DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 299: Lại đến hoa lâu

Mấy cô nàng đứng ở cửa ra vào vui vẻ đưa tiễn.
Tựa như sinh ly tử biệt vậy.
Song sau khi vượt qua mấy con phố, Dạ Côn cùng đệ đệ liếc nhau.
- Các nàng có ở phía sau không?
- Đại ca, không có.
- Dựa theo kế hoạch làm việc!
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
- Vâng!




Mấy người lập tức tách ra hành động, đi đến những con đường khác nhay.
Hết cách, vẫn phải đề phòng thê tử một chút, ai biết các nàng muốn chơi trò gì.
Trong nhà.


Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, thân là Cửu Vĩ Miêu Yêu, cho dù Dạ Côn chạy đến chân trời góc biển cũng có thể theo mùi tìm tới.
Chỉ cần tìm được Dạ Côn, liền có thể tìm tới những người khác.
- Các tỷ muội, bắt đầu đi.


Dưới sự dẫn dắt của Diệp Ly, năm cô nàng bắt đầu quá trình bắt người!
Nếu như thành thật một chút thì thôi, còn nếu như đi hoa lâu, hắc hắc hắc... vậy liền phải xin lỗi rồi...
Đừng trách thê tử không có nhắc nhở các ngươi.
Chỉ thấy năm cô gái thế mà thay đổi trang phục.


Thế mà đổi thành nam trang, lấy tướng mạo của năm cô nàng này, nói thật, giả trang nam nhân liền siêu cấp suất khí.
Thậm chí còn suất hơn Côn ca mấy phần.
Phi Tuyết nhìn năm cô nàng rời đi, cầm lấy cây chổi khẽ thở dài một cái, haiz...


Đây chính là lý do ta không lấy vợ, kinh khủng bực nào, độc thân nó không thơm sao?
Tại sao phải tự làm khó bản thân chứ?
Đông Tứ và Đát Từ thẩm nghĩ, có nên thông báo cho lão sư một tiếng không, sư mẫu xuất động.


Thế nhưng vừa nghĩ tới, nếu như đây là một bộ phận tu luyện của lão sư thì biết làm sao?
Đó không phải là quấy nhiễu lão sư tu hành sao? Vẫn là đừng đi thông tri, nói không chừng còn bị lão sư trách cứ.


Lúc này Dạ Côn cùng mọi người phân tán, nhưng tất cả mọi người đều có chung một đích đến.
Trước đó nghe Tào công công nói qua.
Thái Kinh có tam đại hoa lâu, Túy Ngạc Lâu, Tương Hội Lâu, Ninh Vũ Lâu.


Thế nhưng mọi người không biết cái hoa lâu nào thú vị nhất, cho nên liền chơi xoay bút, chỉ nơi này thì chính là nơi đó.
Rất thú vị.
Bút chỉ ngay giữa Tương Hội Lâu cùng Ninh Vũ Lâu.
Như thế làm sao tính?


Liệt Cốt biểu thị, đây chính là thiên ý, sau khi chúng ta chơi ở Tương Hội Lâu xong, lại đến Ninh Vũ Lâu chơi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải rời khỏi Tương Hội Lâu mới được, bởi vì Liệt Cốt không có tiền... nhưng lại tự ái.


Mặc kệ, trước tiêu sái xong lại nói, thực sự không được liền giết ra một đường máu.
Túy Ngạc Lâu nằm ở khu chợ thành bắc, chính là loại tương đối gần kia.
Nhưng có giáo huấn lần trước, tuyệt đối không nên gây án ở gần nhà, bị bắt sẽ rất thảm.


Cho nên trước đi thành nam xa nhất, Tương Hội Lâu.
Nghe danh tự, Tương Hội... gặp gỡ... chẳng lẽ sẽ có gặp gỡ bất ngờ gì sao...
Ít nhất Nguyên Chẩn và Phong Điền là nghĩ như vậy, đi theo Côn ca, mọi thứ đều miễn phí, còn có thể mở mang hiểu biết, quá may mắn.


Khoảng cách rất xa, cho nên liền phải cưỡi ngựa, một đường bão táp.
- Bọn hắn đi nơi nào?
Diệp Ly tò mò hỏi.
Nhan Mộ Nhi hơi hơi nhíu nhíu mày:
- Hướng phía thành nam.
- Hừ! Thế mà chạy xa như thế, nhất định có chuyện!


Trưởng Tôn Nhị hừ một tiếng, liền biết nam nhân đều cùng một giuột, ngay cả đàng hoàng như Dạ Tần cũng thế.
Tử Yên dịu dàng nói ra:
- Hoa lâu tốt nhất thành nam, hình như là Tương Hội Lâu, nếu như bọn họ muốn đi, khẳng định sẽ đến đó.


- Vậy cũng không nhất định, có lẽ bọn hắn chọn hoa lâu nhỏ chút, dù sao Tương Hội Lâu quá nổi danh, sẽ sợ.
Nhan Mộ Nhi nhẹ nói ra.
Diệp Lưu nhẹ giọng cười nói:


- Chỉ sợ các ngươi không biết, tôn chỉ của Liệt Cốt thúc chính là, nơi càng nguy hiểm sẽ càng an toàn, hơn nữa Liệt Cốt thúc chỉ đến nơi tốt nhất, tuyệt đối sẽ không đến chỗ kém hơn.
- Thế nhưng bọn họ có tiền sao?
Trưởng Tôn Nhị hỏi ra mấu chốt của vấn đề.


