DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 882: Triêu hội bác dịch-Được bạc giữa đại triều

Lưu Phong một mặt suy nghĩ, một mặt cẩn thận quan sát đám đại thần này. Hơn nữa yên lặng nhớ kỹ tên của bọn họ, thầm tính đợi khi tan triều sẽ cho Nữ Nhân Hoa đi hảo hảo điều tra lại một chút.

"Đồ vô liêm sỉ này, hôm nay các ngươi bị làm sao vậy? Quốc cữu phạm tội tày trời, cần gì phải nghĩ lại." Lão Hoàng đế rốt cục nổi giận. Lão đứng hẳn khỏi Long Ỷ chỉ tay vào đám quần thần lớn tiếng quát mắng: "Các ngươi liều mạng vì quốc cữu cầu xin, chẳng lẽ các ngươi bị phủ quốc cữu tặng quà rồi. Có lẽ chuyện mưu sát Tôn nhi của ta các ngươi cũng tham dự."

Các đại thần cho là luật pháp sẽ không trừng trị đám đông. Cảm thấy mình và nhiều người như vậy đều cầu xin, có Hoàng tộc có trọng thần thì Hoàng đế bệ hạ chẳng lẽ sẽ không vị nể.

Có điều là bọn họ đã nghĩ sai. Lão Hoàng đế xem chuyện xây Tế Thiên tháp quan trọng hơn tất cả. Lão nổi giận, hoàn toàn nổi giận, từ đôi mắt già nua không còn thần sắc chỉ thấy tỏa ra sát ý dày đặc.

Nếu để lão lựa chọn thì lão tình nguyện giết đám người đứng ra giúp đỡ này còn hơn là làm cho Lưu Phong tức giận.

Những ngày này, lão Hoàng đế đã thành công khi tạo ra hình tượng bạo chúa ở trong mắt quần thần. Cho nên a, lão nổi giận lần nầy chắc chắn không phải là nhỏ. Gần như đám đại thần tại triều đều có chút khiếp sợ, ngay cả người dám nói thẳng như Chung Ngự Sử, cũng trực tiếp quỳ xuống.

Lưu Phong không quỳ, hắn không có lý do và cũng không muốn quỳ. Lão Hoàng đế nổi giận cũng không phải nhằm vào hắn. Hôm nay hắn đến chẳng qua chỉ để danh chính ngôn thuận đổ lỗi cho phủ quốc cữu giành chút lợi ích. Nhưng mà điều phát hiện bất ngờ vẫn khiến hắn vô cùng cao hứng. Tuy rằng sự tình có chút nghiêm trọng, nhưng tối thiểu cho thấy được thế lực của Tĩnh Vương gia.

Cái gọi là biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng.

Lưu Phong không sợ Tĩnh Vương gia có thế lực lớn tới đâu. Mấu chốt chính là trước đó phải biết rõ thế lực của Tĩnh Vương gia thì mới tính toán tốt được.
Lão Hoàng đế thấy quần thần đều hoảng sợ thì nở nụ cười lạnh, thầm nghĩ các ngươi là đám phế vật, trẫm không nổi giận thì không được a.

Nụ cười khẩy của lão Hoàng đế đã đọng lại trong mắt mắt các thần tử khiến trong lòng đám đại thần đều nghĩ thầm, xem chứng chuyện can gián ngày hôm nay thiết tưởng là không có kết quả.

Tuy nhiên, cũng có một ít lại âm thầm vui vẻ trong lòng. Cho dù nói như thế nào, kích động được nhiều thần tử như vậy tham dự việc cầu xin là đã hoàn hành nhiệm vụ mà chúa công giao phó.

Đầu tiên là gây áp lực lên lão Hoàng đế, tiếp theo là tung hỏa mù trước đối thủ.

"Thỉnh bệ hạ suy xét lại. Tuy rằng tại hiện trường phát hiện hộ vệ của phủ quốc cữu, nhưng điều này không thể nói rằng là do quốc cữu phái người đi. Chỉ bằng một tên hộ vệ nhỏ nhoi liền xác định là quốc cữu gia phạm tội, chẳng phải trò đùa sao? Cúi xin bệ hạ xét lại, phái thêm người điều tra việc này để trả lại sự trong sạch cho quốc cữu" Cho dù tất cả mọi người đều sợ, nhưng kẻ phản đối Chung Ngự Sử lại vẫn tiếp tục khuyên can. Lão khác mọi người. Người khác là vì chuyện riêng, còn lão lại suy xét vì lo nghĩ cho bệ hạ. Lão cảm thấy được chuyện như vậy nếu làm qua loa thì có thể không lợi cho bệ hạ. Lão nhận được tin tức nói là hiện tạ vì chuyện này mà đại bộ phận hoàng thân quốc thích đều có ý kiến với bệ hạ. Cho nên Chung Ngự Sử muốn khuyên can bệ hạ, không nhịn chuyện nhỏ thì hỏng việc lớn. Tuy nhiên lão lại không biết tầm quan trọng của Tế Thiên tháp và Lưu Phong nên mới nghĩ như vậy. Bình tĩnh mà xét thì ý tưởng của lão cũng không sai, thậm chí còn là biểu hiện của lòng trung thành.

