DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 255: Uyển nhiên

Đáng tiếc hiện tại đưa tay còn khó, thế nhưng bụng có chút đói.
Còn sống mới có thể báo thù!
Hồn Thí Thiên hé miệng, cháo hoa thơm quá.
- Như thế mới nghe lời chứ...
Nữ hài lộ ra nụ cười vui mừng, chuyện mình bị đẩy ngã vừa rồi tựa hồ như chưa từng phát sinh.




Hồn Thí Thiên nghe nàng nói như thế, cảm thấy giống như mình nhận vũ nhục vậy, Hồn Thí Thiên ta làm sao có thể dùng hai chữ nghe lời để hình dung chứ.
- Làm sao vậy? Lại có chỗ nào không thoải mái sao?
Nữ hài thấy Hồn Thí Thiên cau mày, tưởng rằng y lại có chỗ nào không thoải mái.


Hồn Thí Thiên nhìn bộ dáng ân cần của nữ hài, lắc đầu.
Nữ hài nhẹ nhàng thở ra:
- Há mồm, a...
Ngươi cho rằng Hồn Thí Thiên ta là tiểu hài tử sao! Cho dù Hồn Thí Thiên ta có chết đói, nhảy xuống vách núi ngã chết, cũng sẽ không ăn đồ của ngươi đâu!


- Không hợp khẩu vị sao? Ta... ta rất nghèo, mua không nổi những thứ khác, chỉ có chút quả dại, đây là chén cháo cuối cùng...
Nữ hài ngượng ngùng nói ra, hơi cúi đầu.
Hồn Thí Thiên rất bất đắc dĩ:
- Cám ơn ngươi.
- Không có việc gì, ngươi là bệnh nhân mà.


Nữ hài lần nữa ngẩng đầu cười nói, đưa cháo hoa đến trước miệng Hồn Thí Thiên.
Hồn Thí Thiên chỉ có thể ăn.
- Ta tên Uyển Nhiên, ngươi tên gì?
- Hồn Thí Thiên.
- Tên thật hung nha.
Uyển Nhiên lộ ra nụ cười đáng yêu.
Hồn Thí Thiên không nói chuyện, đúng là một nữ hài ngây thơ.


Ăn xong cháo hoa, Hồn Thí Thiên cảm giác có chút khí lực, toàn thân cũng nóng hầm hập.
Quay đầu quan sát nhà gỗ một chút, rất nhỏ... cũ nát... nóc nhà còn thủng vài chỗ, cũng chỉ có một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế gỗ, còn có một cái tủ sắp mục nát.


- Ách... trước kia ta sống cùng gia gia, gia gia qua đời, chỉ còn lại ta, nóc nhà kia quá cao, ta không thể leo lên...
Uyển Nhiên ngượng ngùng nói ra.
Hồn Thí Thiên khẽ thở dài một tiếng:
- Chờ ta khỏi, ta giúp ngươi sửa lại.


- Thật sao? Quá tốt rồi, lúc trời mưa còn cần phải lấy chậu gỗ đến hứng, có một lần ban đêm ta ngủ thiếp đi, buổi sáng nước ngập cả phòng, làm ta giật nảy mình.


Nhìn dáng vẻ khả ái ngây ngốc của Uyển Nhiên, khóe miệng Hồn Thí Thiên lộ ra một tia đường cong, cô gái này thật là cái gì cũng không hiểu, sao có thể sống đến giờ.
- À... ngươi nghỉ ngơi trước một chút, ta đi trên núi hái thuốc, sau đó lên trấn bán đi, đổi chút gạo trở về.


Uyển Nhiên cõng sọt trúc, hướng phía Hồn Thí Thiên ngòn ngọt cười.
- Được.
- Đừng lộn xộn nha, nghỉ ngơi thật tốt, chờ ta trở lại.
Hồn Thí Thiên nhẹ gật đầu.
Uyển Nhiên ra cửa nhẹ nhàng cài cửa lại, Hồn Thí Thiên nghe tiếng bước chân rời đi, nhẹ nhàng thở ra.


Lão thiên không từ bỏ mình, không để mình gặp phải Hổ Điêu, mà gặp một cái cô gái hiền lành.
Có lẽ quá mệt mỏi, Hồn Thí Thiên dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu, Hồn Thí Thiên mở mắt, mà bên ngoài đã tối đen...
Còn chưa có trở lại?


Đột nhiên! Hồn Thí Thiên ý thức không thích hợp!
Chẳng lẽ là đi gọi người! Chủ quan! Mình bị lừa!
Chống đỡ thân thể hư nhược, Hồn Thí Thiên miễn cưỡng đứng dậy, hướng phía cửa phòng đi ra ngoài.
Mình không thể chết ở chỗ này! Đại thù chưa trả! Sao có thể chết!


Mở cửa ra, Hồn Thí Thiên ngẩng đầu nhìn một cái, yên tĩnh, xung quanh có lan can gỗ vây quanh, bày biện một chút hoa quả khô, còn có quần áo đang phơi.
Đều là giả tượng!
Hồn Thí Thiên từng bước một đi ra bên ngoài, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng.
Đột nhiên!


Một bóng người từ trong bóng tối đi tới.
- A! Sao ngươi lại đi ra!
Hồn Thí Thiên tuyệt vọng, cảm giác choáng váng càng ngày càng mạnh, trực tiếp ngã.
Không biết bao lâu, Hồn Thí Thiên lần nữa từ trên giường tỉnh lại, nhìn thân thể mình, vẫn chưa bị chém thành tám khối.


