DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 644: Hưng sư vấn tội

Đại trưởng lão quan sát Đạo Không, phát hiện không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có thể nói, tâm thái tốt hơn ông ta nhiều.

Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây, Long Chi Động vẫn không có xảy ra bất kỳ tình huống gì.

Trong lòng ông ta không khỏi thở dài, cuối cùng, Vô Phong Tử vẫn cược sai rồi, Sở Vĩnh Du không phải là người đó...

Ba, hai...

Đây là đại trưởng lão đếm ngược thời gian Sở Vĩnh Du đi ra ở trong lòng, lúc ánh mắt trở nên ảm đạm thì đột nhiên!

Trong tầng mây, vạn trượng kim quang hiện ra, khiến cho tất cả mọi người đứng trên các cành cây của cây đại thụ đều sửng sốt thay đổi sắc mặt.

Đám Văn Khải Tinh thì vô cùng mừng rỡ, suýt nữa thì không màng thân phận mà hô hoán nhảy nhót.

Mà đám người có thù với Sở Vĩnh Du như Thẩm Tâm và Yến Tử Ca thì lại có vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Tại sao! Tại sao tên Sở Vĩnh Du này cuối cùng vẫn ra ngoài, không có chết ở trong, tại sao!

Cho dù Đạo Không, khóe miệng cũng nở nụ cười.

“Thằng nhóc thối này!”

Đại trưởng lão mắng một câu, thực chất trong lòng cũng cực kỳ vui mừng, Tam thánh bọn họ không tính là chung một chí hướng gì, nhưng cũng không phải là thù địch sống chết, nhất là liên quan tới chuyện nào đó của Sở Vĩnh Du, ở trong chuyện này, bọn họ cuối cùng vẫn có ý kiến thống nhất.

“Coi như không phụ sự kỳ vọng của mọi người.”

Để lại một câu, Đạo Không đã không thấy đâu nữa, đại trưởng lão cũng không cảm thấy kỳ lạ, kẻ này đều luôn đến vô hình đi vô ảnh.

Hồi lâu sau, có âm thanh phá ra truyền tới, tất cả mọi người có thể nhìn bằng mắt nhìn, trong không trung có một bóng người đang bay về phía này rồi hạ xuống.

Khi sắp chạm đất, lại khựng lại không trung một cách quỷ dị giây lát, sau đó nhẹ nhàng tiếp đất.

Đây không phải là bay, nhưng đối với sự khống chế lực đạo đã đạt tới một tầng thứ mới.

“Vĩnh Du!”

Đại trưởng lão cũng nhảy xuống, trên mặt nở nụ cười.

“Chúc mừng Sở đại nhân cá chép vượt long môn.”

Người của chín đại gia tộc như Văn Khải Tinh đầu chắp tay chúc mừng.

Bọn họ đương nhiên cũng biết ở trong Long Chi Động càng lâu thì thiên phú càng cao, cho nên Sở Vĩnh Du đã phá kỷ lục thời gian, cho dù là loại có thù oán như Thẩm Tâm và Yến Tử Ca cũng đã quyết định chôn chặt mối thù đó trong lòng, hận không thể khóa thêm mấy vạn cái ổ khóa, mãi mãi không để nó thấy ánh mặt trời.

Sở Vĩnh Du hiện nay đã không phải là tồn tại bọn họ ngước nhìn thì có thể nhìn thấy.

“Đại trưởng lão.”

Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười, hai tay ôm quyền, chỉ khi nhìn thấy cảnh giới này mới có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của đại trưởng lão, một tiếng này, cũng là xuất phát từ đáy lòng.

“Dựa theo thực lực mà nói, cậu đã có thể nói chuyện ngang hàng, nhưng cậu dù sao cũng là đồ đệ của Vô Phong Tử, một tiếng này tôi nhận, cho cậu thời gian một ngày xử lý chuyện vặt, sau đó tới Long Môn tìm tôi, tới lúc cậu nên biết vài chuyện rồi.”

Nói xong, đại trưởng lão quay đầu nhìn những người của chín đại gia tộc, cực kỳ hiếm khí nở nụ cười với những người này.

“Ha ha, quay về chuẩn bị đi, cảnh giới sau Võ Vương, tên là gì? Làm sao bước vào? Làm sao tu luyện? Sở Vĩnh Du sẽ viết vào sách.”

Cái gì!

Nhất thời, người của chín đại gia tộc đều phát điên rồi, trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Vĩnh Du, hoàn toàn không dám tin lời vừa nghe được.

Nhiều năm như vậy rồi, người được hy vọng đó cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?

Nhất là những lão quái vật như Văn Khải Tinh, tuy bọn họ đều là Ngụy cửu bộ Võ vương, nhưng đã đạt tới cực hạn, chờ đợi cảnh giới tiếp theo, đã rất lâu rồi.

“Nghe theo lệnh của đại trưởng lão, Sở đại nhân!”

