DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 478

Chương 478

“Làm… làm thế nào mà anh có được số của tôi?”

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là tôi có việc tìm cô, cô hãy đến công viên Châu Á đi.”

“Đến… đến đó làm gì?” Giọng cô run run sợ sệt. “Cô cũng có thể lựa chọn không đến, cô làm việc ở phòng tài vụ của Tập đoàn J&C, lần sau tôi sẽ đặt khẩu súng bắn tỉa trên sân thượng tòa nhà đối diện, giết cô chỉ bằng một phát súng là xong. “O…”

Anh ta nói giọng dừng dựng nhưng cô có thể nghe ra được lời nói đó chứa đẩy sự uy hiếp.

Cô sợ đến tinh cả ngủ, run bắn cả người.

Anh ta biết nơi cô làm việc, và đã điều tra nắm rõ được cả địa hình xung quanh.

Thật đáng sợ..

Đúng vào lúc cô băn khoăn xem liệu có cần cho Cổ Thành Trung biết mình đang trong tầm ngắm một kẻ nguy hiểm hay không thì đối phương cất giọng lười biếng, “Đừng nghĩ đến chuyện kêu cứu, tôi là một sát thủ chuyên nghiệp, sát thủ giết người thì thần không biết quỷ không hay đâu, trừ khi cả cuộc đời cô không bước chân ra khỏi căn biệt thự “Anh… rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi có lòng tốt cứu anh mà anh lại lấy oán bảo ơn thế à?” Hứa Trúc Linh cũng tỏ ra bực tức, cảm thấy người này thật vô lý.

Ban đầu còn nói là sẽ trả ơn thế mà bây giờ lại đòi giết cô. “Tôi có khúc mắc gì với anh hay sao? Tôi đã xúc phạm đến anh hay có ai thuế anh giết tôi?”

“Mười giờ sáng, không gặp không về ”

Đối phương không đưa ra câu trả lời đã thắng thứng kết thúc cuộc gọi, khiến cho cô cảm thấy bất lực, nhìn chiếc điện thoại di động mà khóc không ra nước mắt.

Nếu như đối phương muốn giết mình thì ngay tối hôm đó đã có thể ra tay. Hơn nữa theo lời anh ta nói thì anh ta đã biết mình làm việc ở đâu, những ngày qua có vô vàn cơ hội để giết mình nhưng không hề làm gì.

Nhưng… họ chỉ từng gặp mặt đúng một lần, tại sao phải hen ở công viên giải trí

Cô không kể cho Cổ Thành Trung biết, vì sự an toàn của mình nên có không dám manh động.

Cô cũng muốn biết rốt cuộc gã kia muốn làm gì.

Suy cho cùng thì tính mạng của cô đã không còn nằm trong tay cô nữa rồi.

Cô chuẩn bị rồi đến trước cổng công viên giải trí trước mười giờ.

Đợt nghỉ dài nhân dịp Quốc khánh vừa kết thúc, không còn đông người đến công viên giải trí vui chơi nữa, tuy bên trong vắng vẻ nhưng vẫn có cảm giác rất náo nhiệt.

Cô nhìn quanh quất, định tìm kiếm bóng dáng người đàn ông kia, nhưng nhìn khắp một lượt mà vẫn không thấy.

Cô thấp thỏm lo sợ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. “Me di!”

Giọng nói ngọt ngào của một bé gái vang lên phía sau lưng, cô còn chưa kịp quay người lại thì đã bất ngờ bị ai đó ôm chặt lấy đùi.

Lòng cô dạy ngờ vực, tưởng rằng con cái nhà ai nhận nhầm người. Cô xoay người lại thì thấy một cô bé gái chừng năm sáu tuổi, nhìn trắng trẻo xinh xắn với khuôn mặt bầu bình.

Lúc này, cô cúi đầu, chớp chớp đôi mắt to long lanh như thủy tinh nhìn chằm chẳm cô bé. “Cháu… cháu nhận nhầm người rồi à?”

“Mẹ ơi! Mẹ là mẹ của con, giống hệt như trong ảnh, con còn tường bố lại lừa con cơ, không ngờ lần này là thật! Mẹ ơi, Minh Diệp nhớ mẹ lắm!”

Hứa Trúc Linh còn đang định thanh minh thì một bàn tay to lớn bất thình lình đặt lên vai cô, kéo cô vào lòng.

Một chiếc ôm xa lạ, một hơi thở xa lạ.

Nhưng lại khá quen thuộc.

Là gã đàn ông tối hôm đó!

Cô bỗng căng cứng cả người, không dám thờ mạnh một hơi.

Tuy lần này không bị dí súng vào sau lưng nhưng nghĩ tới những lời mà gã đàn ông này nói là cô chợt nổi da gà, sợ hãi tột độ.

Cô khẽ liếc nhìn, lần này trông thấy rõ ràng hơn. Đôi mắt đẹp sáng ngời, bí hiểm và cũng đầy nguy hiểm.

Không còn thấy và hung tợn khát máu của tối hôm đó nữa, lúc này đã trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.

