DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 113: Để tôi vào

Nhìn Tiễu Mẫn tức giận đi ra ngoài, Trần Thiên Minh ngẫm lại có chút sợ. Bởi vì hắn sợ Tiểu Mẫn đi ra ngoài nói cho chị Yến nghe những chuyện vừa rồi, chắc chắn chị Yến sẽ tìm mình tính sổ.
Quả nhiên, chỉ lát sau, chị Yến bước vào.




Trần Thiên Minh vội vàng nằm lên giường, nghiên người, giả bộ như không biết gì, nhắm mắt.
"Thiên minh"
Lý Yến đi đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng kêu.
Cái gì đến rồi sẽ đến, trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm nói
"Dạ, có chuyện gì sao?"


Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lý Yến, vẻ mặt khó hiểu.
"Không có gì, Tiểu Mẫn nói khi nãy cảm thấy không được khỏe, nên nhờ chị đến giúp"
Lý Yến vừa nói vừa rút nhiệt kế ra.
"Cái gì? Tiểu … Tiểu Mẫn không thoải mái?"


Trần Thiên Minh vừa nghe, trong lòng kinh ngạc, khẳng định Tiễu Mẫn không nói với Lý Yến những việc mình đã làm, thật ra là không dám nói, loại chuyện này sao có thể nói cho người khác nghe, xấu hổ muốn chết. Nghĩ như vậy, Trần Thiên Minh không khỏi lộ ra nụ cười.


"Thiên Minh, em có sao không? Nghe Tiễu Mẫn không thoải mái, em lại cười?"
Lý Yếu nhìn thấy Trần Thiên Minh nghe mình nói Tiểu Mẫn không thoải mái, lại nở nụ cười, nên nhíu mày.
"Không, không có gì. Chị đừng hiểu lầm, em không phải cười Tiểu Mẫn không thoải mái đâu"


Trần Thiên Minh thấy Lý Yến phát hiện ra hành động của mình, vội vàng giải thích:
"Em cười chuyện khác cơ"
"Được rồi, biết rồi, để chị kiểm tra nhiệt độ cho em"


Lý Yến nói xong, kẹp nhiệt kế vào nách Trần Thiên Minh. Qua vài phút đồng hồ, nàng lấy nó ra, nghiên cứu một hồi, nói:
"Nhiệt độ bình thường, xem ra, chiều nay em có thể xuất viện"
"Tốt, tốt lắm"


Trần Thiên Minh nhìn thấy bộ ngực cao vút của Lý Yến, nuốt nuốt nước miếng, hắn đang muốn tối nay về vận động một chút hoạt động của người trưởng thành. Nếu không thì bên dưới quả thật sẽ bị nghẹn mất. Mặc dù tối hôm qua chị Yến đã giúp hắn bằng tay, cùng đã làm ra, nhưng mà … bây giờ hắn không phải người gõ, hắn không muốn cảm giác làm bằng tay nữa, hắn muốn được chân thật hơn, thỏa mãn hơn. Mặt khác, tối nay Lý Yến và Lưu Mỹ Cầm sẽ ở lại nhà hắn, cho nên càng phải nhanh về nhà thôi.


Buổi chiều, sau khi Lý Yến hết ca trực, cùng xuất viện với Trần Thiên Minh. Trương Ngạn Thanh nhận được điện thoại của Trần Thiên Minh nên đã đậu xe trước cổng bệnh viện chờ.
"Minh ca, sao anh xuất viện nhanh vậy?"


Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh ra sân, trong lòng cũng thả lỏng rất nhiều, nhưng vẫn hỏi.
"Đương nhiên, khỏe như trâu, còn ở bệnh viện làm gì! Đi, về nhà của anh!"
Trần Thiên Minh phất tay, nói với Trương Ngạn Thanh.
"Dạ"


Trương Ngạn Thanh gật đầu, lái xe về nhà Trần Thiên Minh.
"Thiên … Thiên Minh… anh đã về"
Trong phòng khách, Lưu Mỹ Cầm đang buồn chán khi xem TV, thấy Trần Thiên Minh, cao hứng đứng dậy.
"Đúng, ông xã của em về rồi"


Trần Thiên Minh cũng cao hứng đáp lời. Nhưng hắn nhìn thấy mẹ đi từ trong bếp ra, hung hăng liếc một cái liền le lưỡi không nói lời nào.
Mẹ hắn để đĩa đồ ăn xuống, quát:
"Về là về, không biết gọi điện sao?"


