DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 139: Bị nhận ra

Lưu Manh Lão Sư
Dạ Độc Túy




Trần Thiên Minh rốt cuộc đã nhận ra Tiểu Phiêu, không thể không bội phục cầu : Thế giới này rất nhỏ. Bản thân vốn nghĩ rằng tùy tiện gia làm bác sĩ một chút, chiếm ít tiện nghi, thần không biết quỷ không hay, nhưng mà ai ngờ, cô gái bị chiếm tiện nghi kia lại là bạn học của Tiểu Trữ, lại còn làm cho nàng biết mình là thầy giáo chứ không phải bác sĩ!


Bây giờ, Trần Thiên Minh có một cảm giác muốn chạy trốn, nếu như mình không chạy, để cho Tiểu Phiêu nói lung tung mình là bác sĩ giả mạo, đặc biệt là còn duỗi tay vào trong quần áo của nàng. Như vậy thì cả đời đừng mong đụng đến Tiểu Trữ.


“Ò, thì ra hắn là thầy giáo, mình cón tưởng hắn là bác sĩ chứ, mình nhìn hắn quen mắt, tưởng trước kia đã gặp qua”Tiểu Phiêu đột nhiên nói ra câu này, làm cho Trần Thiên Minh mừng như điên.


Nàng không nhận ra mình? Trần Thiên Minh muốn cười thành tiếng, ông trời cũng giúp mình, lúc mình chuẩn bị chạy trối chết, thì Tiểu Phiêu lại nói nhận làm người, không mình.
“Haha, Tiểu Phiêu, trưa nay anh mời em ăn cơm?”Trần Thiên Minh cao hứng nói với Tiểu


Phiêu, hắn len lén nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng, nhớ lại cái cảnh xem bệnh cho nàng lúc trước, trong lòng liên hưng phấn.
“Hừ!”Tiểu Trữ sợ Tiểu Phiêu đáp ứng, cố ý hừ thành tiếng.
Lúc này, một chiếc xe chạy đến, dừng lại bên cạnh bọn họ.


“Tiểu Trữ”Một người đàn ông ngồi trên xe, kêu tên nàng.
“Sư huynh, anh đến rồi”Tiểu Trữ nhìn thấy người kia, cao hứng cười nói.
Trần Thiên Minh cũng vừa ngẩng đầu, phát hiện người trong xe chính là sư huynh của nàng,


Thái Đông Phong, là tình địch của mình. Trần Thiên Minh bây giờ thật muốn xông lên hung hắng đập cho hắn một trận, có dũng khí tranh đoạt đàn bà với mình. Nhưng chợt nhớ đến ngày trước hắn giáo huấn Thiên Bằng, có thể mình cũng không phải đối thủ, nên không dám xằng bậy.


“Ừ, Tiểu Trữ, em có rãnh không? Anh muốn mời em đi ăn cơm”Thái Đông Phong vừa nói vừa liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, đại khái không biết Trần Thiên Minh là ai.


Tiểu Trữ thấy Thái Đông phong đánh giá Trần Thiên Minh, tưởng rằng hắn hiểu lần, vội vàng đi đến trước mặt hắn giải thích : “Sư huynh, hắn là một thầy giáo, tên là Trần Thiên Minh, nhưng em ghét hắn, không để ý đến hắn, hắn cả ngày cứ quấn quít lấy em”


“Trần Thiên Minh? Thầy giáo?”Thái Đông Phong ngẫm lại, đột nhiên hai mắt sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn Trần Thiên Minh, hình như muốn xem người này như thế nào.


Trần Thiên Minh thấy Thái Đông Phong nhìn mình, hắn cũng không yêu thế nhìn lại. Thế nào, tao sợ mày hả? Nhìn mày không đẹp trai bằng tao, cho dù mày biết công phu, nhưng tao cũng biết, chỉ là không biết ai lợi hại hơn thôi. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.


“Chào anh, tôi là Thái Đông PhongThái Đông Phong cười với Trần Thiên Minh, duỗi tay ra, muốn bắt tay hắn.


Trần Thiên Minh vốn có địch ý với Thái Đông Phong, nhưng mà người ta thường nói, không ai đánh người đang cười cả, tên Thái Đông Phong này lại đang cười với mình, lại còn muốn bắt tay mình, sao mình lại không thể giữ phong độ chứ? Vì vậy Trần Thiên Minh cũng duỗi tay ra, nắm lấy tay hắn.


Khi nắm tay, Trần Thiên Minh vẫn vô cùng cần thận, hắn đã vận khí, nếu Thái Đông Phong muốn gây khó dễ cho mình, thì sẽ lập tức phản kháng.
Nhưng mà, làm cho hắn thất vọng, Thái Đông Phong chỉ nhẹ nhàng nắm tay hắn, sau đó buông ra, ai cười đầy thiện ý với hắn.


