DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 194

Chương 194

Chút đầu mối ít ỏi trên tay Hứa Trúc Linh đã không còn nữa.

Cũng không thể nói không nhận được gì, ít nhất cô cũng biết mẹ mình không cố ý vứt bỏ mình, bà ấy chỉ là có nỗi khổ khó nói mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn, không ít lần cô oán trách bà ấy, không hiểu tại sao bà sinh ra cô mà không nuôi dưỡng cô, thậm chí còn xem cô như một thứ công cụ.

Nếu bà ấy biết cuộc sống của cô những năm đó, bà ấy liệu có áy náy chút nào không?

Nhưng bây giờ… Cô đã bình tĩnh lại.

Hứa Trúc Linh đặt vé xe trở về trong tối hôm đó, lúc rời đi tâm trạng cô rất thản nhiên.

Cô không biết lúc mình rời khỏi trấn nhỏ, đã có người đuổi theo xe một đoạn rất xa nhưng vẫn đuổi không kịp.

Sáng sớm hôm sau bọn họ đến thành phố Phú Quốc, rồi ngồi máy bay trở về.

Hứa Trúc Linh vừa về đến nhà đã lăn lên giường ngủ một giấc.

Ngủ thẳng đến tận hai ba giờ chiều, bụng kêu ùng ục mới tỉnh lại.

Cổ Thành Trung hiếm khi lại để cô ngủ thoải mái cả ngày, không cần quan tâm đến công việc, thật sự quá hạnh phúc mà.

Buổi tối Bạch Minh Châu gọi điện thoại cho cô, nói đi công tác về rồi, muốn tụ họp ăn bữa cơm.

Nhiệt độ Đà Nẵng rõ ràng trở lạnh hơn nhiều, cô chạy đến nhà hàng, cảm nhận được không khí từ mấy điều hòa mới cảm thấy dễ chịu hơn.

“Bạch Minh Châu, đây là đặc sản mang cho cậu, toàn là hải sản nhé.”

Cô đem túi lớn túi nhỏ để trước mặt Bạch Minh Châu.

Bạch Minh Châu có chút kinh ngạc. “Những thứ này ở đâu ra vậy?”

Cố Thành Trung đi Phú Quốc công tác, đưa cả tớ theo, những thứ này đều là đặc sản Phú Quốc. Nhưng chắc là bác sĩ Doanh cũng có chuẩn bị cho cậu một ít, anh ấy về trước tớ một ngày.”

“Nguyên Doanh cũng đi?” Bạch Minh Châu có chút kinh ngạc. “Ừ, không chỉ bác sĩ Doanh, còn có Cố Ngọc Vy nữa.”

Bạch Minh Châu nghe được Cố Ngọc Vy cũng đi, người có chút cứng ngắc, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Tại sao cô ấy không biết gì hết, Nguyên Doanh cũng không nói cho cô.

“Cả bốn người đi sao?”

“Ừ.”

“Cậu… Sao cậu cũng không nói với tớ?”

Bạch Minh Châu đột nhiên kích động đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống Hứa Trúc Linh.

Hứa Trúc Linh ngẩn người, sao cô ấy đột nhiên lại nổi giận?

Cô có chút không hiểu được, nói: “Chẳng lẽ bác sĩ Doanh không nói với cậu sao? Tớ vốn muốn đi cùng cậu, nhưng không ngờ Cố Thành Trung nói với tớ cậu đã đi công tác, nhất thời không trở về được. T… Tớ tưởng cậu biết, bác sĩ Doanh là anh cậu..”

“Hứa Trúc Linh, chúng ta quen biết bao lâu rồi?”

Hứa Trúc Linh vẫn chưa nói hết, đã bị cô ấy cắt ngang.

Bị cô ấy đột nhiên gọi cả tên họ, Hứa Trúc Linh có chút không thích ứng kịp. Biểu tình ngưng trọng của Bạch Minh Châu khiến cô cảm thấy áp lực rất lớn.

“Minh Châu… Cậu sao vậy? Chúng ta… Chúng ta từ khi lên đại học đã quen biết, đã hai năm rưỡi.”

“Vậy cậu và Cố Ngọc Vy quen bao lâu?”

“Mới… mới một hai tháng.”

“Vậy trong lòng cậu, là tớ hay cô ta quan trọng hơn?”

Hứa Trúc Linh nghe vậy, trong lòng vẫn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Hai người đều rất quan trọng, một người là bạn thân bao năm, một người là em chồng tương lai.

Hơn nữa, Cố Ngọc Vy với cô ấy không phải cũng coi như người một nhà sao?

