DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 16: Tên ngốc nào chuẩn bị

Rất nhanh, cả nhà đã đi tới trước cổng trường tư thục, đứng ở phía ngoài đều là phụ mẫu đến đây đưa, dù sao ngày hôm nay rất quan trọng đối với hài tử.




Lúc này không ít người nhìn về phía Đông Môn Mộng, dĩ nhiên đều là giống đực, trong lòng mang theo sự kinh diễm, huyện Thái Tây này lúc nào có một vị mỹ nhân mỹ lệ xinh đẹp như thế? Trước kia chưa từng thấy qua a.


Dạ Minh hiện tại hết sức thoải mái, y mỗi lần mang theo thê tử ra cửa, liền tự mang quầng sáng trang bức, đương nhiên...còn thu được một cái quầng sáng kéo cừu hận.


Nhớ năm đó, thời điểm theo đuổi thê tử, đắc tội tất cả mọi người mấy lần, mặc dù cuối cùng ôm mỹ nhân về, nhưng cũng bỏ ra một chút đại giới.
Cho nên mói nói, câu hồng nhan họa thủy kia không phải không có đạo lý.
- Mau vào đi thôi.


Đông Môn Mộng ôn nhu cười nói, cười một tiếng như thế lập tức khiến cảnh vật xung quanh ảm đạm phai mờ, những nữ nhân trang điểm lộng lẫy kia cũng không thể so sánh.
Mấy tên nam nhân tròng mắt đều nhìn thẳng, nữ nhân này thật sự quá đẹp.


Trong lòng Dạ Côn thở dài, mẫu thân quả thật đẹp, là loại đẹp không nói đạo lý kia, cho nên hắn vô cùng tò mò, cha dùng tấm dung nhan này, làm sao theo đuổi được mẫu thân xinh đẹp như vậy.
Dạ Minh liền muốn nói, nhi tử ngốc, nam nhân không nhất định phải suất, nhưng nhất định phải tàn nhẫn.


Tàn nhẫn mới bá khí, nữ nhân ưu tú sao có thể thích ẻo lã được.
Theo hai tiểu gia hỏa đi vào tư thục, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng liền đứng ở một bên, cũng không bắt chuyện với bất kỳ ai, dáng vẻ điệu thấp và quái gở.


Cũng có không ít quý tộc đến đây bắt chuyện, cuối cùng đều là một mặt tiếc nuối quay về.
Bên trong trường tư thục, mấy bạn nhỏ đều hết sức hưng phấn, ma quyền sát chưởng, chuẩn bị thi thố tài năng.
Dạ Côn hướng đệ đệ bên cạnh hỏi:
- Không có gì muốn nói với đại ca ư?


- Đại ca, chờ một lúc nữa ngươi sẽ biết, lần này đệ đệ sẽ để đại ca lau mắt mà nhìn.
Dạ Tần hơi hơi ngước cằm nhỏ, có chút ngạo kiều, hôm nay chính là thời khắc dương danh.


Thấy Dạ Tần những ngày qua chăm chỉ như thế, Dạ Côn nghĩ thầm hôm nay dù như thế nào, cũng phải thành toàn nguyện vọng này cho đệ đệ, nếu để mình giúp một thoáng càng tốt, ít nhất lấy đệ nhất cũng không thành vấn đề.


Bất quá ít nhất cũng phải phía dưới đệ đệ, như thế lúc trở về, cha mẹ sẽ chỉ khen đệ đệ.
Nhiệm vụ hôm nay tương đối gian khổ a, phải xuất ra câu thơ như thế nào, mới có thể điệu thấp đây.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, chỉ có thể xuất ra thứ đơn giản nhất.


Đến lúc thi bắn tên, có thể đụng tới hồng tâm, Côn ca ta tên liền nâng hạng.
Tại một góc sân nhỏ, Phong Điền cùng Nguyên Chẩn nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- Nghĩ ra biện pháp tốt gì chưa?
Phong Điền dò hỏi.
Xem ra đều đến ngày tranh tài, hai người vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì tốt.


- Không có, đến lúc đó xem tình huống đi, nhìn thời điểm bắn tên có thể làm chút gì đó hay không.
Nguyên Chẩn móc móc lỗ mũi, ngón tay búng một cái...một khỏa vật thể màu đen hóa thành một đường cong lọt vào trong đám người.


Nguyên Chẩn cùng Phong Điền chấn động, giả bộ cái gì cũng không biết, dung nhập vào trong đám hài tử.
Trong phòng, Vi lão chống đỡ quải trượng chậm rãi đi ra:
- Hài tử, hôm nay là ngày hội Khánh Nguyên, cũng là một ngày quan trông đối với các ngươi, các ngươi phải biểu hiện tốt một chút.


- Vâng...lão sư...
Tất cả hài tử hơi hơi khom người hô, hận không thể lập tức bắt đầu.
- Đi thôi, đi chuẩn bị đi.
Sân bãi tranh tài cũng không ở trong thành, mà là ở một bãi cỏ bên ngoài thành, kết hợp với thời tiết sáng sủa mát mẻ này quả thật không có gì để bàn.


