DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 529: Trú ở Bàn Long Trấn

Cuộc sống hiện tại ở Phong Thành quá bất ổn a.

Tóm lại, ngươi đến cướp một lần, ta lại dâng một lần, sau vài lần như vậy thì không còn gì nữa. Cho dù là Bàn Long Trấn này trước kia cũng là một đại trấn, khi đó cướp bóc một lần đủ để mấy ngàn huynh đệ ăn trong một tháng. Nhưng mà bây giờ, ngay cả cướp bóc cũng phải thông tri trước để dân chúng chuẩn bị. Ngươi không thông tri trước, không còn đồ gì cho ngươi cướp a.

Phía trước chính là Bàn Long trấn, Tiểu Thương Nhất Lang đột nhiên cảm giác bất ổn, hắn cảm giác được bên trong trấn có một cỗ khí tức cường đại rất nguy hiểm, hơn nữa hắn cảm ứng được khí tức cùng loại.

Nói cách khác, trong trấn chắc chắn có Hắc Ám võ sĩ.

"Chẳng lẽ cường đạo đoàn Phản Điền đã chiếm cứ nơi này?" Tiểu Thương Nhất Lang có chút nghi hoặc.

Ngay tức thì, từ trong cửa trấn vang lên một tiếng la, lập tức mộ đội khinh kỵ binh trang bị đầy đủ vọt đến, bọn họ mặc trọng giáp, tay cầm đại đao hoặc trường kiếm, hàng ngũ chỉnh tề, mỗi bước đi đều làm cho hắn cảm giác sát khí bên người bốc lên. Một đội quân như vậy, vừa nhìn đã biết là quân ngạnh chiến rồi.

Tiểu Thương Nhất Lang dừng lại trước đám đạo tặc, nhanh chóng hướng về phía sau chờ hồi báo tình huống, một mặt nghĩ thầm mục tiêu mà cường đạo đoàn Phù Tang nhắm đến mà cũng có người dám cướp ư?

Không đúng a, hình như đây là quân chánh quy của hoa hạ đế quốc.

Tiểu Thương Nhất Lang thấy cờ phướng phía sau Lưu Phong là ngũ trảo kim long, ở giữa là biểu trưng của Hoa Hạ đế quốc.

Mấy ngày trước Tiểu Thương Nhất Lang thu được một tin tức, báo rằng Hoa Hạ đế quốc một lần nữa phái một chủ nhân đến Phong Thành. Bây giờ xem ra không phải tin giả rồi.

Chính là cho dù là quân chánh quy của Hoa Hạ đế quốc cũng không dám khai chiến cùng cường đạo đoàn tại Phong Thànha. Ít nhất là trong quá khứ chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Ai đó đều biết rằng quan viên được Hoa Hạ đế quốc an bài tới đây đều là do bị đày đến, quân đối số lượng ít ỏi thì không nói, hơn nữa đều là tàn binh già yếu không có chiến đấu lực.

Mang theo một chút hồ nghi, Tiểu Thương Nhất Lang thúc ngựa đi đến phía trước nói: "Ta là Phù Tang bát kỳ cường đạo đoàn Tiểu Thương Nhất Lang, xin hỏi các ngươi là quân của ai, các ngươi làm như vậy, chẳng lẽ muốn cùng chúng ta khai chiến hay sao?"

Lưu Phong cười lạnh một tiếng cũng không nói tiếng nào.

Đan Hùng nhìn Tiểu Thương Nhất Lang vài lần rồi khinh thường nói: "Chúng ta là thuộc hạ của Hầu tước Lưu Phong đại nhân, thuộc thần thánh quân đoàn. Hôm nay Phong Thành là lãnh địa của Hầu gia đại nhân, nơi này hết thảy cũng là người của đại nhân. Các ngươi là một lũ cường đạo, hôm nay phải giải giới đầu hàng, nếu không chỉ còn một đường chết mà thôi" Thần Thánh quân đoàn này chính là tên Lưu Phong vừa mới đặt ra, cũng không có ý nghĩa gì nhiều, chỉ là thuận miệng mà gọi thôi.

Tiểu Thương Nhất Lang nghe vậy, cười lạnh nói: "Các ngươi thích như vậy thì ta xin chiều" Chiến đấu lực của quân đội Hoa Hạ đế quốc trong mắt bọn Phù Tang chúng không coi ra gì.

