DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 214: Bữa tiệc

Trong phòng an toàn, Sở Vĩnh Du nhìn năm kí Long Mễ bày ra trước mặt, trong mắt vấn thấp thoáng vẻ rung động.

Dùng năm cân Long Mễ để đánh tan bình cảnh tiến vào cảnh giới Tiên Thiên võ giả, chỉ sợ trên đời này sẽ không có người thứ hai làm thế.

Không nói đến năm cân Long Mễ này, chỉ riêng một trăm hai mươi hạt Long Mễ lấy được kia, bình thường cũng đã xem như một con số vô cùng to lớn.

Thứ quý giá như Long Mễ này, cho dù ai có được chắc chắn cũng sẽ luôn mang theo bên người, dù sao cũng không phải thứ quá to lớn, chỉ cần nhìn hai tên cao thủ cửu phẩm Bách Quỷ và Thiên Quỷ là biết rồi.

“Vậy, bắt đầu thôi.”

Mắt Sở Vĩnh Du hiện lên vẻ kích động, đến cả anh cũng có hơi chờ mong, sau khi anh hấp thu xong năm lí cộng thm một trăm hai mươi hạt Long Mễ rồi, trở thành Tiên Thiên võ giả, rốt cuộc sẽ mạnh đến mức nào.

Thời gian trôi đi, một ngày một đêm cứ thế trôi qua, người thành phố Ninh vẫn tiếp tục sinh hoạt như bình thường, giống như mặt trời mới mọc.

Mà trong nhà Đồng Tinh Minh, vẻ mặt mọi người đều khác nhau.

Không chỉ riêng người nhà Đồng Tinh Minh đến đông đủ, gia đình Đồng Kiến Văn cũng đến.

“Chị, anh Giang Mạnh nói hôm nay sẽ về thật sao?”“

Đồng Hiểu Kiệt có hơi kích động, nhẫn nhịn lâu như thế, cuối cùng đã có chút hi vọng.

Cho dù Đồng Tinh Minh và Đồng Kiến Văn cũng không kềm được kích động trong lòng.

Bởi vì Sở Vĩnh Du, cả thể xác tinh thần và việc làm ăn của bọn họ đều gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, không có cách nào chống lại, nếu không phải Giang Mạnh, bọn họ đã xin tha từ lâu rồi.

“Đương nhiên, tối qua anh ấy gọi điện thoại cho tôi, nói sáng hôm nay sẽ về.”

Đồng Quyên Quyên cũng xin nghĩ, tuy là nói như thế, nhưng trong mắt cũng không có vẻ vui mừng gì cả, nếu sau này Giang Mạnh vẫn xuất hiện tình huống này thì sao? Không bàn đến chuyện đi một thời gian dài như thế, còn không có bất cứ tin tức nào, cô làm bạn gái đã cảm thấy cực kỳ khó chịu, huống chi nếu sau này kết hôn, vậy chẳng phải là phải phòng không gối chiếc sao.

“Chị, chị phải vui lên chứ, anh rể về thấy chị như thế thì sẽ nghĩ như thế nào.”

Đồng Tử Họa nhìn thấy vẻ mặt của cô, vội vàng khuyên nhủ, thậm chí Đồng Tinh Minh cũng nhíu mày nói.

“Không sai, con gái à, sao con lại như thế, Giang Mạnh về con phải vui mới đúng chứ.”

Ba và em đều khuyên làm cho sắc mặt Đồng Quyên Quyên càng tệ hơn, đột nhiên hừ lạnh nói.

“Con thế nào thì mọi người không cần quan tâm, cũng không can thiệp được, mọi người chỉ muốn lợi dụng Giang Mạnh để đối phó với Sở Vĩnh Du mà thôi, còn con lại đang thật sự suy nghĩ về chuyện yêu nhau, hiểu chưa?”

Đồng Tinh Minh không vui, con gái lại còn học được cách cãi lại, đang định nói gì đó, Đồng Kiến Văn vội giảng hòa.

“Tinh Minh em bớt cãi nhau tí đi, tình cảm của Quyên Quyên và Giang Mạnh rất sâu đậm, không cần em đi lo lắng đâu.”

Vừa nói xong, chuông cửa đột nhiên vang lên, Đồng Tử Họa đã chuẩn bị sẵn sàng từ đâu lập tức sải chân chạy ngay sang đó.

Mấy người khác cũng nhón chân chờ mong, ngoại trừ Đồng Quyên Quyên ra, tất cả mọi người đều đứng dậy, dù sao Giang Mạnh cũng không phải là con cháu, mà là hy vọng đối phó với Sở Vĩnh Du của cả nhà bọn họ.

“Anh rể!”

Từ trong tiếng gọi đầy vui mừng của Đồng Tử Họa, mọi người lập tức biết Giang Mạnh thật sự quay về rồi.

Khi nhìn thấy bóng người quen thuộc rồi lại có chút xa lạ kia xuất hiện, tất cả mọi người đều kích động, Đồng Tinh Minh càng vội vàng chạy ra đón, thật sự rất vui vẻ.

“Con rể, cuối cùng con cũng về rồi.”

Nhưng Giang Mạnh chỉ cười gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Đồng Quyên Quyên, người duy nhất còn đang ngồi trên ghế sofa, dịu dàng nói.