Năm cô gái ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ không có tiền a... chơi như thế nào?
Ăn quỵt ư...
Lúc này Dạ Côn đã đi tới Tương Hội Lâu ở thành nam, đoạn đường này nhìn qua, Dạ Côn cảm thấy Thái Kinh có một cỗ mùi vị trầm trọng thật sâu.


Khác với An Khang châu, so sánh với An Khang châu, Thái Kinh có một chút cũ kỹ.
Dù sao An Khang châu vẫn thuộc về tân thành, lịch sử Thái Kinh lại tương đối lâu đời.
Dạ Côn cũng không có dừng lại ở trước thanh lâu, từ mấy con phố trước đã xuống ngựa, nhìn xung quanh một chút xem có thân ảnh của thê tử hay không.


Các nàng tự nhiên nhu thuận, hiện tại cha cùng mẫu thân đều không tại, vẫn nên đề phòng một chút thì hơn.
- Đại ca.
- Đệ đệ.
Huynh đệ lén lén lút lút gặp nhau, người khác kém chút đã báo quan, bộ dáng hai người kia giống như phường trộm cướp vậy.


- Đệ đệ, phát hiện kẻ địch không?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
- Đại ca, cũng không có phát hiện kẻ địch. Chắc hẳn hiện tại kẻ địch đã ngủ rồi.
Dạ Côn nhíu lông mày thật chặt:
- Kẻ địch rất là xảo quyệt, chúng ta còn phải chú ý.
- Đoán chừng kẻ địch sẽ không chạy xa như vậy.


- Cũng không nhất định.
- Côn ca, Tần ca...
Nguyên Chẩn và Phong Điền tranh thủ thời gian chạy tới, rốt cuộc tìm được Côn ca cùng Tần ca, không có Côn ca ở bên cạnh, trong lòng đều không ổn.
- Phát hiện địch nhân không?


Dạ Tần nghiêm túc hỏi, việc này không thể nói đùa, công chúa cùng Tử Yên cũng không phải đùa giỡn, đây chính là mạo hiểm tính mạng đi dạo hoa lâu.
Nguyên Chẩn và Phong Điền nghiêm túc nói:
- Yên tâm đi, vừa rồi đều xoay chuyển vài vòng, cũng không phát hiện các vị tẩu tẩu.
- Vậy thì tốt.


Lúc này Dạ Côn phát hiện, xung quanh còn có rất nhiều người lén lén lút lút người, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Cực kỳ giống đám người mình.
Nam nhân thật quá khó khăn, ban ngày chịu áp lực kiếm tiền, ban đêm chỉ đến hoa lâu uống hoa tửu buông lỏng một chút, có gì sai...
Có đúng không?


Đột nhiên, Dạ Côn cùng Dạ Tần trông thấy một vị người bịt mặt đi tới, hết nhìn đông tới nhìn tây, thế mà còn ăn mặc dạ phục...
Hoàn toàn giống như một tên thích khách, thế nhưng bước chân nhút nhát kia đã bán rẻ thân phận của y, thích khách nào có bỉ ổi như vậy...


Mọi người thấy người áo đen đến gần.
- Không có phát hiện đối tượng khả nghi!
Người áo đen đi qua bên người Dạ Côn, trầm giọng nói ra.
Bốn người vẻ mặt mộng bức, người này... là Liệt Cốt thúc!


Không ngờ Liệt Cốt thúc cũng cảnh giác như thế, thế mà còn mặc y phục dạ hành, rốt cuộc sợ thê tử đến nhường nào.
Liệt Cốt thúc biểu thị, các ngươi không tưởng tượng nổi đâu.


Dạ Côn cùng Dạ Tần trong lòng thầm nghĩ, về sau đừng để thê tử tiếp xúc với thê tử Liệt Cốt thúc, bằng không thì Liệt Cốt thúc hiện tại, chính là Côn ca và Tần ca sau này.
Nguyên Chẩn và Phong Điền đều sợ hãi, sinh hoạt sau khi thành hôn chính là như vậy sao?


Hoàn toàn trái ngược với những gì mình tưởng tượng, không phải rất ngọt ngọt ngào sao?
Quá kinh khủng...
Tương Hội Lâu có diện tích rất lớn, do bốn tòa tháp lâu tạo thành.


Ngoại trừ phía dưới tương liên ra, thân tháp cũng có hành lan tương liên, Dạ Côn còn có thể nhìn thấy người qua lại trên đó.
Nói thật, Thái Kinh hoa lâu thật sự quá tuyệt..
Mà hoa lâu nổi danh An Khang châu kia, còn chưa có cơ hội đi xem thử một chút đây.


Bốn tòa hoa lâu cao ba mươi trượng, xem như là tồn tại cao nhất xung quanh, trên đỉnh tháp lâu còn có treo đèn giấy to lớn, dù sao vừa mới qua tiết Khánh Nguyên, đèn giấy còn chưa kịp gỡ xuống, cho nên khung cảnh rất bắt mắt.


Đọc truyện chữ Full