Lần này, Trần Thiên Minh cảm thấy choáng, trong bụng thằng ku này nghĩ gì? Không phải
Tiểu Trữ đã nói rõ ràng sao? Mình muốn kua tiểu sư muội của hắn mà? Vậy mà không nói gì,


Tiểu Trữ lúc nói chuyện với Thái Đông Phong, lại còn nhìn về phía mình, cuối cùng hung hăng liếc một cái! Không phải đang cáo trạng sao?
“Chào em, anh là Thái Đông Phong”Thái Đông Phong lại đưa tay ra muốn bắt tay với Tiểu
Phiêu.


“Tiểu Phiêu, đây là sư huynh của chúng ta, gọi là Thái Đông Phong, không biết bạn có ấn tượng không? Khi chúng ta năm một, anh ấy đã năm tư Tiểu Trữ thấy Tiểu Phiêu nhìn Thái


Đông Phong có chút mờ mịt, vì vậy giải thích. Bất quá, lúc ấy Thái Đông Phong so với bọn nàng hơn ba năm, lại không có giao tiếp nhiều với sinh viên mới, cho nên khó trách Tiểu Phiếu không có ấn tượng với Thái Đông Phong.


“Sư huynh, đây là bạn học của em, tên là Thủy Phong Phiêu Tiểu Trữ chỉ vào Tiểu Phiêu nói.
Tiểu Phiêu nghe Tiểu Trữ nói vậy, cũng đưa tay ra nắm lấy, cười cười với Thái Động Phong.


Thái Đông Phong nắm lấy tay của nàng, nhẹ nhàng niết nhẹ một cái, sau đó nói : “Tiểu Trữ, không ngờ bạn học của em lại xinh đẹp như vậy!”
“Em đâu xinh bằng Tiểu Trữ!”Tiểu Phiêu bị bàn tay của Thái Đông Phong niết nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, nhẹ giọng nói.


“Hai người đều xinh đẹp cả”Thái Đông Phong cười một tiếng, sau đó quay đầu lại nói với
Trần Thiên Minh : “Thầy Trần, vừa rồi có phải thầy muốn mời các nàng đi ăn cơm?”
“Đúng vậy”Trần Thiên Minh cảnh giác gật đầu, bây giờ, cái gì đến rốt cục đã đến. Trần Thiên


Minh thấy Thái Đông Phong hỏi về chuyện này, còn tưởng hắn muốn hỏi tội mình.
“Vậy anh không ngại mời tôi cùng đi?”Thái Đông Phong vẫn giữ sự tươi cười trên mặt, không lộ ra một chút ác ý.
“Sư huynh, anh ... sao anh lại thế?”Tiểu Trữ vừa nghe Thái Đông Phong đồng ý để Trần


Thiên Minh mời mọi người đi ăn, vội vàng nắm lấy tay áo hắn, nhỏ giọng nói.
Thái Đông Phong nghe Tiểu Trữ nói vậy xong, cúi đầu xuống nói nhỏ bên tại của nàng cái gì đó.
Trần Thiên Minh cũng hoài nghi lổ tại mình có vấn đề, cái tên tình địch kia lại đồng ý để Tiểu


Trữ dùng cơm, hơn nữa còn hắn còn muốn đi chung.
“Được, sao lại không được chứ?”Trần Thiên Minh trong lòng mừng rỡ, mặc kệ là Thái Đông
Phong toàn thành hay là phá hư cũng được, dù sao mình cũng có thể ngồi ăn cơm chung với
Tiểu Trữ, cơ hội tốt như vậy không nên bỏ qua.


“Chúng ta đi ăn cơm ở đâu?”Thái Đông Phong thương lượng với Trần Thiên Minh.
“Tùy mọi người thôi!”Bây giờ là lúc để biểu hiện tốt, Trần Thiên Minh đương nhiên không hẹp hòi, hơn nữa, ăn cơm thì tốn bao nhiêu tiền?


“Vậy đi khách sạn Thiên Không đi, tôi đã ăn qua ở đấy, khung cảnh rất tốt, thức ăn cũng ngon miệng, lại là khách sạn loại một trong Huyền thành!”Thái Đông Phong ngẫm lại, cố ý nói muốn đi khách sạn Thiên Không.
“Đúng, đúng, nơi đó thật sự rất tốt, chúng ta đi chổ


Phong khen khách sạn của mình, càng cao hứng,
Thái Đông Phong. đi! Trần Thiên Minh nghe Thái Đông vội vàng gật đầu, đồng ý với ý kiến của
“Được, chúng ta đi khách sạn Thiên Không, thầy Trần, có xe không?”Thái Đông Phong hỏi.
“Có, tôi có!”Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ vào chiếc xe của mình.


“Tốt, chúng ta đi, hai vị mỹ nữ, muốn ngồi xe nào thì cứ đi đến mà ngồi”
Thái Đông Phong nói xong, liền đi lại xe mình.


Trần Thiên Minh nghe vậy, trng lòng đầy hy vọng nhìn Tiểu Trữ, nhưng làm cho hắn thất vọng là, Tiểu Trữ lại đi theo Thái Đông Phong, hơn nữa còn quay lại trừng mắt nhìn hắn, xem ra, hiểu lầm của nàng vẫn chưa bỏ, không chịu ngồi xe mình, nhưng dù sao cũng đã được bước đầu tiên, có thể cùng nhau ăn cơm.