Cô đứng dậy tiến lên, nắm lấy cánh tay Bạch Minh Châu, nói: “Minh Châu, cậu sao vậy? Cậu cãi nhau với Cổ Ngọc Vy sao, không phải cô ấy là bạn gái anh cậu sao? Nghe nói cũng đính hôn.”

“Đủ rồi.”

Bạch Minh Châu nghe những lời này, trong lòng khổ sở không thôi.

Cô không nên kích động như vậy.

Bọn họ là người yêu, ra ngoài du lịch với nhau cũng không gì lạ, sao phải mang theo con kỳ đà cản mũi là cô chứ?

Cô biết sự chênh lệch giữa mình và Nguyên Doanh, coi như Nguyên Doanh biết cô yêu anh ta thì sao chứ, có cái quan hệ anh em này cản trở, bọn họ chẳng có được cái kết tốt đẹp nào cả.

Hiện tại, cô vốn chẳng thể ngăn cản được.

Cô chán chường ngồi sụp xuống, nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của Hứa Trúc Linh, có chút tự trách.

“Xin lỗi nha, nghe nói mọi người đi chơi, mà tớ lại không biết gì nên có chút tức giận thôi. Không dọa cậu sợ chứ?”

“Chỉ là giận thôi sao, tớ còn tưởng làm sao, mới vừa rồi cậu như hung thần khiến tớ bị dọa hết hồn! Vậy bây giờ không sao nữa chứ?”

“Không sao.” Bạch Minh Châu khẽ gật đầu, trong lòng toàn là mùi vị của sự bất lực.

Cô bây giờ còn có thể thế nào?

Bữa cơm này Bạch Minh Châu ăn không chút cảm giác.

Hứa Trúc Linh thấy cô tinh thần không tốt, muốn đón xe đưa cô về nhưng bị từ chối.

Bạch Minh Châu muốn tự mình tỉnh táo lại, suy nghĩ xem sau này mình nên làm gì. Đoạn tình cảm này phải dứt bỏ!

Dù không cam lòng, nhưng cô cũng phải thừa nhận, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ là hại chết Nguyên Doanh.

Gió lạnh thổi vào mặt Bạch Minh Châu, nước mắt chậm lăn trên mặt trong chốc lát chợt lạnh như băng.

Cô cầm điện thoại di động do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn bấm dãy số xa lạ kia.

Rất nhanh, từ đầu bên kia truyền đến giọng nói nghi ngờ của Cổ Ngọc Vy.

“Là cô?”

“Ừ, là tôi, có thể gặp mặt nói chuyện không?”

“Cô với tôi hình như không có gì để nói, coi như sau này tôi có gả cho Nguyên Doanh thì tôi nghĩ chúng ta cũng chẳng nói gì được. Cô không thích tôi, cũng “Tôi nghĩ kỹ rồi, tình cảm của tôi đối với Nguyên Doanh quả thật vô cùng nguy hiểm. Tôi không nghĩ đến chuyện trái luân thường đạo lý, bị người khác chê cười.

Nhưng anh ấy là người một hạt cát cũng không dung nổi, tôi lại không muốn thành hạt cát đó.”

“Được, lời này cô nói, tối tôi sẽ sắp xếp giúp cô. Cô có thể du ngoạn khắp nơi, mọi chỉ phí tôi chịu. Cô cũng không cần đi tìm Nguyên Doanh nói lời tạm biệt, có gì thì gửi tin nhắn đi. Sau này cũng không cần phải gọi điện thoại cho anh ấy, nếu muốn cắt đút, phiền cô cắt đứt hoàn toàn.”

Cố Ngọc Vy bày ra thái độ có chút không tốt.

Bạch Minh Châu dùng sức gật đầu, móng tay cắm thật sâu vào da thịt.

Một lúc lâu, cô mới nặng nề thốt ra ba chữ.

“Tôi biết rồi.”

Cố Ngọc Vy dùng tốc độ nhanh nhất đưa Bạch Minh Châu đi.

Nhìn cô ta lên máy bay, trái tim Cố Ngọc Vy lúc này mới nhẹ nhõm được.

Trên máy bay, nữ tiếp viên nhắc nhở mọi người tắt máy.

Bạch Minh Châu vẫn đang soạn tin nhắn, xóa tới xóa lui vẫn không biết nên nói gì.

[Anh, tới tận bây giờ vẫn là anh bảo vệ em, lần này em muốn thử một mình mình có thể sống tốt hay không. Em muốn ra ngoài du lịch một năm, hy vọng khi trở lại thì anh đã kết hôn. Đừng lo, em sẽ định kỳ viết thư cho anh.] Tràn ngập trong lòng, cuối cùng… chỉ hóa thành một câu ngắn ngủi như vậy.

Giấy ngắn tình dài…

Đọc truyện chữ Full