Đáng tiếc là lão cũng không biết, lão đã bị giở trò, bị lừa.

Sự tình đâu có đơn giản như lão tưởng tượng.

Lão Hoàng đế cười khẩy phất tay nói: "Được rồi, khanh đừng nói nữa, đúng sai thế nào thì trẫm khắc biết" Đối với Chung Ngự Sử, lão Hoàng đế cũng không muốn quở trách quá mức.

Lão Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt chòm râu cằm thản nhiên nói "Chung ái khanh, tuổi tác khanh cũng đã cao. Trẫm chuẩn tấu cho khanh từ quan về quê. Ban thưởng trăm mẫu để về nhà hưởng tuổi già"

Cho dù nói như thế nào, Chung Ngự Sử vẫn là người nói ngược với lão Hoàng đế cho nên khiến lão sinh ra ác cảm liền tìm một cớ để đuổi đi.

"Bệ hạ, lão thần. Lão thần thân thể vẫn còn rất cường tráng." Chung Ngự Sử hiển nhiên cũng không muốn từ quan quy ẩn như vậy. Lão cảm thấy mình vẫn còn đủ nhiệt tình cống hiến cho đế quốc và bệ hạ.

"Ái khanh, lòng trung thành của khanh thì trẫm vẫn biết. Tuy nhiên trẫm thông cảm vì khanh tuổi đã già nên mới cho khanh về quê dưỡng lão. Việc này không cần nói nữa, cứ như vậy đi. Khanh mau tạ ơn" Lão Hoàng đế sốt ruột nói.

Bệ hạ đã nói đến nước này thì Chung Ngự Sử còn có thể nói gì đây. Cho dù trong lòng vị tất đã cam chịu thì cũng chỉ có thể đồng ý thôi.

"Lão thần, tạ chủ long ân—!"

Lão Hoàng đế mỉm cười, gật gật đầu, nói: "Ân, đứng lên đi—!"

Chung Ngự Sử lau mồ hôi trán khó nhọc nhổm dậy, lòng đầy thất vọng và đau xót. Vì đế quốc lão gần như hiến dâng cả đời mình, nhưng kết quả lại là bị sa thải vô nguyên cớ. Cái gì mà nói là thông cảm tuổi già, thuần túy đó chỉ là ngụy trang. Chung Ngự Sử biết rất rõ, hiện giờ trong triều vẫn còn đại thần nhiều tuổi hơn lão.

Chung Ngự Sử bị cách chức thực ra là chiêu giết gà dọa khỉ của lão Hoàng đế.

Ý tứ của lão Hoàng đế thực rõ ràng. Các ngươi xin trẫm suy nghĩ kĩ lại ư? Trẫm đã suy nghĩ kĩ rồi mới ra quyết định. Chung Ngự Sử là ai, chính là đại thần được bệ hạ coi trọng a. Nhưng cũng bị cách chức như vậy nên người khác thật sự nếu không tự cân nhắc thì đương nhiên cũng không thể tránh chuyện bị bãi miễn.
Ở đây đều là người lõi đời, tâm tư của lão Hoàng đế bọn họ so ra đều cũng đã rõ.

Muốn làm người tốt thì trước hãy nghĩ đến khả năng của mình đã.

Lúc sau lão Hoàng đế lại nhìn quanh triều đình. Dường như đã hiểu ngầm, chỉ cần ánh mắt lão Hoàng đế đảo qua thì gần như mọi đại thần có mặt đều vội vàng cúi đầu, cũng không ai dám hé răng nữa.

"Về chuyện quốc cữu và ba kẻ trong Hoàng tộc cùng nhau ám sát Trịnh vương, Chân Long Vệ, Cẩm Y vệ đã thu thập đủ chứng cớ. Việc này sẽ không bàn luận thêm nữa" Lão Hoàng đế trầm giọng nói: "Tông Nhân phủ đem Quốc cữu cùng các vị Hoàng tộc tham dự mưu sát biếm làm thứ dân, cả nhà mặc áo của nô lệ"

"Đúng rồi, trong các khanh ai muốn đi xét nhà." Lão Hoàng đế thản nhiên hỏi.

