DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 438

Chương 438

Ngày hôm sau Cổ Thành Trung nhận được cuộc gọi từ Cổ Ngọc Vy.

Cô ấy trở về, yêu cầu đến đón phải mang theo một bó hoa hồng đỏ lớn.

Đây là yêu cầu tối thiểu của cô ấy, lần nào trở về cũng bắt Cổ Thành Trung đến với một bỏ hoa hồng đỏ để thu hút sự chú ý của đám đông.

Cũng giống như tính cách phô trương của cô ấy.

Bạch Minh Châu rất sốc khi nghe được tin này, vội hỏi thêm xem Nguyên Doanh có cùng về hay không.

Nhưng lại không về,

Cổ Thành Trung và Hứa Trúc Linh ra sân bay đón, còn Bạch Minh Châu thì gọi điện cho Nguyên Doanh.

Biết được anh ấy còn đang ở Thanh Hóa đợi binh chủng đặc công dừng lại. Binh chủng đặc công vừa hoàn thành nhiệm vụ, đã lên đường đến Thanh Hóa và đó cũng là chuyện của hai ngày hôm nay. “Anh có biết chuyện Cổ Ngọc Vy về Đà Nẵng không?”

Nguyên Doanh im lặng.

Người trước đây vô cùng thân thiết, biết được tung tích của người đó từng giây từng phút, bây giờ cô ấy quay về mà bản thân lại không hề biết, anh ấy còn khổ sở ở Thanh Hóa chờ đợi.

Nếu Bạch Minh Châu không gọi điện thoại thì chắc phải đợi hai ba ngày nữa anh mới biết chuyện Cổ Ngọc Vy trở về. “Anh, anh mau quay về đi. Em thật sự mong anh và Cổ Ngọc Vy ở bên nhau.”

“Anh biết rồi, anh lập tức lên đường đây.” Bạch Minh Châu cúp máy, cô ấy tưởng rằng mình sẽ thấy đau khổ nhưng không ngờ trái tim chẳng hề đau đớn chút nào. Đôi mắt cũng khô khốc, không có dấu hiệu ươn ướt.

Trái tim cô ấy khẽ run lên, lẽ nào mình thật từ bỏ rồi sao?

Khi đến sân bay, bọn họ đã thấy Cố Ngọc

Vy đang hừng hực khí thế ở đằng xa. Lần này mặc một chiếc T-shirt màu đen ôm sát người ở bên trên, bên dưới mặc quần jean xanh đen, mang một đôi giày cao gót đơn giản và phóng khoáng.

Tóc buộc cao, dáng vẻ tinh tế, tươi trẻ, gần gũi lòng người.

Cô ấy cũng thấy bọn họ, vẫy tay rồi sải bước tới. “Cho em.”

Cổ Thành Trung đưa hoa tươi đến, Cổ Ngọc Vy vui vẻ nhận lấy.

Cô ấy đi bộ đội từ lúc sau tết khoảng cuối tháng hai, bây giờ đã là đầu tháng chín, thấm thoát đã nửa năm trôi qua.

Cô ấy không kìm được mà ôm chặt lấy Cổ Thành Trung, dù sao cũng là người anh mà cô ấy kính trọng, tuy không cùng huyết thống nhưng từ lâu cô ấy đã xem như anh trai ruột. “Thật may là em không sao.”

Cổ Thành Trung khẽ vỗ vai cô, dịu dàng nói.

Cổ Ngọc Vy không cảm thấy buồn nhưng nghe anh nói câu này, khỏe mắt bỗng chốc ướt đẫm.

Cô ấy lau mắt, sau đó lại ôm Hứa Trúc

Linh. “Bé yêu, đã lâu không gặp có nhớ tôi không?”

“Tất nhiên là có!”

Đúng lúc này, một giọng nói phát ra từ phía sau: “Ngọc Vy

Cổ Ngọc Vy nghe thấy liền nhớ ra gì đó, nói: “Em còn đưa bạn trai về nữa. Quý Khiêm, qua đây chào hỏi đi.”

“Bạn trai?”

Cổ Thành Trung cau mày khi nghe thấy điều này.

Quý Khiêm là thượng tướng, bước đến với tốc độ nhanh chóng, cắt tóc đầu đình, dù mặc quần áo bình thường cũng khó có thể che giấu được khí chất sắt đá của mình. Da của anh ta không hề ngăm đen, anh ta có màu da của người Châu Á và trông rất khỏe mạnh.

Mặc áo ngắn tay, có thể thấy được cánh tay có cơ bắp cuồn cuộn.

Người cao tầm một mét chín, Hứa Trúc Linh phải cố gắng ngước cổ lên để nhìn anh ta.

Quý Khiêm mỉm cười, đưa tay ra: “Anh là anh trai của Ngọc Vy phải không? Tôi là Quý Khiêm, nghe tên anh đã lâu mà bây giờ mới có vinh dự được gặp.”

“Tôi là Cổ Thành Trung, đây là Hứa Trúc Linh, vợ sắp cưới của tôi.”

“Chào cô Linh.”

“Chào…Chào anh…”

Lần trước Hứa Trúc Linh cùng đi xem mắt với Bạch Minh Châu gặp được Lý Hải Long, cảm thấy anh ta rất mạnh mẽ.

Nhưng người trước mặt cơ bắp cuồn cuộn khắp người, trông rất chắc khỏe, cũng rất có cảm giác an toàn.

