DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 366: Rốt cuộc ngang tàng đến thế nào

Quan Phấn nói xong, Sở Vĩnh Du liền trầm mặc, hơn nữa rất lâu rất lâu, khiến Quan Phấn cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, cứ cảm thấy mình có phải đã nói gì sai rồi không.

“Đi thôi, đi đến xưởng vật liệu đá nhà các người đi, tôi muốn xem thủ hạ của Báo Đốm bây giờ ngang tàng đến mức nào.”

Ngu Thư Di không có đi theo, kể từ sau khi Sở Vĩnh Du nói ra câu đó, cô ta như trầm mặc không ít, không biết cụ thể là đang nghĩ cái gì nữa.

Ngồi trên chiếc Porsche Cayenne của Quan Phấn. Chiếc xe lái về phía ngọn núi bên ngoài Tỉnh Thành, trên đường đi, Quan Phấn đều cẩn thận dè dặt, không dám nói lấy một câu.

Khi đến xưởng đá thì đã là bốn giờ chiều, xa xa là đã có thể nhìn thấy cửa lớn của xưởng đá bị khoá chặt, ở cửa có hai mươi mấy tên lưu manh đang tụ tập, bên cạnh vậy mà còn có lều, giống như thật sự định cư ngụ ở đây vậy.

Trước đó Quan Phấn đã gọi điện thoại của anh trai anh ta rồi, bảo liên hệ với thủ hạ của Báo Đốm, nói là muốn cho tiền, cho nên lúc này bên đó có đậu một chiếc BMW 730, chắc là người trong cuộc rồi.

“Cậu xuống xe đi, tôi ở đây xem một lát.”

Sở Vĩnh Du nói xong, Quan Phấn gật gật đầu rồi xuống xe.

Ở bên cửa xưởng, anh Quan Phấn nhìn thấy, cũng vội vàng chạy ra khỏi xưởng, mấy người đó cũng không có ngăn lại, để hai anh em họ gặp nhau.

“Anh Sở? Anh Sở đâu? Sao chỉ có một mình em?”

Anh Quan Phấn nhìn đông ngó tây, anh ta cầu xin em trai đã không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi, xưởng đá đình công, khiến nhà họ Quan tổn thất nghiêm trọng, không phải anh ta không nỡ 30 tỷ, Quan Phấn trước đó đã cho 15 tỷ rổi, kết quả còn chưa tới hai tuần, lại chặn cửa đòi 30 tỷ, nhà họ cũng đâu phải mở ngân hàng, cứ tiếp tục như vậy thì đâu có được, hơn nữa cho dù có cho 30 tỷ này rồi, thì ai biết chừng có 10 ngày nửa tháng lại đến một lần không, rồi lại đòi 60 tỷ gì đó, đến lúc đó phải làm sao.

“Yên tâm đi anh, anh Sở đang ngồi ở trên xe đó, anh ấy muốn xem thử mấy thủ hạ của Báo Đốm này, rốt cuộc huênh hoang đến mức nào?”

Có câu nói này, anh Quan Phấn liền yên tâm, đưa theo Quan Phấn đi về phía chiếc xe BMW.

Sau đó, từ bên trên xe cũng có một thanh niên trẻ bước xuống, chiếc kính râm đặt trên trán, mặc chiếc áo sơ mi hoa tay dài, nói thực, nhìn thế nào cũng có cảm giác thổ hào.

“Họ Quan kia, vốn dĩ chuyển khoản là được rồi, mà mày lại đòi phải cho tao tiền mặt, vậy cũng được, dù sao cả đời ông đây cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền mặt như 30 tỷ, cho nên đích thân chạy tới đây, tiền đâu?”

Anh Quan Phấn nở nụ cười hèn mọn mà nói.

“Anh Cổ, anh xem có thể bớt chút không, lần trước đã cho anh 15 tỷ rồi, cái xưởng này đã một tuần không có mở làm việc, tiền vốn thật sự đã có chút kẹt rồi.”

Người thanh niên tên anh Cổ kia cười một cái, một chân đá lên bụng anh Quan Phấn, mắng mỏ.

“Mẹ nó, mày dám chơi ông đây sao? Đòi mày 30 tỷ là đã ít rồi đó, ông đây là em của Báo Đốm, ngay cả xe của ông đây mà cũng dám tông, mẹ nó mày nghĩ đền chút mọn tiền đó là kết thúc được à? Nằm mơ, nghe đây, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, 30 tỷ, bớt một đồng cũng không được, nếu không thì không còn là chặn cửa nữa đâu, mà ông đây phá dỡ cả cái xưởng đá này luôn đó.”

Anh Quan Phấn tức giận, nhưng cũng chả có cách nào, nhà bọn họ đã tìm đến không ít mối quan hệ, mấy mối quan hệ đó vừa nghe thấy Báo Đốm, ai ai cũng từ chối nhanh lẹ, nếu không thì cũng không cần cầu xin đến em trai Quan Phấn rồi.

“Anh là em trai của Báo Đốm?”

Giọng nói đột ngột vang lên, anh Cổ quay người, cười lạnh, khẽ nghiêng đầu, đồng thời nói.

“Sao? Mẹ nó mày tìm được cứu binh đến à? Vậy mà lại dám nghi ngờ thân phận của tao như vậy?”