"Hoàng gia gia, Tôn nhi nguyện ý"

Xét nhà hẳn là công việc béo bở a. Tuy rằng có thể sẽ bị người nhà họ nhục mạ, nhưng mà lại vơ vét được không ít món béo bở. Văn võ trong triều dường như đều muốn há miệng thỉnh cầu, nhưng cũng không kịp.

Hoàng đế vừa dứt lời, liền có người đã mở miệng. Hơn nữa người nọ không ngờ lại là Trịnh vương.

"Tôn nhi ngoan, cháu thực sự nguyện đi xét nhà à?" Lão Hoàng đế hỏi có pha thâm ý.

Lưu Phong gật gật đầu mà nói: "Tôn nhi nguyện ý."

"Hảo—!"

Lão Hoàng đế mỉm cười rồi nói: "Vậy thì quyết định như vậy, chuyện này do Tôn nhi đích thân chủ trì." Suy tính của Lưu Phong thì đương nhiên lão Hoàng biết. Tất nhiên là hắn muốn mượn cớ xét nhà để vơ vét vài món béo bở. Nếu là trước kia thì lão Hoàng đế tự nhiên là không cho, khoản béo bở đó thì lão nhân gia còn tự thưởng cho mình a. Chẳng qua bây giờ hơi khác, người ta là kẻ bị hại, về điểm này thì khoản thu nhập thêm cứ tặng cho hắn tạm thời coi như là an ủi. Hơn nữa, công việc xây Tế Thiên tháp của lưu Phong thật sự làm lão vừa lòng. Chẳng những tiến độ không chậm, hơn nữa chất lượng cũng hoàn toàn tuân theo thiết kế của Tu Duyên Thiên sư. Cho nên a. Lão Hoàng đế hiện giờ lại thấy Lưu Phong rất thuận mắt. Hận không thể đi đến ôm hắn một cái.

Lời này vừa nói ra khiến quần thần cũng ghen tị không thôi, công việc béo bở lớn như vậy mà mắt vừa thấy liền biến mất. Thật sự là không cam lòng a. Nếu là người bình thường, quần thần tự nhiên là sẽ không bỏ qua, dù sao cũng phải tranh giành một chút. Nhưng mà người ta là Trịnh vương, là người bị hại, lại là sủng thần của bệ hại thì còn ai dám mở miệng.

Lưu Phong đắc ý nhìn quần thần, miệng nở nụ cười khinh thường mà trong lòng âm thầm bật cười. Các ngươi không phục thì đến cắn ta a.

Một đám rác rưởi.


Trên nệm gấm, một đôi nam nữ không mảnh vải trên người đang quấn chặt lấy nhau, sau một hồi hưng phấn mãnh liệt cực độ thì hơi thở hai người đều có chút nặng nề và hổn hển.

Một lúc lâu sau Lưu Phong mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt trần đang cuộn vào trong ngực, nhìn vẻ thỏa mãn và dâm đãng của nàng. Hắn hầu như không thể tin được đây từng là người có suy nghĩ rất thận trọng, rất kín đáo Mộ Dung phu nhân.

So với trước kia thì hiện giờ nàng đích thực là nữ vương đầy hấp dẫn.

Núi đôi cao ngất theo hơi thở mà vẫn không ngừng phập phồng, từng vầng từng vầng trắng lóa làm Lưu Phong có chút hoa mắt.

"Phong nhi, ta còn muốn ngươi ăn—!" Mộ Dung phu nhân hai tay nâng bộ ngực sữa của mình, phong tình vạn chủng mời mọc Lưu Phong.

Lưu Phong lại hơi động tâm cúi đầu ngậm nụ hoa đỏ sẫm vào trong miệng, dùng sức hết mút lại nhay.

Mộ Dung phu nhân dùng đôi tay ngọc ôm chặt đầu nam nhân tì vào cặp tuyết lê căng tròn kia, trong miệng lại thốt ra tiếng rên rỉ mê hồn. Hiện giờ, nàng mới cảm thấy được mình thực sự là nữ nhân.

"Thích thì kêu lên nha"

Mộ Dung phu nhân biết Lưu Phong thích nghe nữ nhân kêu, cho nên mấy lần gần đây cứ một lần giao hoan là một lần rên la, dùng cả thân hình lẫn kĩ xảo để lấy lòng Lưu Phong.

"Phong nhi. Ngươi không cho ta là dâm phụ chứ?" Lúc hai người tách ra sau mộ hồi triền miên, Mộ Dung phu nhân nhẹ nhàng hỏi Lưu Phong, trên gương mặt thỏa mãn lờ mờ hiện ra sự thẹn thùng.