"Ê, tiểu tử ngươi không phải sợ chết khiếp rồi hay sao? Hạ lệnh đầu hàng đi, nếu không chút nữa muốn sống, gia gia ngươi cũng không cho ngươi sống đâu?" Đan Hùng khinh miệt hô lên.

"Hổn láo."

Tiểu Thương Nhất Lang giận dữ quát lên một tiếng, lập tức chỉ huy đại quân tiến lên, chuẩn bị tiêu diệt đội quân này, sau đó sẽ đồ sát cướp bóc.

Đứng phía trước là 1000 trọng kỵ binh, khí thế cường đại, mỗi hàng có một trăm người, tổng cộng mười lăm hàng, hai cánh phía sau chia ra làm trọng bộ binh và khinh bộ binh.

"Hoa Hạ Hầu gia, nghe ta nói, chúng ta là cường đạo, nhiệm vụ là cướp bóc, cũng không muốn cùng các ngươi giao chiến. Nếu các ngươi bây giờ chịu bỏ đi, ta cam đoán cho các ngươi một đường lui, để các ngươi an toàn rút lui" Sự thật thì Tiểu Thương Nhất Lang cũng kh6ong muốn khai chiến, cường đạo cũng có chính kiến của cường đạo, bọn họ chỉ là cướp bóc của dân chúng mà thôi, thật không muốn cùng quân đội chính quy giao chiến, mặc dù không phải là sợ thua, nhưng mà cuối cùng cũng là tổn thất một chút lực lượng"

Khẽ la lên một tiếng lấy khí thế, Lưu Phong thúc mã tiến lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiểu Thương Nhất Lang rồi nói: "
Không sai, các ngươi trang bị quả thật rất tốt. Đáng tiếc là các ngươi không có vật tùy thân, vàng bạc gì. bỏ đi, ai kêu các ngươi là tiểu quỷ tử, không có vàng bạc ta cũng giết a." Đối với tiểu quỷ tử, Lưu Phong không có thiện tâm gì.

Phía sau hắn binh lính nhất thời hoan hô ầm ầm.

Sau đó, Lưu Phong một mình thúc ngựa lên đứng trước Tiểu Thương Nhất Lang, vẻ mặt khinh thường"
Tiểu Thương, như vậy đi, lão tử hôm nay tinh thần cũng không tệ lắm, giao ra vũ khí và chiến mã của các ngươi, lưu lại tài sản, tự đoạn một tay, sau đó cút ra khỏi phạm vi Phong Thành, ta có thể tha cho các ngươi khỏi chết"

Tiểu Thương Nhất Lang đầu óc bốc hỏa, quát lên một tiếng"
Hầu gia đại nhân, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ, các ngươi không phải là đối thủ của đại quân Phù Tang ta. Ta xem ngươi nên sớm đem quân rời khỏi đây, nếu không đến lúc toàn quân giao chiến, ta sẽ huyết tẩy cả bàn long trấn luôn."

Lưu Phong cười to"
Cường đạo các ngươi đúng là không có văn hóa, không biết tự lượng sức mình, dọc đường đi người như các ngươi, ta đã thấy nhiều rồi. Miệng thì rất cứng, đáng tiếc là đều bị ta giết sạch cả rồi. Tiểu Thương, nếu ngươi không thức thời như vậy, ta tựu thành toàn cho các ngươi" Dứt lời cũng không nói thêm gì, quay về đứng giữa đội quân của mình.

Tiểu Thương Nhất Lang tức giận đến toàn thân phát run, hắng giọng, điên cuồng hét lớn chỉ thẳng và phát lệnh tấn công.

Trọng kỵ binh của Tiểu Thương Nhất Lang tại Phong Thành đều có danh tiếng, bọn họ mỗi người đều khoác thiết giáp, trong tay cầm trường thương thật dài, uy lực quả thật không thể coi thường.

Đầu thương sắc bén dưới ánh trăng lòe sáng, cả đội ngũ dũng mãnh tiến lên làm bụi đất bốc lên cuồn cuộn, khí thế như bài sơn hải đảo đánh đến.

Trọng kỵ binh khí thế không tệ. Đáng tiếc đối thủ của bọn chúng cũng không phải quân đội tầm thường, mà là do Hắc Ám võ sĩ và tinh hoa của Phượng Vệ tạo thành.