Cửa gỗ bị đẩy ra, Uyển Nhiên bưng cháo hoa nóng hổi đi vào, trách cứ nói ra:
- Ai nha, đã dặn ngươi đừng lộn xộn rồi, sao lại không nghe lời, ngươi nặng như vậy, rất khó kéo...
Nhìn dáng vẻ trách tội của Uyển Thanh, Hồn Thí Thiên nhẹ nhàng thở ra, xem ra mình quá cả nghĩ rồi.
- Sao ngươi đi lâu như vậy?


Hồn Thí Thiên hỏi.
Nhưng loại giọng nói này, phảng phất giống như đang chất vấn nữ nhân của mình vậy.
Uyển Nhiên nghe xong mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nguyên lai là lo lắng cho mình mới ra ngoài, tính ngươi có chút lương tâm, vậy liền không trách ngươi.


- Không phải đã bắt đầu vào đông rồi sao? Thảo dược trên núi ít đi rất nhiều, hơn nữa cách trấn xa xôi, cho nên mới về trễ.
Uyển Nhiên một bên nói, một bên đút cho Hồn Thí Thiên.
Mà Hồn Thí Thiên rất thản nhiên tiếp nhận, dù sao thân thể quan trọng.


- Ở trên núi rất nguy hiểm, vì sao không ở trong trấn?
Hồn Thí Thiên cảm thấy nữ hài đơn độc ở trong núi như thế rất nguy hiểm, chỉ cần đụng phải người xấu, trên cơ bản liền sẽ mất mạng, hơn nữa bộ dáng nàng không thể, càng sẽ như thế.


- Ta cùng gia gia vẫn luôn ở chỗ này, rất an toàn, trong trấn mới không an toàn, hôm nay đi vào trong trấn nghe nói, gần đây có không ít hài tử bị mất tích, thật là khủng khiếp.
- Ồ... như vậy à.


- Đúng vậy, người này thật xấu, Hồn Thí Thiên, ngươi không thể hư hỏng như vậy, bằng không thì ta đã cứu phải một người xấu rồi, gia gia sẽ báo mộng tới mắng ta.
Uyển Nhiên nhàn nhạt cười nói, dưới ánh nến chiếu rọi, nàng thuần khiết như thế.


Hồn Thí Thiên cũng không biết nói cái gì, chỉ đành trầm mặc.
- Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.
- Ban đêm ngươi ngủ chỗ nào?
Hồn Thí Thiên quay đầu hỏi.
- Hì, ta ghé vào nơi này nghỉ ngơi một chút là được.
- Ồ.
- Đúng rồi, ngươi đã ăn gì chưa?


- Ta ở bên ngoài ăn rất no rồi.
Uyển Nhiên nhu hòa cười một tiếng, mang theo một tia xảo trá.
Hồn Thí Thiên cảm thấy, hôm nay ngươi cứu ta một mạng, phần tình nghĩa này định sẽ trả ngươi.
Nhìn Uyển Nhiên ghé vào bàn gỗ, nàng mệt mỏi rất nhanh đã ngủ thiếp đi.


Sáng sớm ngày thứ hai, Uyển Nhiên trước sau như một làm cháo hoa, sau đó liền cõng sọt trúc lên núi hái thuốc, bảo Hồn Thí Thiên đừng lo lắng, có lẽ sẽ về muộn giống như hôm qua.


Uyển Nhiên rời đi không lâu, Hồn Thí Thiên liền đứng dậy, hôm nay tình huống thân thể đã tốt hơn nhiều, thật sự đã cực khổ Uyển Nhiên.


Đi ra ngoài phòng, hoa quả khô ngày hôm qua không thấy đâu, Hồn Thí Thiên nhìn bếp lò bên cạnh một chút, xung quanh không có một chút thức ăn, mở cái bình bên cạnh ra, bên trong trống rỗng, ngay cả một con trùng cũng không có.


Chỉ mới hơi động đậy một chút, Hồn Thí Thiên đã cảm giác hô hấp có chút gấp rút, đành trở về phòng nghỉ ngơi, qua mấy ngày nữa phải tu bổ cái nóc nhà kia lại mới được, buổi tối hàn phong thổi vào lạnh thấu xương.
Đêm qua nhìn thấy Uyển Nhiên cóng đến mức run run.


Tối hôm đó, Uyển Nhiên trở về muộn hơn hôm qua rất nhiều.
- Hôm nay có ngoan ngoãn hay không?
Trở lại trong phòng, Uyển Nhiên buông sọt trúc xuống, nhìn Hồn Thí Thiên hỏi.
Hồn Thí Thiên hỏi:
- Sao hôm nay về muộn thế?


- Không phải vì sắp đến tiết Khánh Nguyên sao? Trong trấn quá nhiều người, khó chen, khẳng định là đói bụng rồi phải không, ta đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi.
Uyển Nhiên ngọt ngào cười nói, lập tức quay người ra ngoài.


Hồn Thí Thiên đứng dậy, cũng đi ra ngoài, trông thấy Uyển Nhiên đang ngẩn người trước bếp.
Y liền đi đến bên cạnh nàng, Uyển Nhiên đều không phản ứng.
- A, ngươi làm ta sợ muốn chết.


Uyển Nhiên đột nhiên ngã ra sau, cũng may được Hồn Thí Thiên giữ chặt, bằng không thì đã đâm sầm vào bếp lò rồi.


Đọc truyện chữ Full