Gió nhẹ nhẹ phẩy, có thể khiến thể xác tinh thần người ta vui vẻ.
Ngoài thành cách đó không xa, một cái sân bãi tạm thời đã sớm xây xong, không hổ là quý tộc, không thiếu nhất chính là kim tệ.
Chỉ cần có kim tệ, chuyện gì cũng có thể giải quyết thỏa đáng được.


Theo bọn nhỏ chỉnh tề xếp hàng đi ra, không ít người cũng đi theo rời khỏi thành, thấy phong thái bọn nhỏ, hẳn là muốn kết giao quý tộc một chút, mặc dù hi vọng có chút xa vời.


Đây là một cái sân bãi hình tròn, mặc dù là tạm thời dựng, nhưng cũng biểu hiện ra khí chất bất phàm, nhất là chủ vị kia, đều dùng chất liệu cao cấp, tách trà đều là từ An Khang châu vận chuyển tới, rõ ràng những quý tộc này mang theo một chút nịnh nọt.


Lúc này đám hài tử dưới sự dẫn dắt của người giữ của, đang chọn lựa cung cho mình, đây đều là cung đặc chế, dĩ nhiên không phải cung cho người trưởng thành sử dụng.
- Đại ca, ngươi nhìn cây cung này như thế nào?


Dạ Tần cầm lấy một thanh nhỏ cung, bàn tay nhỏ đặt lên trên dây cung, vừa dùng lực, thế mà thật kéo động.
Dạ Côn hết sức nghi hoặc, đưa tay cầm một cây cung, thử một chút...


Dây cung này cũng giống như được đặc chế, tính dẻo dai cực kì tốt, đúng là xứng với cái danh thổ hào, vì để cho những hài tử này hiển lộ tài năng, dùng đến dây cung cao cấp như vậy.
Dây cung này hẳn là dùng để chế tạo vũ khí, mặc dù không phải hiếm hoi, nhưng giá cả cũng không rẻ.


- Đệ đệ, ngươi cầm vũ khí rất suất khí.
Dạ Côn có chút phiền não, hay là mình giả thi đấu? Nhưng Côn ca ta cũng không thể mất mặt như vậy a.
- Vậy lấy cây này.
Dạ Tần giơ giơ tiểu cung trong tay, rất hài lòng.


Dạ Côn biết rõ, đệ đệ ở trong nhà từng lấy cung luyện tập, không hổ là con ruột của cha, lực lượng hoàn toàn được truyền thừa đầy đủ.
Côn ca ta được truyền thừa thứ gì?
Chẳng lẽ là một cái đầu trọc lớn sao?
Phong Điền bên cạnh nói thầm một tiếng:


- Nguyên Chẩn, nghĩ biện pháp động thủ ở trên cung của bọn hắn.
- Làm thế nào? Đoạt cung của bọn hắn sao? Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, bên cạnh có rất nhiều cung dự bị sao?


Nguyên Chẩn thật sự rất đau đầu, đến cùng là ai vậy, thế mà lại chuẩn bị nhiều cung như vậy, thật quá ngu xuẩn! Đầu óc là cái bô à, làm hỏng việc lớn của ta...
Phong Điền nhìn một chút, cũng không có biện pháp nào, căn bản không có cách động tay động chân.


Trong sân, phụ mẫu hài tử đều vào chỗ, trên bàn gỗ có để tên của hài tử, cho nên rất thuận tiện.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng nhập tọa, bên cạnh chính là phụ thân Nguyên Chẩn, Nguyên Tân Châu.
- Dạ huynh, đã lâu không gặp.
Nguyên Tân Châu nhiệt tình chào hỏi.
Dạ Minh chắp tay cười nói:


- Nguyên huynh, đã lâu không gặp, nhìn ngươi sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hôm nay có chuyện vui a.
- Ha ha ha, nhờ cát ngôn của Dạ huynh, con ta hôm nay sẽ thi thố tài năng.
Nguyên Tân Châu vuốt vuốt chòm râu, gương mặt đắc ý, tin tưởng con trai của y sẽ hiển lộ tài năng, mang lại vẻ vang cho Nguyên gia.


- Nghe nói lần này tổ chức tranh tài, đều là các đại quý tộc bỏ vốn, đúng là tấm gương cho chúng ta.
Dạ Minh vô cùng cảm khái, nhớ khi đó có người ta đến cửa phủ đòi tiền, không phải.. là nhận tiền.


Đường đường là Dạ gia, cũng nên ra thêm chút sức đi, cho nên tìm thê tử đòi 100 kim tệ, cho 1 kim tệ quyên góp, mặt khác đều...các nam nhân đều sẽ hiểu.
Đến bây giờ vẫn không quên được tiểu ca đến nhận tiền quyên góp, ánh mắt lúc rời đi thật là khiến người ta thổn thức..


- Này cũng là vì bọn nhỏ, mượn mấy cây cung kia tới nói, ta sợ nửa đường có chuyện ngoài ý muốn, nên chuẩn bị rất nhiều, đây đều là ta một mình ra sức.
Nguyên Tân Châu nói dễ dàng không thôi, nhưng sắc mặt kia phảng phất dang nói, mau tới khen ta đi, tới đi...


Hồn nhiên không biết bị nhi tử mắng là đồ đần độn.


Đọc truyện chữ Full