Anh Cổ căn bản không chú ý, cùng với sự xuất hiện của Sở Vĩnh Du, mấy tên thủ hạ vốn đang cười lạnh hóng chuyện, bỗng chốc hai chân đều điên cuồng mà ngồi phịch xuống, sắc mặt đều lập tức trở nên trắng bệch.

Nhìn thấy bộ dạng của Sở Vĩnh Du, anh Cổ nhíu mày.

“Nhóc con, ông đây sao lại thấy mày có chút quen mắt nhỉ?”

Một thủ hạ ở bên cạnh cuối cùng cũng phản ứng lại, run rẩy mà nói.

“Anh…anh, anh ta…anh ta chính là anh Sở, là anh Sở đó.”

Vừa nói xong, thủ hạ đó liền quỳ phịch xuống giống như là domino, những thủ hạ khác cũng lần lượt quỳ xuống, hết cách, danh tiếng của anh Sở quá lớn, hễ là thủ hạ của Báo Đốm thì có tên nào mà không biết chứ, có thể là ngay cả ba mẹ mình cũng không nhận ra được, nhưng tuyệt đối không thể không biết Sở Vĩnh Du, lỡ như xui rủi sao đó, Báo Đốm sẽ chấp hành gia pháp mà kéo bọn họ đi cho chó ăn, thì ai cầu xin cũng vô ích.

Mà lúc này, anh Cổ cuối cùng cũng nhớ ra, tấm ảnh đó giống y đúc với người trước mắt này, thật sự là y như đúc, lại cộng thêm một đám người đang quỳ ở bên cạnh, anh ta cũng không phải tên ngốc, đã hoàn toàn hiểu ra rồi, cả nụ cười lập tức chuyển thành trạng thái xua nịnh, đến mức không thể hình dung nổi.

“Anh…anh Sở! Em…em là em họ xa của anh Báo, anh chưa gặp em qua, nhưng đại danh của anh thì em đã ngưỡng mộ từ lâu rồi, anh Báo luôn nói muốn đưa em đi gặp anh đó.”

Một cảnh tượng đột ngột thế này, khiến hai anh em Quan Phấn đều há hốc mồm, mà công nhân bên trong xưởng vật liệu đá còn ngơ ngác hơn.

Người đến là ai vậy chứ, chỉ nói một câu, còn chả phải là lời nói uy hiếp hay là báo danh báo phận gì nữa, mà đã khiến cho đám nhân vật hung hãn chặn cửa bọn họ cả tuần này phải quỳ xuống, quả đúng là thiên thần hạ phàm mà.

Chát!

Sở Vĩnh Du giáng một tát lên mặt anh Cổ, lạnh giọng nói.

“Cút đi, bảo Báo Đốm lăn đến cửa Phẩm Vị Nhất Hào gặp tôi.”

Anh Cổ căn bản không dám nói nhiều, ngược lại tiếp tục cười nói.

“Vâng vâng, em cút ngay, anh Sở, em cút ngay đây, anh yên tâm.”

Trong nháy mắt, mấy tên ngang tàng đó đã biến mất tăm mất dạng, thậm chí ngay cả lều cũng không kịp dọn nữa.

“Xong chuyện rồi, tiền mà hắn bắt chẹt các người, tối nay sẽ trả cho các người, bao gồm thu nhập mấy ngày đình công của xưởng vật liệu đá, đều sẽ bù đủ cho các người.”

Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, anh Quan Phấn liên tục cảm tạ.

“Anh Sở, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh, tôi…tôi chỉ là không cẩn thận húc phải đuôi xe của anh Cổ, thì đã trở thành như vậy, tôi thật sự không phải cố ý chọc vào hắn đâu.”

Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du không nói gì nữa, trực tiếp lên chiếc xe Porsche Cayenne.

Nhìn thấy chiếc Cayenne rời đi, anh Quan Phấn huơ huơ nắm đấm, em trai mình lần này thật sự tìm đúng người rồi, bây giờ còn chưa kết hôn với Ngu Thư Di mà trong nhà có chuyện, anh Sở cũng đích thân chịu tới, vậy nếu như kết hôn rồi, còn không phải sẽ một bước lên trời sao, gia đình nhất trí ủng hộ, xem ra thật sự là đã làm đúng rồi.

6 giờ rưỡi, bên trong một nhà hàng ở Tỉnh Thành, Báo Đốm ngồi ở vị trí đầu, ngồi cùng với bảy tám người, đó là những nhân vật cấp bậc lão đại trong Tỉnh Thành, ai ai cũng đều là ông chủ có máu mặt trong Tỉnh Thành hết.

“Nào, tôi đề nghị kính anh Báo một ly, lần này chúng ta cùng đầu tư công ty mới, có sự nhập cuộc đầu tư của anh Báo, thì tương lai đúng là rất xán lạn.”

Một người đàn ông đầu hói bưng rượu lên, những người khác cũng lũ lượt hùa theo nịnh bợ.

Báo Đốm cười, cũng chuẩn bị nâng ly khách sáo hai câu, đột nhiên lúc này cửa bị đẩy ra, anh Cổ xuất hiện, chưa đi được mấy bước thì trực tiếp quỳ rụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch mà nói.

“Anh! Cứu em! Anh ơi!”

Báo Đốm lập tức đứng dậy, sắc mặt băng lãnh đến mức không thể tưởng tượng được.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Anh Cổ nuốt ngụm nước bọt, căng thẳng nói.

“Em…em chọc phải anh Sở rồi.”

Đọc truyện chữ Full