DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 622

Chương 622

“Anh và em không sinh cùng ngày cùng giờ nhưng sau này khi chúng ta mất đi thì nhất định sẽ phải chốn cùng nhau. Anh sẽ không giống như anh hai của anh đã bỏ lại Thanh Hoàn. Anh cũng sẽ không giống như Thẩm Thanh đã bỏ lại Ngôn Minh Phúc, em có hiểu không?”

“Dạ.”

Hứa Trúc Linh gật đầu rồi nở một nụ cười tươi rói nhìn qua Cổ Thành Trung.

Đúng lúc đó thì ông lão kia đi tới nói: “Hai cô cậu ả, không biết hai người có thể giúp tôi một chuyện được không? Vì lúc nãy chúng tôi đi ra ngoài với quả nên không đem theo tiền, lớp trẻ bây giờ chỉ cần quẹt điện thoại là có thể trả tiền được rồi mà tôi thì lại không biết làm như thế. Vậy cô cậu có thể cho tôi mượn mười ngàn để mua kem cho vợ tôi ăn được hông? Tự nhiên bà ấy lại đòi ăn kem nên tôi đành chiều ý vậy. Đợi lát nữa con của tôi đến vẽ trả lại tiền cho cô cậu được không?”

Chỉ có mười ngàn thôi mà, chỉ là chuyện nhà a Hữa Trúc Linh nói rồi lấy ra mười ngắn cho ông lão.

Ông lão nhận tiền xong liền chậm rãi đẩy xe lần đưa bà lão đến quán ăn ven đường mua kem rồi bóng từng thìa từng thìa kem cho bà ta ăn.

Vì bà lão đã rụng hết răng nên không ăn được những đồ lạnh như kem hay đá. Ông lão vừa bón cho bà lão được vài thìa thi không cho bà ta ăn nữa.

“Cái ông này, tôi còn chưa hà.”

“Thôi không cho bà ăn nữa, lạnh lắm, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Bà lão liền tỏ vẻ giận dỗi khiến ông lão phải làm hòa.

“Được rồi, ngày mai trước khi đi ra ngoài tôi sẽ đem theo tiền để lại có thể mua kem cho bà ăn. Ngày nào chúng ta cũng sẽ mua kem nhưng bà chỉ được ăn một chút thôi, không được ăn nhiều đầu. Có được không?”

“Ai mà thèm chứ” Bà lão vẫn còn giận không thèm làm hoa.

Nhưng ông lão không hề tức giận mà trên gương mất giá mua đầy nếp nhận đó vẫn nó ra một nụ cưới tưới rồi, nụ cười ấy rất chân thành tha thiết như chứa đựng tình thương vô bờ bến của ông lão dành cho bà

Lát sau con trai của ông bà lão đến trả tiền cho hai người Cổ Thành Trung và Hứa Trúc Linh. Hai người họ không thể không nhận lại tiền vì thái độ của ông lão rất cương quyết, ông ta không muốn lấy không mười ngàn của hai người.

Ông lão cho rằng tiền không phải là từ trên trời rơi xuống nên cho dù là một đồng thì cũng phải tính cho thật rõ ràng sòng phẳng,

Cuối cùng thì ông bà lão và người con của họ cũng đi về nhà, lúc này công viên lại dường như yên ắng hơn và buồn tẻ hơn.

Gió đêm thổi qua mặt hổ khiến mặt hổ lăn tăn gợn sóng.

Hai người họ còn nhìn thấy vài học sinh còn đang mặc đồ đồng phục e thẹn nắm tay nhau dưới ánh trắng.

Rồi họ còn thấy có một đôi vợ chồng trẻ cũng đang đi dạo, người vợ đang mang thai còn người chống thì cần thận đỡ tay của vợ mà nâng niu chiều chuồng. Đời người có mười chuyện thì đã có đến tầm chín chuyện là không được như ý nguyên rồi. Nhưng tại sao con người ta lại vẫn cứ kiên cường mà sống tiếp chứ Bởi vì chỉ có tám chín chuyện không như ý thôi, văn còn có một hai chuyện được như ý mà. Chỉ cần có một hai chuyện thôi thì cũng đủ để người ta theo đuổi cả đời rồi.

Cổ Thành Trung chính là một trong hai chuyện mà Hứa Trúc Linh dành cả đời để theo đuổi.

Hai người họ cùng nhau đi dạo đến khuya, sau đó nắm tay nhau đi về nhà.

Nhìn hai người họ so với những cặp tình nhân trong công viên kia không có gì khác biệt cả, đều hạnh phúc như nhau.

