DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 374

Chương 374

Hứa Trúc Linh nghe vậy, không nhịn được trợn trắng mắt, ông chủ này nhìn có vẻ hung dữ và hung ác, rốt cuộc là lấy sự tự tin đó từ đâu ra vậy? “Chú chủ có phải vẫn còn độc thân hay không vậy?”

Phi Ảnh Họa Bì đang ung dung tự tại uống trà, đột nhiên nghe được lời này, trực tiếp phun ra một ngụm hồng trà.

Anh ta bất mãn trừng mắt liếc nhìn Hứa Trúc Linh một cái rồi nói: “Con nhóc này rốt cuộc cháu có thể nói chuyện tử tế được không, chủ gọi là vui vẻ tự do, thoải mái, cháu hiểu không?”

“Nói như vậy, chủ vẫn là người cô đơn một mình? Chủ không cảm thấy cô đơn sao?”

“Cô đơn… Ảnh Họa Bì nghe vậy, nhẹ những tác đấu, giống như nga vào cơn lốc xoáy ký ức.

Ai không có tuổi trẻ điên cuồng, nhưng mà đã bỏ lỡ thì thật sự bỏ lỡ rồi.

Anh ta không nhịn được gõ gõ đầu cô, nói: “Cô nhóc, đừng thảo luận vấn đề tình cảm với chú, cháu là một con nhóc thổi thi biết cái gì chứ? Chủ đi qua cầu, còn nhiều hơn cả châu đi đường! “Chú chủ rõ ràng đang cây giả lên mặt. Cháu cũng không phải một đứa trẻ, năm nay cháu mười chín tuổi, đã thành niên rồi!”

“Mười chỉn? Không phải là cháu phát triển không tốt chứ? Chú thấy cháu nhiều lắm cũng chỉ là một cô nhóc mười bốn mười lăm tuổi thôi, nhà cháu không cho ăn sao?”

Ông chú này thật không đứng đắn, cũng dám nhìn vào bộ ngực của mình, Hứa Trúc Linh vội vàng che ngực lại, tức giận mắng: “Lưu manh, đáng đời không có người yêu!!

“Cô nhóc, cháu nói sai rồi, trước kia chủ cũng phong lưu phóng khoáng, phụ nữ thích chủ xếp hàng dài cả một con phố. Mà chủ đều không thèm nhìn lấy một người, còn có một cô nhóc vì theo đuổi chủ, mà mỗi ngày đều bám theo, muốn cùng chủ ăn chung ngủ chung, cuối cùng không chống đỡ được, đành phải tạm chấp nhận. Cô nhóc đó cũng có gương mặt trẻ con, không lớn lắm, chính mà dáng người của người ta tốt hơn cháu rất nhiều “Ai da, nếu lúc ấy không phải vì tránh né kẻ thù đuổi giết, chủ nghĩ con của chủ cũng có thể lớn như cháu rồi! Nghĩ lại chuyện cũ mà thấy sợ”

“Chú, chủ đang bốc phét sao? Chú lớn như thế này rồi, cháu thật sự không thể nghĩ được trước kia chủ đẹp trai ở chỗ nào. Con gái theo đuổi chú, mắt bị mù sao?”

Nét mặt Hứa Trúc Linh rất là nghiêm túc, Ảnh Hóa Bì lập tức xấu hổ, cảm thấy đây là câu tra hỏi phát ra từ tâm hồn.

Con nhóc này thật sự không cho mình chút mặt mũi nào mà! Có thể đừng phá đảm nữa được không?

Nếu không phải không thể để lộ gương mặt thật ra ngoài, sợ gây chuyện phiền phức cho mình, anh ta thật sự rất muốn cho cô nhìn xem năm đó mình đẹp trai cờ nào, bây giờ cũng là một ông chủ phong lưu phóng khoảng .

Anh ta trà trộn ở trong chợ đen nhiều năm như vậy, cũng chỉ cho một người nhìn thấy gương mặt thật của mình.

Chi tiếc… Không tìm thấy cô nhóc kia nữa rồi.

Những câu anh ta nói với Hứa Trúc Linh đều là thật, nhưng có lẽ là sẽ không có ai tin tưởng.

Cả đời này anh ta đã nói quá nhiều lời nói dối, chở tới khi anh ta muốn nói thật, thì đã không có ai tin.

Khi anh ta chạy trốn, thật sự đã nói với cô nhóc Chờ tôi.

Chở tôi quay về sau lần chạy trốn này, nếu còn sống, tôi sẽ rửa tay gác kiếm, cưới em làm vợ.

Tất cả những lời này đều giấu ở trong lòng, không dám nói ra, sợ sẽ cho cô ấy quá nhiều mong chờ. Cuối cùng ngập ngừng cánh môi, chỉ phun ra hai chữ này.

Nhưng mà tới khi anh ta chạy trốn tận đầu tận đầu quay về, đã là ba năm sau.

Anh ta còn sống, tự tay đâm những kẻ thù đó, hơn nữa còn có tiền có quyền, có thể cho cô ấy một ngôi nhà yên ổn.

Nhưng cảnh còn người mất, anh ta mới nhận ra, người khác không giống như người trong hắc bạch, nói kia. những lời nghĩa khí như vậy, tất nhiên là sẽ làm được.

Bây giờ có rất ít phụ nữ tình nguyện ngáy ngốc chờ đợi hơn ba năm.