Mẹ hắn nhìn thấy hắn xuất viện trở về, trong lòng cũng thả lỏng rất nhiều. Bất quá bà muốn dạy dỗ hắn một chút, nếu không sẽ rất có lỗi với tiểu Yến. Làm cho tiểu Yến như vậy, lòng bà cũng cảm thấy có lỗi.


Nghĩ đến đây, mẹ của Trần Thiên Minh càng thêm tức giận.
"Con biết rồi, mẹ"
Trần Thiên Minh không dám ngẩng đầu, bởi vì hắn thấy ánh mắt của mẹ như muốn giết người.
"Ngạn Thanh, ở lại đây ăn cơm đi"


Mẹ của Trần Thiên Minh nói với Trương Ngạn Thanh. Hai ngày nay, Trương Ngạn Thanh vì Trần Thiên Minh chạy qua chạy lại nhà hắn, cho nên, mẹ của hắn cũng có chút quen thuộc.
"Dạ không, dì, con còn có chút việc. Minh ca, em đi đây"


Trương Ngạn Thanh nhìn thấy nơi này không có chuyện của mình, nói với Trần Thiên Minh một câu, rồi đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh thấy mẹ đi vào phòng bếp, cũng yên lòng, hắn đi đến bên cạnh Lưu Mỹ Cầm, thấp giọng nói:
"Mỹ Cầm, anh rất nhớ em"
"Em cũng vậy"


Lưu Mỹ Cầm si ngốc nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Đi, chúng ta vào phòng anh nói chuyện"
Trần Thiên Minh thấy Lý Yến cũng đã trở về phòng dọn dẹp, vội vàng nắm tay Lưu Mỹ Cầm đi vào phòng mình.
"Anh rất nhớ em"


Trần Thiên Minh kéo Lưu Mỹ Cầm vào phòng, liền đóng cửa lại, sau đó ôm lấy nàng.
"Ừm"
Lưu Mỹ Cầm được Trần Thiên Minh ôm, trong lòng ngọt ngào, cao hứng nói.
Bây giờ trời sập xuống hắn cũng kệ, lập tức đưa tay vào áo nàng sờ sờ vuốt vuốt.


"Mỹ Cầm, hình như của em lại lớn hơn một chút"
Trần Thiên Minh vừa vuốt vừa nói. Mặc dù còn cách một lớp vải, nhưng mà cũng vô cùng thoải mái. Trần Thiên Minh lại tăng thêm một chút lực, làm cho cảm giác sảng khoái từ tay truyền đến não.


"Em … em tháng này … lại lớn … Em có đi hỏi chị Yến, chị ấy nói rằng, phụ nữ mang thai thì sẽ lớn như thế … sau này … sau này sẽ còn lớn hơn nữa!"
Lưu Mỹ Cầm nói không ra lời, bởi vỉ Trần Thiên Minh không chỉ nắm bóp mà còn hôn lên cổ nàng.


"Vậy tốt rồi, tốt rồi"
Trần Thiên Minh cao hứng nói. Tốt nhất là lớn cỡ như Phạm Văn Đình vậy, cho dù bản thân không được
"ăn"
nàng, nhưng cũng có thể có được cảm giác đó.
"Đúng rồi, chị Yến có nói làm chuyện đó được không?"


Đây là điều Trần Thiên Minh quan tâm nhất, hắn không cùng Lưu Mỹ Cầm đi đến Lý Yến kiểm tra. Nếu không làm những việc đó, thằng em chắc chắn không bỏ qua, mà làm thì lại sợ tổn thương đến đứa con trong bụng của nàng… thật là mâu thuẫn.


"Em … em có hỏi chị Yến, chị nói … trước ba tháng …làm một chút, vẫn có chút nguy hiểm"
Lưu Mỹ Cầm đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn Trần Thiên Minh.
"Một chút, vậy ý là, có thể làm, nhưng không được làm nhiều"


Trần Thiên Minh cười ɖâʍ.Tay hắn bắt đầu lòn vào trong quần áo của Lưu Mỹ Cầm, vuốt vuốt vùng cấm.
"Ừm"


Lưu Mỹ Cầm gật đầu, nhưng tay của Trần Thiên Minh đã vuốt ve phía trên nàng, làm hô hấp của nàng trở nên gấp hơn, nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Trần Thiên Minh:
"Không, không nên, Thiên Minh, một lát còn phải ăn cơm … chờ, chờ một chút được không"


Bây giờ hai má nàng đã ửng hồng, có thể do Trần Thiên Minh vuốt ve đã làm xuân tình nàng động đậy.
"Không sao đâu, cũng đâu cần ăn cơm. Chúng ta cứ làm, em thấy đó, anh cũng đã như vậy"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ vào thằng em ương ngạnh của mình.