Có người bạn trai thế này, chắc không lo sợ nguy hiểm gì đâu nhỉ?

Có điều…Ngọc Vy đã có bạn trai rồi sao? Cô ấy đã bước ra khỏi bóng tối trước kia rồi? “Về nhà nói tiếp! Quý Khiêm, anh ở đâu?” Anh nhàn nhạt hỏi. “Em đã sắp xếp khách sạn cho anh ấy rồi, chắc xe đón khách của khách sạn đang ở bên ngoài đấy.”

“Ừ, em xong việc thì gọi điện cho anh, chúng ta ra ngoài đi dạo.”

“Được, vậy em đi trước đi.”

Quý Khiêm chào tạm biệt rồi quay đi. “Em nghiêm túc đấy chứ?” Cổ Thành Trung thẳng thừng hỏi, không hề vòng vo.

Cổ Ngọc Vy thấy hơi bất lực, trợn tròn mắt: “Anh, anh có thể đặt câu hỏi khéo léo chút được không?”

“Anh không thích vòng vo. Quan hệ giữa hai người là gì? Biết nhau như thế nào? Đã phát triển được bao lâu?”

Cổ Thành Trung hỏi liên tiếp ba câu. Cô ấy lập tức thú nhận: “Lần này em đi theo binh chủng đặc công thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm. Quý Khiêm là chỉ huy cao nhất và cũng là người trực tiếp chịu trách nhiệm cho sự an toàn của các thành viên. Ba tháng trước, anh ấy bị thương do thực hiện nhiệm vụ tháo bom cứu người nên em được điều đến hậu phương chăm sóc cho anh ấy. Cứ như vậy mà có tình cảm, từ lúc anh ấy tỏ tình với em đến lúc xác định quan hệ đến nay đã được hai tháng.”

“Em với anh ấy đã sống chung với nhau suốt ba tháng. Người chứ không phải cỏ cây, chắc chắn sẽ nảy sinh tình cảm. Lúc đó em cũng không thể chú ý đến người khác, chỉ muốn mỗi ngày cứu anh ấy, cho nên…cứ đến với nhau trong sự mơ hồ thôi.”

Cô ấy nhún vai một cách ngây thơ. “Vậy em đưa anh ta về làm gì?”

“Gia đình Quý Khiêm là chính phủ cấp cao. Lần này anh ấy nghỉ phép về thăm gia đình, cũng để thăm hỏi bố mẹ luôn do bọn em định kết hôn trong kỳ nghỉ phép. Ban đầu em còn tưởng em không thể lấy chồng nhưng bây giờ rất tốt, em không cần phải lo lắng nữa.”

Cô ấy thoải mái cười, cười một nụ cười tươi rói. Dường như những chuyện trước kia đều như mây khói qua đi, biến mất không còn tăm tích.

Cổ Thành Trung muốn nhìn ra một chút manh mối. Anh hiểu rất rõ đứa em này, rất cổ chấp cũng rất thoải mái.

Cô ấy thích Nguyên Doanh, đổi nghề vì anh ấy mà xông pha tiền tuyến. Vừa có thể cầm dao mổ cứu người bị thương cũng có thể dùng tay không để bảo vệ bản thân và bảo vệ người khác.

Cô ấy không hề oán trách cũng không hối hận. Một cô gái đã đi theo bước chân của một người đàn ông từ khi mới đôi mươi cho đến khi cô ấy hai mươi sáu tuổi.

Hai mươi bảy tuổi, cô ấy muốn cùng anh ấy bước vào lễ đường kết hôn, nhưng lại kết thúc trong thảm hại.

Cô ấy nói buông là buông, nửa năm sau đưa một người đàn ông lạ về, nói rằng muốn kết hôn.

Đây là sự buông bỏ của cô ấy sao?

Cổ Ngọc Vy chưa bao giờ là người dây dưa, làm việc luôn quả quyết dứt khoát.

Một khi đã quyết định từ bỏ thì có mười con bò cũng không cách nào kéo lại được.

Cho dù cô ấy lựa chọn như thế nào thì người anh trai như anh cũng đều ủng hộ. “Vậy cũng tốt, chỉ cần em vui, anh sẽ ủng hộ em vô điều kiện.”

“Anh là tốt nhất. Chúng ta về ăn cơm thôi, em đói chết đi được.”

Bọn họ ghé qua tập đoàn trước, do Cổ Thành Trung còn một số việc cần xử lý.

Cổ Ngọc Vy ăn đại thứ gì đó để lót bụng, kiên nhẫn chờ anh làm việc xong.

Hứa Trúc Linh cũng đi giải quyết việc riêng. Bạch Minh Châu hỏi rất nhiều, khi cô ấy biết Cổ Ngọc Vy đã quen người khác, trái tim cô ấy run lên kịch liệt.

Cô ấy không kiềm chế được, nhanh chóng đi lên.

Cô ấy đến phòng của chủ tịch, Khương Anh Tùng không hề cản cô ấy lại.

Cô ấy đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cổ Ngọc Vy đang khoanh chân ngồi xem tạp chí một cách tao nhã.

Trong miệng vẫn còn đang ngậm thạch, trông rất tùy tiện.

Cô ấy có hơi khác trước, trước kia cô ấy giỏi giang nhưng không hề có phong độ mạnh mẽ như vậy. Bây giờ cô ấy giống như một đóa hồng có gai, đung đưa theo gió, tỏa ra vẻ đẹp trên người mình một cách tinh tế.

Đọc truyện chữ Full