Anh ta nhìn cô bé gái, ánh mắt long lanh dịu dàng, khỏe môi mỏng cong lên, tươi cười bảo: “Minh Diệp gặp được mẹ có vui không?”

“Vui a! Cuối cùng bố cũng không gạt con nữa! Mẹ ơi, mẹ có ăn kem không? Minh Diệp đi mua cho mẹ nhé!”

“Minh Diệp đi đi, bộ với mẹ đứng đây nhìn con “Dạ vâng!”

Cô bé gái vui vẻ gật gù rồi xoay người chạy về phía quẩy hàng.

Quầy hàng ở cách đó không xa, hoàn toàn nằm trong tầm mắt

Cô bé vừa đi khỏi, anh ta đã nói lòng vai cô, giống như một con thỏ sợ hãi, cô lập tức tìm đường chạy trón.

Cô vội vàng lùi bước về phía sau, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ sợ sệt, không hiểu rốt cuộc anh ta muốn làm gì. “Anh… anh muốn làm gì?”

“Con bé là con gái của tôi, tên là Phó Minh Diệp Trông cô rất giống với người vợ đã khuất của tôi, con bé không hề biết là mẹ mình đã qua đời. Tôi đã nói dối con bé là đến sinh nhật của nó thì mẹ nó sẽ về. Nhưng… đã thất hứa với con bé hết lần này đến lần khác. Cho đến khi gặp được cô, nên mới chọn cách này để mời cô ra ngoài. Mong cô đừng trách “Thật hay đùa đấy?”

Cô chau mày, nghi ngờ lời nói của anh ta. “Cô có thể không tin, nhưng tôi sẽ không làm hại cô. Tôi tên là Phó Minh Tước, hôm nay xem như là lần gặp mặt chính thức, chào cô.”

Anh ta giơ tay ra, giọng nói điềm đạm bình tĩnh, động tác tỏ ra rất lịch thiệp.

Cô nhìn bàn tay ấy, không sao tìm thấy được lòng can dam. “Với tôi thì anh rất nguy hiểm, tôi không thích cảm giác bị người khác đe dọa. Từ lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ, anh… khiến cho tôi cảm thấy rất sợ hãi. “Anh có phải tội phạm truy nã không?”

Có đánh bạo hỏi. “Tôi không có tên trong danh sách đen của cành sát, nhưng tôi cũng không phải người tốt. Tôi là một sát thủ, đã đắc tội với không ít người, cũng có rất nhiều người muốn lấy mạng tôi. Tôi có thể thắng thần nói cho cô biết những điều này, nhưng mong có đừng nói lại với con gái tôi. Con bé không hề biết bố mình làm nghề gì. “Buổi tối hôm cô gặp tôi là tôi đang bị người ta đuổi giết, không còn cách nào khác nên mới phải dùng đến hạ sách đó. Tôi đã làm cô sợ lắm đúng không?”

Anh ta nhưởn mày hỏi bằng chất giọng bình thản. Nghe anh ta nói chì như gió thoảng mây trôi nhưng Hứa Trúc Linh thì đã run như cầy sấy.

Sát thủ…

Hai chữ ấy đã lật tung sự nghiêm túc của Hứa Trúc Linh. Cô là một công dân tốt luôn tôn trọng pháp luật.

Lúc nhìn thấy súng trong buổi lễ mừng công của nhà họ Ngôn lần trước, cô đã sợ gần chết. Lúc này đây, một sát thủ đừng sở sở ngay trước mặt, cô còn chẳng dám thở mạnh.

Cô rất muốn tìm ngay lấy một cái hố và chôn mình vào trong đó.

Khi bầu không khi giữa hai người đang động cùng thì Phó Minh Diệp quay trở vẻ, cô bé mua ba cây kem ốc quế cho một người một cây, “Me di, me än di.”

Cô bé nở nụ cười ngọt ngào với Hứa Trúc Linh, đảng vẻ thực sự đáng yêu. “Con… đã rất lâu rồi không gặp mẹ có phải không?”

“Vâng a! Mẹ phải dạy bảo lại bố đi nhớ, bố chẳng thật thà gì cả, suốt ngày nói dối trẻ con thôi. Bố bảo là mẹ sẽ đón sinh nhật cùng với con, nhưng năm nay Minh Diệp đã năm tuổi rồi mà đây mới là lần đầu tiên gặp mẹ đấy! Bố là đồ bịp bơm!”

Phó Minh Diệp kể lể tội trạng của Phó Minh Tước.

Hứa Trúc Linh tin điều này, cô nhìn Phó Minh Tước bằng ánh mắt phức tạp.

Rốt cuộc mình có giúp hay là không đây?

Đúng lúc cô còn đang cảm thấy khó xử thì Phó Minh Tước bước tới làm cô giật nảy mình lùi lại phía sau, nhưng anh ta lại nhanh chân hơn, giơ tay ôm lấy eo cô, bỗng chốc khiến cô không thể lùi thêm được nữa.

Đọc truyện chữ Full