DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 48: Nhớ khen ngợi

Nguyên Chẩn lập tức đồng ý, lập tức ném cành cây trong tay đi, đào sắp gãy cả tay rồi.




- Ta thấy chúng ta nên mang tro cốt của lão sư về, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sau đó lại kể một câu chuyện xúc động lòng người, truyền tụng sự vĩ đại của lão sư xuống, dù sao nói lão sư say chết trên đường, hình như rất mất mặt.


Đầu não Nguyên Chẩn xoay chuyển rất nhanh, trong nháy mắt liền biên ra một câu chuyện vô cùng tốt.
Phong Điền lắc đầu, nghiêm túc nói:


- Ta cảm thấy, chúng ta có thể nói lão sư bị dã thú công kích, chúng ta làm học sinh sao có thể khoanh tay đứng nhìn, Phong Điền ta dẫn đầu chiến thắng dã thú đáng sợ, mà lão sư cũng bị thương nặng, treo..
- Cái này tốt, tốt hơn cái của ta nhiều.


Nguyên Chẩn lập tức đồng ý đề nghị của Phong Điền, vừa ca tụng lão sư, cũng không quên khoe khoang một phen, thật là một ý kiến hay.
Dạ Côn cũng cảm giác, hai tên tiểu tử mới mười tuổi đã có một bụng ý nghĩ xấu, lớn lên không biết còn như thế nào.


- Đại ca, ngươi cảm thấy nên xử lý thi thể của lão sư như thế nào? Bằng vào chúng ta mà muốn mang về, chỉ sợ làm không được.


Dạ Tần đứng ở bên cạnh nhẹ nói ra, nhìn thi thể của lão sư, cảm giác lão sư thật là tội nghiệp, thê tử cùng người chạy, hiện tại mình cũng đi, hi vọng sau khi lão sư đầu thai sẽ sống tốt một chút.


Dạ Côn kỳ thật có một chút nghi hoặc, đó chính là...vì sao khí lực của mình vẫn giống như tiểu hài tử, thân thể rất cứng rắn, hơn nữa còn đủ mọi mặt, chẳng lẽ hệ thống kia cũng chỉ cải tạo độ cứng thân thể, không có tăng cường lực lượng cho mình.


Có đôi khi thời điểm mình muốn thì không có, thời điểm không muốn, làm như thế nào cũng không bỏ được, ngươi nói xem có tức hay không.
Tuy nói đám Nguyên Chẩn chuyên chém gió, nhưng có một chút đề nghị vẫn đúng, vẫn là đốt đi đi.
Dù sao cũng tốt hơn so với vào trong bụng dã thú.


- Dạ Côn. Ngươi nói một câu đi, đốt hay không đốt, chúng ta không đào nữa đâu, không còn khí lực.
Phong Điền nhìn Dạ Côn hỏi, xem ra trong suy nghĩ của Phong Điền, Dạ Côn vẫn là Côn ca.
Dạ Côn thở phào một cái, bất đắc dĩ nói ra:
- Tất cả mọi người đi tìm củi khô đi, mang tro cốt lão sư về.


Nghe thấy Côn ca đã lên tiếng, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền tựa như phát điên, nhanh chóng đi tìm củi khô, nghĩ thầm, đây chính là ngươi nói muốn đốt lão sư, chúng ta chẳng qua là đề nghị một chút, đến lúc đó xảy ra chuyện, Dạ Côn ngươi liền phải cõng nồi.


Nhưng mà một bên khác, ở bên rìa Lạc Nhật Sơn Mạch.


Lúc này Phan Bình Bình mang theo một đội người ngựa đang ở ngồi chờ, đêm qua nghe nói lão sư Tu Luyện Viện muốn dẫn học sinh tới Lạc Nhật Sơn Mạch tu luyện, cho nên lập tức liền thuê một đội lính đánh thuê không đáng tin cậy, loại địa phương nhỏ này, cũng chỉ có mấy tên lính đánh thuê như thế.


Hôm nay dù nói thế nào, cũng phải cắt ngang chân tên trọc kia, mới có thể tiết mối hận trong lòng.
- Ông chủ, trời sắp tối rồi, người mà ngài nói đến cùng có đến hay không? Bọn ta đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.


Đầu lĩnh dẫn đầu đám lính đánh thuê là một nam nhân gần bốn mươi, tướng mạo hết sức hung ác, dáng người cũng rất khôi ngô, vác trên lưng hai thanh khai sơn phủ, nhìn một thân trang phục vẫn rất dọa người.


Bàn tay Phan Bình Bình còn đang dán dược cao, ngày hôm qua một phát Lôi Quang Quyền, kém chút phế đi tay phải của mình, loại thâm cừu đại hận này, sao có thể tiêu! Vừa nghĩ liền nổi giận!
Nhưng ngẫm lại cũng kì quái, cho dù đi chậm thế nào, hiện tại cũng phải đến rồi đi.


