DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 21

Chương 21

Tô lão gia cười lạnh: “Hay cho câu ‘dạy dỗ một chút’, đánh cháu gái nhỏ của nhà họ Tô chúng tôi đến gãy cả xương, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, bị bắt quỳ trên nền tuyết lạnh lẽo, đây gọi là dạy dỗ một chút?”

Có điều bây giờ Lâm gia cũng đã phá sản, Lâm Phong cũng đã bị đánh một trận rồi, như vậy cũng là đủ rồi nhỉ…

Dù sao cũng là thông gia với nhau!

Lâm lão gia bước lên trước muốn kéo Tô lão gia vào trong nhà: “Chà, cứ vào trong nhà đi rồi hẵng nói. Dù sao, Lâm Phong cũng là ba của Túc Bảo. Con bé không thể sống mà không có cha được.”

Ông ta vừa nói vừa nháy mắt với Lâm Phong.

Lâm Phong cũng mỉm cười, nói: “Đúng vậy. Túc Bảo, trước đây là ba sai, con có thể tha thứ cho ba không? Tuy là con có mắc lỗi nhưng ba cũng không nên đánh con như vậy.” Anh ta vừa nói vừa tiến lại gần Túc Bảo, nhưng lại bị mấy vệ sĩ ngăn lại.

Túc Bảo tựa đầu vào vai Tô Ý Thâ,, không nhìn đến Lâm Phong.

Trong lòng Lâm Phong vừa lo lắng vừa khó chịu, cái con nhóc chết tiệt này, không biết cuộc gặp mặt này đối với nhà họ Lâm rất quan trọng sao? Lại còn giận với chả dỗi!

“Túc Bảo.” Lâm Phong đè thấp thanh âm, ngữ khí mang theo chút uy hiếp.

Trước đây chỉ cần hắn gọi Túc Bảo như vậy, bé sẽ lập tức nghe lời.

Khi Túc Bảo nghe thấy giọng điệu quen thuộc này, cơ thể nhỏ bé theo phản xạ run lên.

Mấy anh em nhà họ Tô trong phút chốc mặt lạnh như băng, cảm

thấy mình ngày đó vẫn quá nhẹ tay!

Không đánh cho anh ta tàn phế, quả thật là một điều sai lầm!

Tô Ý Thâm trầm ngâm nói:

“Đừng nhiều lời, chúng tôi tới để lấy đồ.”

Tô lão gia chống gậy lên mặt đất lạnh lùng hỏi: “Con thỏ nhỏ của Túc Bảo đâu?”

Ánh mắt Lâm phu nhân lấp lóe, khẽ gật đầu nói: “Vẫn còn ở đây, nhưng nó đã bị tuyết vùi hỏng mất rồi, dì của Túc Bảo đang khâu lại cho con bé! Mọi người cứ vào nhà ngồi trước đã!”

Tô Nhất Trần nhắc tay, ra hiệu cho vệ sĩ xông vào trước, Lâm Phong còn tưởng anh sắp ăn đánh nên vội vàng ôm đầu sợ hãi.

Nhưng nhìn lại chỉ thấy vệ sĩ mặc đồ đen đang đi thẳng vào nhà, anh ta lập tức xấu hổ.

Tô Ý Thâm cười lạnh một tiếng: “Sợ rồi?”

Lúc anh ta đánh Túc Bảo, sao không thấy sợ?

Lâm Phong cảm thấy mất mặt, vì vậy chỉ có thể nhìn Túc Bảo: “Là lỗi của ba, đều là lỗi của ba, Túc Bảo, chúng ta vào nhà trước, được không?”

Tô Ý Thâm đang định từ chối, nhưng đúng vào lúc này, Túc Bảo khẽ giật giật áo Tô Ý Thâm, nói: “Cậu út…”

Bé ngập ngừng nhìn vào trong nhà họ Lâm, tiểu Ngũ bé nhỏ của bé vẫn còn ở bên trong, không ai có thể đem nó ra ngoài được.

Người nhà họ Lâm cho rằng Túc Bảo đã mềm lòng, không khỏi vui mừng!

Quả nhiên là con nít, dù sao đây cũng là nhà của nó, trẻ con mà, làm sao có thể không về nhà, không có ba được?

Đọc truyện chữ Full