“Quyên Quyên, anh về rồi.”

Đồng Quyên Quyên hừ lạnh quay đầu đi.

“Hừ! Anh còn biết về à!”

Đồng Kiến Văn lõi đời lập tức ho khan nói.

“Mọi người đến phòng ngủ đi, tôi có chút việc muốn bàn với mọi người.”

Vừa nói xong, tất cả mọi người đều hiểu, là muốn nhường không gian lại cho vợ chồng son của người ta, lập tức đều ngầm hiểu ý cười ha ha đi về phía phòng ngủ.

Sau khi phòng khách không còn ai, Giang Mạnh nắm tay Đồng Quyên Quyên.

“Quyên Quyên, thật sự rất xin lỗi, anh hứa sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa, đây chắc chắn là lần cuối cùng, dù sao cũng phải trả ơn, nếu không anh cũng đã không đi.”

Anh thích cái tính không đòi hỏi gì Đồng Quyên Quyên, nếu không anh là Binh Vương Nam Cảnh, thật sự sẽ dễ dàng yêu một người phụ nữa khác đến thế sao?

Yên lặng một lúc, Đồng Quyên Quyên đột nhiên nhìn Giang Mạnh, rối rắm nói.

“Giang Mạnh, anh đi rồi, Sở Vĩnh Du thể hiện ra vẻ mạnh mẽ từ trước đến nay chưa từng có, cho dù là nhà họ Mai từng là gia tộc giàu có nhất ở thành phố Ninh cũng vì đắc tội với anh ta mà biến mất trong một đêm, bây giờ tất cả các nhận vật lớn có chút cấp bậc trong cả thành phố Ninh này, có ai mà không biết đến tên Sở Vĩnh Du chứ.”

Giang Mạnh vẫn cười.

“Quyên Quyên, em muốn nói gì?”

Cô liếc Giang Mạnh, biết anh đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

“Đương nhiên là lo cho anh! Ba và bác cả của em không nuốt trôi cục tức này, chờ anh về báo thù, nhưng em muốn nói anh phải biết lượng sức mà làm, nếu thật sự không đánh lại thì thôi, để bọn họ chân thành xin lỗi Sở Vĩnh Du, dù sao em vẫn muốn sống cùng anh.”

Giang Mạnh rất cảm động vì được bạn gái quan tâm, cười nói.

“Yên tâm đi, anh chưa bao giờ làm chuyện bản thân không nắm chắc, nếu trước khi anh đi chấp hành nhiệm vụ thì có lẽ anh sẽ anh suy nghĩ lại, nhưng bây giờ đã khác rồi.”

Lần này khi đi làm nhiệm vụ trùng hợp góp đủ lượng Long Mễ, cuối cùng cũng xem như đạt đến yêu cầu của anh, cho nên thừa cơ hội đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên võ giả, đương nhiên sẽ không xem ai ra gì nữa, nếu không Tư Đồ Yến là Chiến Thần Tu La ở Nam Cảnh cũng sẽ không bị anh bóp cổ xách lên như gà con như thế.

“Có ý gì? Giang Mạnh, hình như anh biết được thân phận thật sự của Sở Vĩnh Du đúng không?”

Giang Mạnh cười gật đầu.

“Đoán được tám chín mươi phần trăm, đầu tiên xử lý Sở Vĩnh Du trước, sau đó chúng ta lại bàn chuyện chung thân đại sự, Quyên Quyên, anh cực kỳ muốn cưới em về rồi.”

Chiều tà, khu dân cư thành Đông, Đồng Ý Yên vừa về đến nhà, trong mắt có chút không vui.

“Ba! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nhất quyết phải bắt con về thế? Hôm nay con có một bữa tiệc rất quan trọng.”

Đồng Thế Tân không vui.

“Với tình hình hiện tại của Vĩnh Du, trong cả thành phố Ninh này có ai không nể mặt con chứ, ăn hay không ăn không phải đều như thế sao, sao có thể so được với chuyện quan trọng trong nhà.”

Vừa nói dứt lời, Tư Phu ở bên cạnh nhéo Đồng Thế Tân.

“Sao lại nói chuyện với con gái như thế! Chuyện nhà mấy người luôn luôn là chuyện quan trọng nhất à?”

Đang nói, Đồng Hiểu Tiêm cũng mở cửa bước vào, Hữu Hữu lập tức nhào lên, ngọt ngào chào.

“Dì.”

Đồng Hiểu Tiêm nhéo mặt Hữu Hữu, lúc này mới nhìn Đồng Thế Tân, cũng hỏi.

“Ba, rốt cuộc làm sao thế? Gọi tất cả mọi người về, vậy giờ ba cũng nên nói rồi chứ.”

Đồng Ý Yên ở bên cạnh cũng cực kỳ tò mò, còn gọi cả Hiểm Tiêm về, rốt cuộc là định làm gì.

Lúc này, Đồng Thế Tân xoa cánh tay bị Tư Phu nhéo, cuối cùng cũng cười nói.

“Ông nội của con mới gọi điện thoại đến, tối nay bác cả và chú hai của mời chúng ta ăn cơm, định xin lỗi chúng ta.”

“Quỳ xuống xin lỗi.”

Đọc truyện chữ Full