"Hắc hắc, phu nhân, sao nàng lại nói vậy? Nhưng ta mong nàng lại dâm đãng hơn một ít." Lưu Phong cười hắc hắc, rồi dúi thẳng đầu vào hai chân nữ nhân.
Phu nhân thấy vậy, lập tức mở cờ trong bụng, phục vụ như vậy khiến nàng hưởng thụ nhất, cũng là kích thích nhất. Lúc này nàng đung đưa đồn bộ trắng bóng mà chào đón nam nhân.

Cho tới bây giờ, hai người đã giao đấu bốn lần, nhưng vẻ lẳng lơ của Mộ Dung phu nhân lại vẫn không giảm. Lưu Phong không khỏi thầm than, quả nhiên là thục nữ tu chân khác hẳn với người thường a.

Hoan lạc liên miên suốt từ sáng tới chạng vạng, cuối cùng hai người cùng nhau bỏ vũ khí đầu hàng.

Nói thật, Lưu Phong vẫn là lần đầu tiên gặp nữ nhân có thể cùng mình làm lâu như vậy. Hơn nữa chỗ đó của phu nhân không ngờ có thể chuyển động, vô cùng linh hoạt, so với môi thì không có gì khác biệt.

Sau một hồi âu yếm an ủi nhau, Mộ Dung phu nhân ngẩng mặt ngọc, ánh mắt thực mềm mại đáng yêu nói rất dịu dàng: "Phong nhi, thích chỗ đó của ta không. Khi về ta nhất định đem kỹ thuật truyền cho Uyển Nhi."

Lưu Phong vội vàng gật đầu: "Ân, truyền, truyền mau."

"Phu nhân a, người thường khi lớn lên đều mở miệng, nữ nhân Mộ Dung gia các nàng không ngờ mở hai miệng. Thật sự là thần kỳ a." Lưu Phong nói mập mờ.

Trên mặt Mộ Dung phu nhân thoáng qua một vẻ ngượng ngùng khẽ sẳng giọng: "Còn nói nữa à? Đã được hưởng lại còn khoe mẽ."

Lưu Phong chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên làn môi đỏ mọng của nữ nhân, đầu lưỡi xoắn xít lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, hăng hái xông thẳng vào miệng mà không ngừng duổi bắt.

Mộ Dung phu nhân vội vàng xin tha: "Phong nhi, tốt lắm, tốt lắm. Ngươi còn đùa như vậy, ta sợ là chịu không nổi." Mộ Dung phu nhân ngay cả là làm bằng sắt, cũng không chịu nổi khẩu pháo nho nhỏ cứng rắn của Lưu Phong.

Lưu Phong cười hắc hắc, lúc này mới ngừng sự đụng chạm với nữ nhân.

"Phong nhi, rốt cuộc ngươi vét được ở chỗ quốc cữu gia nhiều không?" Tay ngọc của Mộ Dung phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực nam nhân hạ giọng hỏi nhẹ.

"Không tệ, xem ra mấy vị Hầu gia, tổng cộng thu được đại khái ba trăm vạn lạng." Lưu Phong cười nói: "Nếu cứ để cho ta vét thêm mấy nhà thì thực là giàu to rồi."

Lưu Phong cười nói: "Quốc khố bệ hạ rỗng không, nhưng mà đám hoàng tộc quyền quý này kẻ nào xem ra cũng đều có tiền."

"Đúng rồi, Phong nhi, nghe nói ngươi ở Phong Thành mở giảng đường học tập cái gì mà khoa học kỹ thuật tiên tiến của Tây Dương. Ngươi xem có thể từ bản gia ta lựa chọn một ít đệ tử thông minh có được không?" Mộ Dung phu nhân dò hỏi.

Lưu Phong khẽ nhíu mày, đang định nói chuyện thì không nghĩ Mộ Dung phu nhân bên này đã nói tiếp: "Phong nhi, hay là ngươi không muốn. Hiện tại ta cùng Uyển nhi đều là người của ngươi. Tương lai Mộ Dung thế gia sớm hay muộn cũng là ngươi, ngươi còn do dự cái gì. Tuy nhiên ta muốn để Mộ Dung thế gia cường thịnh hơn, lớn hơn một chút thì tương lai cũng có thể giúp đỡ ngươi nhiều việc"

Lưu Phong mỉm cười, lại ngắt nụ hoa của nữ nhân mới nói: "Phu nhân, nàng hiểu lầm rồi. Làm sao mà ta không muốn. Ta nha, đúng là muốn tìm một số người trung thành, tin tưởng đưa đi học tập khoa học kỹ thuật Tây Dương. Uy lực đại bác nàng cũng đã thấy, so với Hồng Y Đại pháo của triều đình thì như thế nào?"

Đọc truyện chữ Full