DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 540

Chương 540

“Cổ Thành Trung, có lẽ anh là giảm đốc gần gũi nhất mà em từng thấy đấy.

“Không thích sao? Có thể đứng trên cao, cũng có thể gần gũi. Có thể lạnh lùng, cũng có thể cưng chiếu em. Em thích kiều trẻ trung thì nhan sắc của anh cũng thuộc dạng ưa nhìn, ăn mặc trẻ trung một chút vẫn có thể khiến em chết mê chết mệt. Nếu em thích kiểu ông chủ chững chạc, vậy thì anh mặc vest mang giày da, đi theo kiểu khi chất đàn ông “

“Em tìm một mình anh thôi là có thể trải nghiệm được sức hấp dẫn của các kiều bạn trai khác nhau, không tốt à?”

“Tốt chứ tốt chử, cho nên em được lời rồi! Giám đốc biến hình, ngầu lắm!”

Cô khoác tay anh, mặc dù mùa đông mặc hơi nhiều, cô ép cần thận đến như vậy nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được đường cong mềm mại đó.

Hình như lớn hơn một chút rồi.

“Hình như dạo này em rất chịu khó uống sửa nhiề “Đúng vậy, bởi vì dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, và lại còn chuẩn bị thì cho nên tối nào em cũng uống sửa nóng cho đỡ buồn ngủ.

“Ừm, những chỗ khác cũng có phát triển rồi.”

Hứa Trúc Linh nghe thấy thế một hồi lâu sau vẫn không phản ứng lại.

Qua một lúc cô mới hiểu.

Hai má cô lập tức đỏ bừng, giống như máu cả người đều dồn hết vào trán,

Rõ ràng thời tiết rất lạnh nhưng cô lại thấy cả người nóng bức. Cô vội thả lỏng tay, nhưng vẫn chưa kịp rút lại thì đã bị anh nắm chặt cổ tay.

“ôm tiếp đi, cách nhiều lớp quần áo như vậy, lẽ nào anh còn có thể ăn em à? Cấm dục lâu lắm rồi, phải cho anh chút lợi lộc gì chứ.”

“Anh cứ không đứng đắn gì cả!”

Cô không vui trợn mắt nhìn, hai má đỏ ứng lan đến tận mang tai.

“Thế này đã gọi là không đứng đắn, vậy đến lúc chúng ta động phòng, vậy chẳng phải anh phạm tội ác tẩy trời đán “Văn còn sớm mà “không sớm nữa rồi, Trúc Linh của anh đã trường thành rồi.

Anh đứng thẳng lại, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn người cô, đưa tay vén những sợi tóc rơi trên trán có, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhỏ như bàn tay.

Cô cũng nhìn mình, đôi mắt long lanh, rạng rỡ sáng ngời.

Bên trong như chứa đựng một viên hổ phách, sạch sẽ và tinh khiết, không mày may một chút bụi ban.

Cô bị nhìn như thế thì xấu hổ, vô thức muốn né tránh, nhưng lại bị tay anh giữ mặt lại, đặt một nụ hôn thật sâu.

Cô nghe thấy tiếng túi đồ trong tay rơi xuống, và cả tiếng đồ đạc bên trong vương vãi ra ngoài.

Một tay của anh luồn vào tóc cô, tay kia vòng qua eo thon của cô. Trong thế giới phủ đầy tuyết trắng, họ ôm nhau, hôn nhau say đắm.

Một lúc lâu sau tách ra, Hứa Trúc Linh xấu hổ dùng khăn quàng cổ che đầu mình lại. May mà không có ai để ý đến bọn họ.

“Đi thôi đi thôi, giữa thành thiên bạch nhất mà cũng không biết xấu hổ.

Hứa Trúc Linh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người đàn ông lớn hơn mình mười tuổi, không có một chút ngột ngạt hay nóng này nào, ngược lại còn vô cùng ấm áp.

Đúng là nguy hiểm mà, sức chống cự của cô đối với Cổ Thành Trung ngày càng kém rồi, vừa bị chọc đã đỏ mặt thở mạnh, trái tim như chú nai nhỏ đang đập loạn nhịp.

Chẳng phải người ta yêu nhau càng lâu thì cảm giác rung động tim đập thình thịch nên biến mất hay sao?

Sao cô thì ngược lại càng ngày càng mãnh liệt thế này?

Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh đăng ký một lớp học lái xe.

Bạch Minh Châu cũng đi công tác về, là một người từng trải, cô ấy kể với cô rất nhiều điều không tốt khi học lái xe.

Ví dụ như gửi phong bị cho huấn luyện viên, không đăng ký lớp VIP có ý cắt xén bớt thời gian, tìm đủ thử lý do để không luyện tập lái xe gì gì đó.

Hoặc là đang trên xe thì bị mắng là để con rùa hơn nữa còn phải nhịn.

Sau khi nghe xong thì Hứa Trúc Linh bị dọa cho run lẩy bẩy, học lái xe thật sự đáng sợ thế à?

Tên của cô còn là do Cổ Thành Trung tìm người đăng ký cho, ở trường học lái xe uy tín nhất Đà Nẵng.

Ngày đầu tiên cô còn không để Cổ Thành Trung đưa mình đi, vừa học lái xe vừa chuẩn bị cho phần thi lý thuyết.

