DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 10

Chương 10

Lâm lão phu nhân là người đầu tiên đánh bài chuồn: “Tôi đi xem Thấm Tâm …”

Mục Thấm Tâm cũng ở bệnh viện này, nhưng nằm ở tòa nhà của khoa phụ sản.

Lâm Phong và Lâm lão gia cũng không chịu nổi nữa, nhưng cũng không dám rời đi, chỉ đành cắn răng tiếp tục chịu đựng.

Trong lòng thì không ngừng oán trách nhà họ Tô, nhưng họ không biết được rằng đây chỉ là bắt đầu mà thôi!

**

Trong phòng, Túc Bảo chỉ nghe thấy tiếng máy bíp bíp vang lên bên tai, dường như còn nghe thấy cả tiếng người đang nói chuyện, nhưng rất mơ hồ.

Nhưng, có một giọng bé nghe được rất rõ ràng

(Túc Bảo, tiểu Túc Bảo… Này, cặp sách nhỏ! ]

[Mau tỉnh dậy đi nào? Con còn không mau tỉnh dậy thì ta sẽ…]

Giọng nói cứ ong ong bên tai, Túc Bảo cảm giác như có đàn ong nhỏ đang ve vẩy bên tai, có chút ồn ào.

Rốt cuộc là ai đang nói chuyện?

Lông mi Túc Bảo run lên, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là bức tường trắng như tuyết.

Xung quanh giường còn có một nhóm người đang vây quanh, bé mím môi, cẩn thận nhìn xung quanh.

Tô Ý Thâm kích động nhất, là người đầu tiên lên tiếng: “Túc Bảo, con tỉnh rồi! Cậu là cậu út của con…”

Những người còn lại của Tô gia đều không dám thở mạnh, hồi hộp nhìn Túc Bảo.

Đầu óc Tiểu Túc Bảo không hiểu ra sao: “Cậu út?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của bé không thể hiện ra được bất kỳ biểu cảm nào, trông thật vô hồn, giống như một con búp bê bằng sứ dễ vỡ.

Tiếng “cậu út” phát ra lại càng giống như đang đọc một từ đơn vậy, một chút cảm xúc dư thừa cũng không có.

Khóe miệng Tô lão gia mím lại thành một đường thẳng, Tiểu Túc Bảo rất gầy, gầy đến nỗi bé nằm trên giường bệnh càng khiến cho chiếc giường rộng rãi hơn. Ai nhìn vào đều cảm thấy đau lòng đến nghẹt thở.

Tô Ý Thâm cố gắng thả chậm lại, nhẹ giọng nói: “Túc Bảo, cậu là anh trai út của mẹ con, tên là Tô Ý Thâm, trước đây con còn gọi điện thoại cho cậu, con còn nhớ không?”

Túc Bảo run rẩy, thật lâu sau mới khẽ ‘ừ’ một tiếng.

Bé nhớ…

Bé có gọi cho cậu út của mình.

Nhưng bọn họ không ai để ý đến bé, không ai trả lời bé.

Họ không thích bé sao?

“Người… Mọi người tới đón con sao?” Túc Bảo yếu ớt hỏi.

Mấy người đàn ông to lớn trước giường bệnh gật đầu lia lịa, Tô Nhạc Phi nói: “Túc Bảo, cậu là cậu ba của con nè, chúng ta đều đến để đón con về nhà.”

Cổ họng của Tô lão gia như bị chặn lại, ông hít một hơi thật sâu mới nói ” Đúng vậy, đón Túc Bảo về nhà, sau này không ai có thể bắt nạt con được nữa, ai bắt nạt con, ông ngoại sẽ không đội trời chung với người đó.”

Túc Bảo đảo mắt nhìn xung quanh.

Đọc truyện chữ Full