Cô ấy rời đi, có lẽ đã lấy chồng rồi, còn mình cũng nên hết hy vọng thôi.

Từ sau khi cô đi, trái tim anh cũng lặng như nước, không bao giờ cảm động vì tình cảm.

Cho nên, nhìn thấy Ngôn Minh Phúc không chút so đo cố gắng như vậy, anh ta mới cảm động, cảm thấy Ngôn Minh Phúc là người đàn ông thật lòng, mới luôn nguyện ý giúp đỡ ông ấy như vậy. Người không có nhà để về giống như anh ta, nếu đã chết rồi cũng sẽ không có ai nhớ thương tới, có phải không?

Trên đời này, còn có người nào nhớ rõ mình trồng như thế nào không?

Cô gái kia, trong giấc mơ vào đêm khuya tĩnh lặng sẽ mơ hồ nhìn thấy hình bóng của mình?

Ảnh Họa Bì, tên như ý nghĩa.

Hứa Trúc Linh không hiểu, ông chủ vừa rồi còn kêu kêu quát quát giờ phút này đột nhiên trở nên trầm lặng.

Anh ta nhìn về phía xa xã, nơi đó ngoại trừ hoa cỏ, thì cũng không có gì khác.

Nhưng mà khuôn mặt anh ta chăm chủ, giống như nhìn thấy một bóng người xinh đẹp ở trong những cây hoa cỏ cách đó không xa.

Cuối cùng, anh ta thu lại ánh mắt sâu kín, một hơi uống cạn sạch hồng trà trong lỵ, rất có khi thể khi uống rượu. “Nhóc con, hãy quý trọng người trước mắt nhé, một khi bỏ lỡ rồi rất có thể sẽ mãi mãi bỏ lỡ”

Hứa Trúc Linh nghe lời cảm khái nặng nề như thế, cảm thấy ông chú này giống như biến thành một người khác, đột nhiên trở nên phiền muộn. “Chủ, chủ không sao chứ? Có phải nhớ đến một chuyện không vui phải không?”. “Nhóc con, cháu còn nói cháu không yêu thầm chủ, chủ thấy cháu rất quan tâm chú đấy, muốn gà cho chủ làm con dâu nuôi từ bé không?”

U buồn chi ba giây, Ảnh Họa Bì lại trở nên không đứng đắn.

Hứa Trúc Linh tức giận liếc mắt một cái, đúng là lãng phí tình cảm.

Cô cũng chầm chậm uống trà, Ảnh Họa Bì liếc nhìn rồi nói: “Thời tiết rất tốt, cháu ở đây với một ông chủ lôi thôi, đúng là không ổn phải không “Có gì không ổn? Trước kia cuộc đời cháu chưa từng gặp được người như chủ Cháu muốn tiếp xúc nhiều loại người hơn, tiếp xúc với đủ loại người để làm phong phú thế giới của cháu.”

Ảnh Hoa Bi nghe được lời này, trái tim run lên. Trong đầu hiện lên những lời quen thuộc như vậy của cô nhóc kia đã từng nói với mình. “Cô đừng đi theo tôi nữa, cô có thấy phiền không vậy, tôi cô đơn một mình, tôi không rảnh để ý tới một con nhóc như cô!”

“Cuộc đời của tôi, chưa từng gặp được người như chủ, tôi cảm thấy rất thú vị. Tôi muốn tiếp xúc với các kiểu người, để lấp đầy thế giới của tôi, chú chính là người đầu tiên.”

“Hơn nữa chủ là người biết cách thay đổi, một giấy trước chủ có thể lôi thôi, một giây sau lại thành hảo hoa phong nhã. Một giây trước phóng đãng không kiềm chế được, một giây sau lại nghiêm túc cần thận, chủ chính là người tôi muốn tìm, tôi muốn đi theo chủ, chú sẽ dạy tôi điều gì đó. “Bà nội của tôi ơi, rốt cuộc là cô muốn học cái gì mà một hai phải quần lấy tôi mới được?”

“Này, chủ có thể yêu dương không, người đàn ông tôi thích đã đã tôi, anh ta nói tôi cứng nhắc vô vị. Tôi phải như thế nào mới có thể trở nên thú vị giống chứ “Thật sự muốn biết sao? Vậy cô đi theo tôi, tôi sẽ cho có hiểu rõ Anh ta còn nhớ mặt trời chiều ngã về Tây, mình rất nghiêm túc mà nói ra một câu kia.

Cô đi theo tôi.

Anh ta luôn luôn một thân một mình, hết lần này tới lần khác nói một câu này với một con nhóc, có lẽ tất cả đều là định mệnh. “Này, nhóc con, cháu biết người phụ nữ tên là Nhược Minh Lan không? Phụ nữ trung niên, 40 tuổi, có biết không?” Ảnh Họa Bì giống như là bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng hỏi.

Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhược Minh Lan.

Trong những người cô biết không có ai có tên này! Ảnh Họa Bì nghe vậy có chút thất vọng, ánh mắt àm dam. “Chủ, người này là người trong lòng chủ sao?”

“Không, cô ta là một tên ăn trộm, trộm một món đổ rất quý giá từ chỗ của chủ, mấy năm nay chủ vẫn luôn tìm kiếm có ta, muốn lấy về “Không tìm được sao?”

Đọc truyện chữ Full