Chẳng lẽ tình báo xuất hiện vấn đề? Bọn họ không có ý định tới Lạc Nhật Sơn Mạch?
- Vị tiểu ca này, ta thấy mục tiêu của ngươi sẽ không tới.
Một nam tử gầy gò ngậm nhánh cây, vẻ mặt bất thiện nói ra.


Phan Bình Bình cũng là quý tộc, tại An Khang châu cũng có thể điểm danh vào hàng công tử, sao có thể nguyện ý bị đám lính đánh thuê đê tiện giáo huấn.
- Ta là người thuê các ngươi! Bảo các ngươi làm gì thì làm cái đó! Tiếp tục chờ là được!


Hành động của Phan Bình Bình hôm nay cũng không có nói cho phụ thân nghe, đều là một người chủ ý, dù sao đêm qua phụ thân đã nói qua, tạm thời không nên có xung đột với Dạ Côn, dù sao có Vi lão che chở, qua mấy năm, Vi lão vừa chết, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.


Một vị nữ tử lãnh diễm tựa ở bên cây từ tốn nói:
- Không đến Lạc Nhật Sơn Mạch, chẳng lẽ còn dám đi đến Mê Vụ Sâm Lâm? Công tử, ta thấy ngươi vẫn nên thanh toán phần thù lao còn lại đi, Lạc Nhật Sơn Mạch vào ban đêm rất không an toàn.


- Cắt! Đám lính đánh thuê cấp thấp các ngươi sợ này sợ kia. Lão tử có tiền. Mua mệnh các ngươi cũng đủ!


Phan Bình Bình hung hăng càn quấy có thể đạt đến mức làm người giận sôi, chủ yếu là bị Dạ Côn chọc tức, chờ cả một ngày ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, phảng phất lại bị tên đầu trọc kia đùa giỡn.


Nhóm năm người nghe nói như thế, ánh mắt lập tức sáng lên, nói thế vị công tử này rất có tiền nha...
Xem ra phải làm chút ngoại khoái.
- Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi dám? Ta nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi làm gì ta, cha ta nhất định sẽ phân thây các ngươi!


Phan Bình Bình làm sao cũng không nghĩ ra, người mình thuê thế mà lại trói ngược lại mình.
- Ôi, chúng ta rất sợ đó nha.
Nữ nhân lãnh diễm nhếch miệng nói ra:
- Cả đám công tử đều là đức hạnh như vậy.
Lão đại giơ tay lên, cười nói:


- Được rồi, đừng dọa chủ thuê chúng ta, công tử, những người này không hiểu chuyện, thường xuyên giết chủ thuê, làm lão đại, ta cũng thường xuyên giáo dục phê bình, nhưng là vô dụng, ta còn có biện pháp nào đây?


Phan Bình Bình bị dọa một phen, hôm nay là gạt phụ thân chạy ra, hiện tại thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
- Các ngươi! Các ngươi đến cùng muốn làm gì?
Lão đại ngồi xổm ở bênh cạnh Phan Bình Bình, vỗ vỗ đầu Phan Bình Bình:


- Công tử, ngươi cảm thấy mấy cái tiện mệnh chúng ta đáng giá bao nhiêu?
Phan Bình Bình trong nháy mắt hiểu rõ, vừa rồi tức giận choáng ván, liền vũ nhục bọn họ, bằng không sao có thể như thế.


Cái tên đầu trọc đáng chết, đều bởi vì ngươi! Tình cảnh hiện tại của lão tử vô cùng nguy hiểm! Thật nghĩ cắm mấy cái lá xanh lên cái đầu trọc kia.
- Vị này là
Phan Bình Bình gạt ra nụ cười, nhưng không biết tên họ của đối phương.
Lão đại thở dài:


- Chủ thuê ngay cả tên của chúng ta đều không nhớ, xem ra chủ thuê rất thất vọng đối với chúng ta, ta cũng rất áy náy, nhưng vẫn hi vọng chủ thuê nói tốt vài câu ở hiệp hội lính đánh thuê, dù sao lính đánh thuê thăng cấp quá khó khăn, còn phải khen ngợi gì gì đó, những chủ thuê không khen ngợi, đều nằm ở dưới lòng đất cả rồi.


- Ta cho! Ta cho khen ngợi! Hơn nữa còn là ngũ tinh khen ngợi! Ta rất quen với hiệp hội lính đánh thuê, nhất định có thể làm được.
Quả nhiên, nghe được câu này, năm người đều hơi trầm mặc một chút, nam tử gầy gò kéo lão đại đến bên cạnh:


- Lão đại, mấy cái nhiệm vụ đơn giản này thật là nhàm chán, lãng phí thời gian, nếu như tên này thật có thể giải quyết, đây cũng là một cái lựa chọn tốt.
- Quả thật là như thế, nhưng ngươi tin không?
- Không tin.
- Vậy thì được rồi.


Đọc truyện chữ Full