Sau khi hai người về đến nhà thì hơi đói bụng nhưng người làm bếp đã đi ngủ hết rồi. Khi Hứa Trúc Linh định đi vào bếp nấu đồ ăn thì Cổ Thành Trung ngăn cô lại. Anh nói với cô rằng vì mấy ngày nay cô đã chăm sóc cho anh rất cẩn thận chu đáo nên anh sẽ xuống bếp nấu đồ ăn cho cô xem như là một phần thưởng nho nhỏ mà anh dành cho cô.

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy thì trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cô đứng qua một bên chờ anh làm đồ ăn. Đây không phải là lần đầu tiên Có Thành Trung nấu ăn nhưng nhìn cách anh cầm dao là biết không được thành thạo cho lắm.

Có điều nhìn Cổ Thành Trung rất bình tĩnh, cán trọng chứ không hề lộ vẻ bối rối. Nhìn anh thái từng nhất từng nhất xuống rất chính xác, có thể thấy anh cũng có năng khiếu nấu ăn đó.

Cổ Thành Trung lau sạch một góc bàn cạnh chỗ nấu ăn rồi anh bể Hứa Trúc Linh lên để cô ngồi trên đó. Sau đó anh lại tiếp tục mở tủ lạnh lấy ra một trái dưa leo. Đầu tiên anh cắt vài lát đắp lên mặt cho cô rồi nửa còn lại đưa cho cô ăn.

Về điểm này thì Cổ Thành Trung học hỏi cô rất nhanh và rất thuần thục vì mỗi lần Hứa Trúc Linh nấu ăn đều cầm một trái cà chua hoặc quả dưa deo để nhai cho đỡ buồn miệng.

“Món ăn Trung Quốc không phải là sở trường của anh, để anh làm món Tây cho em ăn nha. Anh vừa nhìn thấy có mấy miếng thịt bò tươi ngon lắm.

“Được được đó, chỉ cần là món thịt thì em đều thích ăn ”

Thật ra Hứa Trúc Linh cũng không phải là người kén chọn gì nên cô vui vẻ đồng ý.

Cổ Thành Trung chiến thịt ở ngay bên cạnh đó, chỉ một lúc sau đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi

Mùi thịt chín hàn quyền với mùi của các loại gia vị khiến người ta mới ngửi thôi đã thèm chảy cả nước miếng

Cho em nếm thử một miếng xem đã chín chưa nha?”

Hứa Trúc Linh nuốt nước mừng ứng ực, ánh mắt to vẻ thèm thuồng cứ nhìn vào miếng thịt đang chiến trên bep.

Cổ Thành Trung không còn cách nào khác đánh phải cắt nhỏ miếng thịt ra, anh còn sợ cô bị phòng nên trước khi gắp miếng thịt bón cho cô còn đặc biệt thổi thổi mấy cái cho nguội bớt nữa.

Hứa Trúc Linh ăn thử một miếng, mùi vị tan chảy trong miệng rất ngon khiến cô nhai một xíu đã hết rồi.

Cô lại giả bộ nghiêm túc nói: “Miếng thịt quá nhỏ đi, em còn chưa kịp nếm xem nó có mùi vị như thế nào nữa.

Rõ ràng là thịt bò đã chín rồi và có thể ăn được nhưng cô vẫn giả bộ nói như vậy là để được ăn thêm mà thôi.

Cổ Thành Trung cũng không nói huỵch toẹt ra mà chi tủm tìm cười nhìn Hứa Trúc Linh. Con người ta khi yếu thì thường hay bỏ qua những tật xấu của nhau, thậm chí Cổ Thành Trung còn thấy bất cứ chuyện gì cô làm cũng đều rất đáng yêu nước.

Anh xếp từng miếng từng miếng thịt đã được nấu chín lên một cái đĩa rồi đặt lên bàn.

“Nềm thử đi, anh thấy hình như chưa đủ lừa đầu. Hay là để anh chiến thêm chút nữa nha.

“Em đã nói rồi mà, em cũng thấy có vẻ như chưa chín kỹ lắm thì phải.” Hứa Trúc Linh cắn một miếng to vừa nhai vừa nói với Cổ Thành Trung.

Cổ Thành Trung nhìn thấy điệu bộ ngây thơ đáng yêu đến mức động lòng người cô thì không nhìn được mà phì cười.

Đương nhiên Hứa Trúc Linh cũng không ăn một mình mà cô ăn một miếng thì cũng đút cho Cổ Thành Trung một miếng.

Đến miếng cuối cùng thì Hứa Trúc Linh cũng cảm thấy đã thỏa mãn được cái bụng của cô. A, cảm giác được ăn thịt thật là có phúc đó nha.

“Cổ Thành Trung, nếu không ăn sữa chua để giúp tiêu hóa thức ăn thì có lẽ em sẽ tăng cân mất “Hả” Cổ Thành Trung lại cười cười rồi cuối cùng cũng đáp ứng điều kiện của cô đưa ra.

