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Là...
- Là ta...


Dạ Côn ngẫm lại cũng đúng, đệ đệ thành thật như vậy, làm sao có thể dẫn đầu việc này được, nhất định là bị người mê hoặc.
Tiểu Mộ Nhi không thành thật.
- Được rồi, mau gọi tất cả mọi người dậy, chúng ta đến đại sảnh thương nghị.


Diệp Ly nghe Dạ Côn nói thế, phảng phất giống như nghe được lời nói của phụ thân, phát sinh đại sự liền muốn gọi tất cả mọi người đến cùng nhau thương nghị.
Rất nhanh, tất cả mọi người đã có mặt đủ, Dạ Côn nhìn Phi Tuyết quét rác ở ngoài, ngay cả ngươi cũng lười biếng.


Còn có Đông Tứ và Đát Từ, hai người các ngươi cũng giống như vậy.
- Lần này đi Ngũ Nhạc, Ngũ Nhạc quân chủ treo.
Dạ Côn cũng không nói lời dạo đầu, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.
- A!
Mọi người nhất thời giật mình.
Nguyên Chẩn khó có thể tin nói ra:


- Côn ca! Ngươi đi tới chỗ nào, chỗ đó liền có người chết...
Mọi người:......
Phong Điền lập tức hướng phía Nguyên Chẩn vỗ:
- Mồm miệng ba hoa, Côn ca là loại người mang vầng sáng tử vong kia sao?
- Thái Tử cũng đã chết.
Mọi người:......
Dạ Tần nhịn không được nói ra:


- Đại ca, hiện tại ngươi còn có hiệu quả gia trì.
Mọi người:......
- Còn chết một tên Vương Gia.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
Trưởng Tôn Nhị khó có thể tin nói ra:
- Đại ca, ngươi đây là diệt hết Ngũ Nhạc mới quay về ư?
Mọi người:......
Dạ Côn than nhẹ một tiếng:


- Nhưng mà những chuyện này đều không phải do ta làm, là bị một người áo đen giết, mà người áo đen này giá họa cho ta.
Diệp Ly trầm giọng nói ra:
- Phu quân, nói như thế, Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc sắp khai chiến?
- Ừm, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.


Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ, mang theo hòa bình đi, lại mang theo tử vong trở về.


Đọc truyện chữ Full