Sau khi đại trưởng lão rời đi, Văn Khải Tinh và Văn Tông Miểu đi về phía Sở Vĩnh Du, chỉ một màn chào đón như này, trong mắt của người gia tộc khác chỉ còn lại sự ngưỡng mộ, nhưng thứ này đã xác định rồi, không giúp đỡ lúc khó khăn, bây giờ thêu hoa trên gấm cũng không có ích gì.

“Sở đại nhân...”

Văn Tông Miểu vừa mở miệng, Sở Vĩnh Du đã xua tay.

“Gọi tôi là cậu Sở như cũ đi.”

Lời vừa dứt, Văn Khải Tinh và Văn Tông Miểu đều vui vẻ, điều này tương đương với việc kéo gần mối quan hệ lại.

“Cậu Sở, điện thoại vệ tinh.”

Lúc này, Văn Tông Miểu đưa một chiếc điện thoại vệ tinh qua, Sở Vĩnh Du lập tức mỉm cười.

“Vẫn là Văn gia chủ suy nghĩ chu đáo.”

Chín ngày chín đêm, người Sở Vĩnh Du nhớ nhung nhất, đương nhiên chính là người nhà, cho nên cách làm của Văn Tông Miểu khiến anh cực kỳ cảm kích.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du cầm lấy điện thoại vệ tinh rồi đi sang một bên, Văn Khải Tinh nhỏ giọng nói với Văn Tông Miểu.

“Con trai, không tồi, hiểu chuyện hơn ba con rồi, biết được cái Sở Vĩnh Du muốn nhất là gì.”

Khẽ mỉm cười, Văn Tông Miểu nói.

“Đâu có, đây cũng là chiêu Khả Hân hiến cho con, nói Sở Vĩnh Du cực kỳ quan tâm gia đình, bây giờ xem ra, thật sự là đúng rồi.”

Một bên khác, Sở Vĩnh Du gọi điện thoại vệ tinh, trong lòng trở nên dao động.

“Vĩnh Du?”

Khi giọng nói quen thuộc của Đồng Ý Yên vang lên, sự dao động trong lòng Sở Vĩnh Du càng thêm mãnh liệt, há miệng, nửa ngày mới nhả ra được một từ.

“Vợ.”

Ngay lập tức, đầu bên kia vậy mà truyền tới tiếng khóc, sau đó là tiếng trách móc của Đồng Ý Yên.

“Đồ khốn! Anh là đồ khốn! Sau này không cho như vậy nữa, em không cho phép anh sau này mất liên lạc lâu như vậy nữa!”

Sở Vĩnh Du đang muốn nói gì đó, lại một giọng nói khiến cơ thể anh run rẩy vang lên.

“Ba, con rất nhớ ba, ba khi nào quay về? Có mang quà về cho con không? Ba hư, ba thối, mẹ đã khóc rồi.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du cũng có một loại xúc động muốn khóc, từ sau khi quay về nhà, đây là lần đầu tiên rời khỏi lâu như vậy.

“Xin lỗi Hữu Hữu, vợ, anh... anh rất nhanh sẽ trở về.”

Đồng Ý Yên nín khóc, lát sau mới nói.

“Ừ, em biết chuyện anh phải làm rất quan trọng, em không phải giục anh về nhà, là Văn Khả Hân nói với em, anh có khả năng xảy ra chuyện rồi, cho nên em mới lo lắng như vậy, mặc kệ như thế nào, chỉ cần anh có thời gian thì gọi một cuộc về nhà, để mẹ con em yên tâm là được, được không?”

Văn Khả Hân? Sở Vĩnh Du nhíu mày, trong lòng dâng lên một cỗ sát khí.

“Ừ, sau này sẽ không như vậy nữa đâu vợ.”

Say khi cúp máy, Sở Vĩnh Du trả lại điện thoại vệ tinh, không biết tại sao, hai người Văn Khải Tinh và Văn Tông Miểu cảm thấy cảm xúc của Sở Vĩnh Du hình như không đúng lắm, nhưng cũng không để ý, cho rằng là do liên lạc với người trong nhà tạo thành.

Mãi khi tới nhà họ Văn, đám Văn Khả Hân và Văn Tại Thiên đã nhận được tin tức đứng chờ ở cửa, Sở Vĩnh Du bước tới trước mặt Văn Khả Hân, bọn họ mới hiểu, chuyện hoàn toàn khác với những gì mình nghĩ.

“Văn Khả Hân, cô tại sao gọi cho vợ tôi nói tôi có khả năng xảy ra chuyện? Cô có tâm tư gì?”

Sở Vĩnh Du của lúc này, sắc mặt lạnh lẽo tới mức dọa người, nếu như tâm lý của Đồng Ý Yên không chịu được, anh còn ở nơi tìm cũng không tìm được như Cửu Long Vực, ngộ nhỡ nghĩ không thông, xảy ra một vài chuyện khiến người ta hối hận cả đời thì phải làm sao!

Văn Khả Hân bị khí thế của Sở Vĩnh Du dọa cho lùi lại, người của nhà họ Văn cũng không dám thở mạnh, đồng thời trong lòng cũng thấp thỏm.

Lẽ nào... tình bạn với Sở Vĩnh Du sẽ kết thúc tại đây sao?

Đọc truyện chữ Full