Trần Thiên Minh vốn tưởng rằng Tiểu Phiêu sẽ đi theo Tiểu Trữ đến xe của Thái Đông
Phong, nhưng, nàng không đi, ngược lại còn đến bên cạnh Trần Thiên Minh, nói : “Thầy Trần, đi chung nha, Tiểu Trữ đi chung xe với sư huynh nàng, em đi chung cũng không tiện”


Trần Thiên Minh nghe Tiểu Phiêu nói vậy, lập tức gật đầu, đi đến cửa xe mình, mở ra, sau đó để cho Tiểu Phiêu ngồi vào.
Thái Đông Phong để cho Trần Thiên Minh đi trước dẫn đường, hắn đi sau, vì vậy Trần Thiên
Minh liền lái xe đi đến khách sạn Không Thiên.


“Anh tên là Trần Thiên Minh sao?”Tiểu Phiêu ngồi ở trong xe, nói chậm rãi từng chữ từng câu.
“Ừ, anh là Trần Thiên Minh, là một thầy giáo”Trần Thiên Minh cố ý nhấn mạnh hai chữ
“Thầy giáo”, hắn sợ Tiểu Phiêu nghe không rõ ràng, hiểu lầm mình là bác sĩ, nhớ lại chuyện xưa, vậy thì toi.


“Anh làm thầy giáo? Vậy sao ngày đó anh lại làm việc của bác sĩ?”Tiểu Phiêu đột nhiên hỏi
Trần Thiên Minh.
“Anh là thầy giáo”Trần Thiên Minh nhất thời không hiểu Tiểu Phiêu nói gì “Anh làm việc của bác sĩ bao giờ? Em có nhớ lầm không? Anh vẫn là thầy giáo mà, không làm bác sĩ bao giờ”Trần


Thiên Minh nghe Tiểu Phiêu nói vậy, có chút chột dạ.


“Trần Thiên Minh, anh đừng đóng kịch nữa, vừa rồi nhiều người, tôi không muốn vạch trần anh, anh nghĩ tôi không nhận ra anh sao? Ngày đó giúp tôi xem bệnh rõ ràng chính là anh, cho dù có thành tro, tôi vẫn nhận ra”Tiểu Phiêu càng nói càng tức, chỉ vào mặt của Trần Thiên Minh quát lớn, nếu không phải Trần Thiên Minh còn đang lái xe, nàng chắc chắn đã nhào đến bóp cổ.


“Em ... em nhận ra anh?”Trần Thiên Minh nhức đầu, thì ra Tiểu Phiêu đã nhận ra mình, bất quá vừa rồi không nói ra thôi, vừa rồi không nói ra? Trong lòng hắn đột nhiên vui lên, Tiểu


Phiếu không nói ra, vậy vừa rồi nàng không nghĩ sẽ vạch trần chuyện của mình trước mặt mọi người, chuyện này dù sao đối với nàng cũng không có lợi, bị một thằng xa lạ không phải bác sĩ sờ trên sờ dưới, đúng là chuyện không nên kể. Trong lòng hắn phảng phất một tia hy vọng.


“Tôi hỏi anh, tại sao ngày đó lại giả dạng làm bác sĩ, sau đó còn làm như vậy... như vậy với tôi?


Tiểu Phiêu nói đến đây, khuôn mặt rõ ràng hồng lên, nàng nhớ rõ ngày đó, Trần Thiên Minh đem cái ống nghe đặt trên ngực nàng, sau đó còn làm bộ như không cẩn thận chạm vào nó, hơn nữa, hắn ... hắn còn dùng tay chạm vào bụng nàng, vuốt tới vuốt lui, nghĩ đến đây, mặt Tiểu
Phiều càng thêm hồng.


“Anh ... anh... ngày đó bạn của anh đi WC, cho nên anh mới giúp xem một chút, ai biết em đến, cho nên giúp em xem một chút”Bây giờ Trần Thiên Minh đầy mồ hôi đầu, dù bên trong xe có điều hòa rồi, nhưng trên mặt mồ hôi vẫn như nước.


“Ồ, thì ra là vậy, bất quá, anh cũng rất tốt”Tiểu Phiếu không còn sự hung ác vừa rồi, chỉ có đủ mặt nói.
“Rất tốt?”Trần Thiên Minh ngây ngốc, mấy ngày nay bị cái gì thế không biết? Già rồi nên lãng tại hả, có đôi khi hắn cũng hoài nghi lổ tại mình có vấn đề.


“Đúng vậy, sau khi anh giúp tôi xem bệnh ... thật sự ... tôi ... thật sự ... qua hai ngày sau cái kia đến ... không sai chút nào”Tiểu Phiêu đột nhiên nhớ đến Trần Thiên Minh không phải bác sĩ, nói với hắn chuyện này có vẻ không thích hợp, mặt lại càng hồng lên.


Đọc truyện chữ Full