Cô còn đặc biệt chuẩn bị một phong bì bảy trăm nghìn.

Cô nghĩ nhiều đây chắc đủ rồi nhì

Trước khi lên xe, những học viên khác đều lấy phong bì ra, Hứa Trúc Linh thẩm thở phào một hơi, may mà cô đã học hỏi kinh nghiệm của Bạch Minh Châu trước.

Từng cái phong bì lần lượt được lấy ra, sau đó huấn luyện viên đi làm giấy chúng nhận giúp học viên.

Mọi người tụ thành một nhóm, bắt đầu trò chuyện. Cô phát hiện những người đến đây đều rất có tiền, quán áo trên người đều là hàng hiệu, hơn nữa còn có cả xe riêng đưa đón.

Cầu đưa phong bì bao nhiêu vậy?”

“Voucher mua sắm ở trung tâm thương mại sáu mươi triệu, trung tâm gần nhà huấn luyện viên “

“Khụ khụ

Hứa Trúc Linh nghe thể thế thì tự sắc nước bọt của mình, họ dữ dội.

Cái quỷ gì thế

Sáu mươi triệu, phí đăng ký chỉ có mấy triệu thôi! “Cậu tăng cái gì?”

“Trong phong bì tôi đưa là điện thoại iPhone mới nhất, không so với cậu nổi “Hự… Hứa Trúc Linh trơn tròn mắt, điện thoại của cô vẫn là hệ điều hành Android đẩy…

“Cậu thì sao?”

“Tôi gửi một lá thư mời nhập học trường quý tộc, nghe nói huấn luyện viên đang làm thủ tục nhập học cho con nhưng không có người quen nên không vào được.”

“Vẫn là cậu giỏi, tặng đúng thử huấn luyện viên cần, chuyện của con trẻ quả thực quan trọng.

Cuối cùng mọi người nói chuyện cũng sắp xong thì phát hiện ra Hứa Trúc Linh đang đứng trong góc run lẩy bẩy, còn tưởng cô đang lạnh lắm, “Bạn học này, nhìn cậu rất quen đấy, câu cầu chẳng phải là cô con gái đỡ đầu của nhà họ Ngôn – Hứa Trúc Linh đấy sao?”

“Trùng hợp vậy, cậu tăng gì vậy?”

“Tôi. Tôi cũng không tặng gì, không không so được với mọi người.

Cô rất xấu hổ.

Bảy trăm nghìn của cô sao mà nói ra miệng được

Bảy trăm nghìn có thể mua được bốn gói thuốc lá chứ.

Trung Hoạt “Khiêm tốn chút khiêm tốn chút, huấn luyện viên toi roi!”

Mọi người xếp hàng ngay ngắn, Hứa Trúc Linh đứng ở sau cùng cúi thấp đầu, chỉ mong sao có thể vùi đầu vào trong tuyết.

Toang rồi toang rồi!

Lần này chắc chắn sẽ bị huấn luyện viên bóp chết, lát nữa nhất định sẽ bị mắng như tát nước.

Giế sau xe có ba người ngồi, một người lái xe, ghế phu lại dành cho huấn luyện viên,

Hứa Trúc Linh rất tự giác đợi đến lượt thứ hai, không ngờ huấn luyện viên lại chỉ đích danh có “Là cô, người lùn lùn đầy, cô lên xe nhìn người khác lái ”

Người lùn lùn…

Là mình à?

Cô yếu ớt chỉ vào mình, có hơi không dám tin.

“Lên đi.”

Tiêu rồi, quả nhiên là chế mình đưa phong bì ít đây mà, gọi mình lên xe trước để mắng mình chứ gì!

Cô thấp thỏm lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, nhìn người phía trước lái xe.

Người đầu tiên chính là người đã tặng giấy mời nhập học ở trường quý tộc, quả nhiên là được quan tâm nhất, người học đầu tiên.

Nhưng dù vậy, thái độ của huấn luyện viên vẫn không tốt, nghe nói chuỗi công ty dạy lái xe này có người chống lưng.

Cho nên huấn luyện viên cũng chẳng lo ngại gì sai, “Cô dựa vào suy nghĩ để phanh xe à? Cô không biết đạp phanh, đạp bộ ly hợp, kéo phanh tay sao?”

“Thấy chiếc xe kia không? Liều xe nhà có a “Đúng đúng vậy “Cô có thể lại nhanh chút nữa, đâm thẳng vào đó, dù sao cũng không cần đến mà. Còn chiếc bên cạnh cô không để đâm vào được đầu, nếu cô đâm vào chiếc đó thì tối tôi không về nhà được.”

“Tại sao cô lại dừng xe ở trên dốc, cô định ngắm cảnh à? Đẹp không?”

Người đầu tiên xuống xe, muốn quay về nhà tìm me.

Người thứ hai lên xe, chắc là người đã bỏ voucher sáu mươi triệu, nhưng lại bị huấn luyện viên bảo dừng lại, để Hửa Trúc Linh lái trước.

Cô gái đó nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ, cho rằng cô đưa rất nhiều tiền nên mới được xếp lên trước. Chỉ có Hữa Trúc Linh là biết rõ, phong bì của mình trông thì rất lớn, mua trên mạng với giá mười nghìn rưỡi một cái, bên trong chỉ có hai tờ bác Mạo mà thôi.

Đọc truyện chữ Full