Sau khi ăn sữa chua xong cô lại nhìn chăm chăm vào khay đựng trái cây tươi ngon mà tự nói với chính cô: “Sau khi ăn cơm lại trong miệng bằng trái cây có nên suy nghĩ một chút về điều này không nhiề “Em mà còn ăn tiếp nữa thì tối nay sẽ không tiêu hóa được hết thức ăn đâu, ngủ không ngon thì cũng đừng tra tấn anh nha.”

“Làm gì có chuyện đó chức Trái cây cũng được tỉnh là đồ ăn có đúng không? Cho nên không có gì phải ngại cà.” Vừa nói cô vừa vui vẻ lấy trái cây ăn một cách tự nhiên.

Cuối cùng thì Hứa Trúc Linh cũng no căng bụng. Nửa đêm hôm đó Hứa Trúc Linh bị rối loạn tiêu hóa, cô đau bụng không ngủ được nên cứ lăn qua lăn lai.

Vì Cổ Thành Trung cưng chiều Hứa Trúc Linh nên xoa xoa bụng cho cô mới khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút.

“Lần sau ăn ít thôi, cũng không có ai giành đồ ăn với em đâu mà.”

“Không phải vấn đề ai giành đồ ăn với em mà là đó ăn ngon quá khiến em không nhịn được Cũng giống như anh rất đẹp trai khiến em không thể cưỡng lại được mà cứ nhìn anh chăm chăm vậy đó.

Hứa Trúc Linh từ một mà suy ra thành ba vẫn đe sau đó có chui vào vòng tay ấm áp của Cổ Thánh Trung rồi áp má vào bộ quần áo ngủ mềm mại của anh mà nói với một giọng nói hết sức ngọt ngào,

Cô Thành Trung nghe cô nói như vậy thì trái tim lại như tan chảy ra. Cô nhóc này luôn có cách khiến anh mềm lòng mà. Có thể ví cô như là a-xít, có thể làm tan chảy trái tim cứng rắn như sắt thép của Cố Thành Trung chỉ trong tích tắc.

Trong khoảng thời gian này thì Hứa Trúc Linh cũng không cần phải đến trường học nữa mà chỉ cần ở nhà viết luận văn cũng được rồi.

Bên cạnh cô đã có một vị “đại thần” rồi, mà vị đại thần này còn ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ bảo của cô hơn là mấy vị giáo sư đạo mạo ở trường nữa.

Cổ Thành Trung đã giảm bớt công việc, cũng là muốn nghỉ ngơi thư giãn cho lại sức, đồng thời muốn hưởng thụ chút hương vị của cuộc sống tươi đẹp này với Hứa Trúc Linh.

Vì vậy những tin tức gần đây nói về Cổ Thành Trung đều từa tựa như nhau: “Tổng giám đốc của tập đoàn Cổ Linh lui về ở ẩn, cả ngày chỉ đi chợ hoặc siêu thị để mua thức ăn mà thôi.”

“Thật là kinh ngạc, tổng giám đốc tự hạ thấp bản thân sao? “Khu siêu thị giá rẻ vừa mới kinh ngạc đón tiếp tổng giám đốc”

“Tổng giám đốc đã đổi xe, đương nhiên là một chiếc xe đạp màu vàng rồi.”

Những kiểu tin tức như thể đều ủn ùn nổi lên trên các trang mạng truyền thông.

Chẳng qua hai người họ mới nghỉ ngơi có vài ngày thôi mà qua hai ba cái miệng đã đến đại thành những tin tức giật gần như vậy,

Sau khi hai người Cổ Thành Trung và Hứa Trúc Linh đã cùng nhau trải qua chuyện của Thẩm Thanh thì lại càng thương yêu quý trọng lẫn nhau hơn. Họ luôn muốn từng giây từng phút được ở bên nhau mãi không xa rời.

Hứa Trúc Linh nhớ lại lời của mẹ nuôi nói khoảng thời gian hai mươi năm mà bà ấy ở cùng với Ngôn Minh Phúc là quá ngắn ngủi.

Lúc này đây Hửa Trúc Linh lại cho rằng đối với những người yêu nhau thì cho dù là ở cạnh nhau một trăm năm cũng là rất ngắn.

Cho nên cô nguyện ý là kiếp sau và kiếp sau nữa vẫn muốn được ở bên cạnh Cổ Thành Trung. Đời người chỉ có hai mươi năm ngắn ngủi ở bên cạnh người mình thương yêu thì có tính là gì chức Hữa Trúc Linh không chỉ muốn ở bên cạnh Có Thành Trung hai mươi năm mà còn muốn nhiều hơn thế nữa.

Đọc truyện chữ Full