DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 446: Một vò rượu cũ

Trong ánh mắt của Sở Vĩnh Du nhìn Tần lão tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Tần lão, ngài biết Văn Khả Hân à?”

Gật đầu, Tần lão cười nói.

“Cô nhóc đó mỗi lần đến thành phố thì đều phải đến đây chào hỏi ông già này một tiếng, làm sao tôi lại không biết được chứ?”

Thấy Sở Vĩnh Du không tiếp tục hỏi cái gì nữa, Tần lão bưng chén trà lên.

“Cũng chỉ có cậu có tính tình này mới có thể chịu đựng được các loại tò mò, có điều là chờ đến lúc cậu trở thành chiến thần nước R, cậu có thể chậm rãi đi tìm hiểu những bí mật này, đương nhiên cũng phải dưới tình huống cậu muốn đi tìm hiểu nó.”

Sở Vĩnh Du vừa mới há mồm, sắc mặt của Tần lão liền nghiêm túc.

“Đừng vội vàng đưa ra kết luận như thế, cuộc quyết chiến cuối cùng tuyển chọn chiến thần nước R, cậu cho rằng đó là trò đùa hả? Một khi thắng lợi thì nhất định phải nhậm chức, có hiểu chưa? Đương nhiên nhậm chức rồi cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, chỉ là thỉnh thoảng có một vài việc cần phải làm, không còn có gì khác.”

Nói chuyện với Tần lão khoảng một tiếng đồng hồ, trước khi Sở Vĩnh Du đi, anh còn để một cái USB xuống, chẳng hề nói một câu.

Tần lão vẫn ngồi trên chiếc ghế mây trong phòng trà, mà Sở Vĩnh Du thì đã đi rồi, cầm cái USB ở trên bàn, Tần lão thì thầm.

“Nhà họ Bạch đã tới số rồi, vẫn nên tìm một người để nối nghiệp.”

Nói xong, cầm điện thoại di động lên bấm một số điện thoại.

Loại gia tộc như là nhà họ Bạch, nếu như không sắp xếp trước để tiếp thu công việc thì sẽ gây nên rối loạn, đó cũng không phải là thứ mà mấy người bọn họ muốn nhìn thấy.

Ở giữa sườn núi phía đông ngọn núi Thiên Vương sát vách với Vân Kinh, có ba bóng dáng xuất hiện ở đó, một người trong số đó là Bạch Thanh, gia chủ nhà họ Bạch.

“Các người chờ tôi ở đây.”

Để lại một câu nói, Bạch Thanh đi đến ngôi miếu hoang ở cách đó không xa mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Hai người ăn với nhau một hồi, Nam Cung Vô Phong mới mở một bình rượu Mao Đài ở trên bàn ra.

“Hiếm khi tâm trạng mới tốt như ngày hôm nay, Vĩnh Du, uống vài ly với tôi đi, rượu Mao Đài này được tôi cất rất kỹ, bình thường không uống. Xe của cậu, hoặc là để tôi cho người lái giúp cậu, hoặc là tự cậu thuê một người lái xe hộ.”

Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du bưng ly rượu lên, rượu Mao Đài đổ ra đã có màu sắc ố vàng, đủ để có thể nhìn thấy được rượu xưa thơm ngon.

Uống một chén vào trong bụng, Nam Cung Vô Phong nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.

“Thằng nhóc này, tốt xấu gì trong người của cậu vẫn còn chảy dòng máu của gia tộc Nam Cung, vậy mà cậu lại không cho tôi với bác cả của cậu có chút ngon ngọt, hại tôi tự mình phải gọi điện thoại cho Tần lão mới có thể có được ba mươi phần trăm cổ phần.”

Sở Vĩnh Du nhíu mày.

“Tôi nghe không hiểu lắm.”

Tay phải của Nam Cung Vô Phong chỉ chỉ, cười cười.

“Cậu không hiểu thì coi như thôi đi, dù sao thì những chuyện được tiến hành đều sẽ phải tiến hành như bình thường, mặc dù là cách với kỳ hạn cậu cho tôi vẫn còn một khoảng thời gian, nhưng mà Vĩnh Du, tôi vẫn muốn thúc giục cậu một lần, đồng thời cũng có thể nới lỏng điều kiện cho cậu đến cực hạn.”

Nói đến đây, sắc mặt của Nam Cung Vô Phong trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Chỉ cần cậu đồng ý trở về gia tộc, tên của cậu sẽ không cần phải thay đổi, cậu cũng không cần phải ở lại trong gia tộc, thậm chí cậu muốn làm vị trí gia chủ này cũng được. Hơn nữa, tất cả các tài nguyên của gia tộc, cậu đều có thể tùy ý sử dụng, không cần phải có được sự đồng ý của gia chủ, tôi chỉ hi vọng là khi gia tộc gặp phải chuyện khó khăn không thể giải quyết thì cậu có thể ra tay giúp đỡ.”

Đúng là điều kiện này đã nới lỏng đến mức cực hạn, hơn nữa cho dù là Sở Vĩnh Du đồng ý, đến lúc đó nếu như không ra tay thì có thể làm cái gì?

Đọc truyện chữ Full