Lần trước, bởi vì Lưu Mỹ Cầm ăn trúng xuân dược của Diệp Đại Vĩ, cho nên cùng với Hà Đào
"chơi"
mình, nhưng mà thời gian dài như vậy, vẫn chưa đụng đến. Cho nên Trần Thiên Minh đặc biệt muốn cùng Lưu Mỹ Cầm làm lại một lần nữa.
"Anh … anh …"


Lưu Mỹ Cầm nhìn xuống chổ cứng cứng của Trần Thiên Minh, khuôn mặt càng thêm hồng, nàng chỉ nhìn sơ một cái, rồi lập tức nhìn qua chổ khác. Mặc dù hai ngày nay nàng giúp hắn đi WC đều nhắm mắt lại, nhưng nàng cũng hé mắt ra nhìn, nhìn thấy phần dưới của Trần Thiên Minh, trong lòng vừa vui vừa xấu hổ, vừa muốn nhìn lại không dám nhìn. Tình cảnh khi ấy hiện ra lại trong đầu.


Trần Thiên Minh nhẹ nhàng ôm lấy Lưu Mỹ Cầm, sau đó đặt lên giường mình, hắn kéo bàn tay của nàng, nói:
"Thật mà, em không tin sao, em sờ thử đi"
Trần Thiên Minh nói xong, nắm lấy tay nàng, đặt nó lên giữa cứng cứng giữa hai chân.
"Oa"


Lưu Mỹ Cầm nhẹ nhàng cắn môi, âm thầm thở dài.
"Mỹ Cầm, em có biết là anh bây giờ khổ sở lắm không. Anh vì em mà không dám coi thường vọng động, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng sự dày vò này. Em … em giúp anh đi … chỉ một lát thôi"


Trần Thiên Minh vừa nói vừa làm ra bộ dáng khổ não.
Lưu Mỹ Cầm nghe Trần Thiên Minh nói vậy, cúi đầu, không lên tiếng.


Trần Thiên Minh tưởng rằng nàng đã cam chịu, vội vàng cởi quần của mình, cái ấy ấy chỉa thẳng ra. Hắn đến bên người Lưu Mỹ Cầm, sau đó luồn tay vào trong áo nàng, tiếp theo đưa tay ra sau lưng, muốn cởi bỏ nút thắt.


Nhưng mà, càng gấp thì càng khó làm được. Sau một hồi, Trần Thiên Minh vẫn chưa mở được, ngay cả một nút cũng không mở được.


Mẹ kiếp, đây là hậu quả bình thường mình ít rèn luyện đây. Sau này mỗi ngày phải nghiên cứu áo ngực của các nàng, quen thuộc nguyên lý của nó, hiểu được cấu tạo của nó, sau này muốn mở chỉ cần một tay là được.
"Em … để em!"


Lưu Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh sau một hồi vẫn chưa mở được nút thắt, không thể làm gì khác đành nhỏ giọng nói.
"Được, được"
Trần Thiên Minh nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, bất quá, hắn vẫn làm ra vẻ ủ rũ nói:


"Không, ngại quá, đây chỉ là việc ngoài ý muốn, sau này sẽ không xuất hiện nữa"
Nếu như không phải vậy giờ đang có chuyện gấp, Trần Thiên Minh thật muốn nghiên cứu một chút. Mẹ kiếp, thật là mất mặt, phải để người ta tự mình mở.
"Đừng …"


Lưu Mỹ Cầm đưa tay ra sau lưng, sau đó cúi đầu hừ một tiếng, Trần Thiên Minh biết rằng nàng đã cởi áo ngực ra.


Anh đến đây!!! Trong lòng Trần Thiên Minh đã gấp lắm rồi, tay hắn lập tức dũi ra, sờ vuốt phần trên của nàng, không biết là do nàng mang thai, hay là vì lý do gì, mà phần trên vừa căng vừa tròn, mang lại cảm giác vô cùng sảng khoái, làm cho hắn khó lòng khống chế.


Hiện tại bây giờ Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy bên dưới nóng vô cùng, muốn thiêu đốt suy nghĩ của mình …


Đọc truyện chữ Full