Binh đoàn Trọng kỵ binh của Tiểu Thương Nhất lang càng đến gần, nhưng mà Lưu Phong đái lĩnh năm trăm tinh duệ binh cũng không chút động tĩnh nào, chỉ là mỗi người đều giơ cao đại đao hoặc trường kiếm trong tay lên.

Cùng lúc đó, Lưu Phong cũng giơ nhuyễn kiếm của mình lên.

"
Giết cho ta. !"

Đột nhiên, ngay khi trọng kỵ binh của Tiểu Thương Nhất Lang còn cách Lưu Phong không đầy hai trăm thước, hắn hét lớn một tiếng, lập tức huy vũ nhuyễn kiếm bắn ra mấy đạo kiếm quang.

Đứng bên cạnh hắn, Đan Hùng cũng xuất ra trường kiếm, hết sức trảm ra vài đạo kiếm quang.

Hơn nữa, năm trăm đạo kiếm quang của tinh duệ binh phía sau nhất thời tung ra, từ phía đội quân của Lưu Phong xuất ra thành hằng trăm, hằng ngàn đạo quang mang.

Một tiết thét thảm thiết vang lên, hai ba hàng trọng kỵ binh đầu của Tiểu Thương Nhất Lang trúng chiêu ngã ngựa, chết liền tại chổ, một số còn lại mặc dù không có tử vong, nhưng mà sau khi rơi xuống bị vó ngựa của đồng bọn giàu nát.

Tiểu Thương Nhất Lang con mắt đỏ lên, Bát Kỳ cường đạo đoàn từ khi thành lập đến nay, hoàn toàn chưa từng có thương vong nhiều như vậy.

"
Tiến lên, xông lên, giết chết bọn quân Hoa Hạ này." Tiểu Thương Nhất Lang gần như điên cuồng, liều mạng hô lên, bản thân thúc giục quân đội tiến lên giết địch.

Đội ngũ một ngàn trọng kỵ binh trải qua một kích đầu tiên của Thần Thánh Quân Đoàn chỉ còn lại khoảng 700 người, dưới sự chỉ huy của Tiểu Thương Nhất Lang cũng hình thành thế trận như trước.

Bất quá khí thế so với lúc nãy đã giảm đi rất nhiều.

Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, lập tức hạ lệnh công kích lần hai.

Mấy trăm đạo đao mang, kiếm quang nhanh chóng được bắn ra ngoài.

Giờ phút này, bởi vì đại đội trọng kỵ binh của Tiểu Thương Nhất Lang còn cách bọn Lưu Phong không đầu trăm thước, cho nên uy lực của kiếm quang và đao mang lớn hơn rất nhiều.

Lần công kích này đã làm cho đại đội trọng kỵ binh của Tiểu Thương Nhất Lang tổn thất trầm trọng, một số Phù Tang võ sĩ thậm chí bị kiếm quang xuyên thấu qua.

Đối phương nhân số đông đảo, mà Lưu Phong và Đan Hùng cũng không dám đại khai sát giới. Dù sao bọn họ cũng là người tu chân, so với Hắc Ám võ sĩ có chút bất đồng, không thể giết chóc quá nhiều được, nếu không sẽ bị thiên kiếp đánh xuống.

Bất đắc dĩ lắm, Lưu Phong cũng không thể làm gì khác hơn là ra lệnh cho 500 binh lính tinh duệ này, nhanh chóng phát ra công kích.

Tóm lại, ngàn vạn lần không thể để cho trọng kỵ binh của Tiểu Thương Nhất Lang tiến lại được.

"
Giết!"

Một tiếng la vang lên rung trời, Hắc Ám võ sĩ và Phượng Vệ cùng nhau phối hợp, luân phiên công kích.

Dưới những luồng công kích sắc bén của bọn họ, chiến mã và Phù Tang võ sĩ ngã xuống hàng loạt.

Lưu Phong mắt thầy chiến mã cũng bị giết chết, tâm lý cảm thấy thương hại, liền vội nói: "
Ta bảo các ngươi nhắm chính xác một chút, đừng đả thương chiến mã, chiến mã này cũng là chiến mã của ta a." Từ khi thấy đại đội kỵ mã của Tiểu Thương Nhất Lang xuất hiện, Lưu Phong đã coi trọng những chiến mã này. Chiến mã của Phù Tang so với Hoa Hạ đế quốc còn mạnh hơn nhiều a. Lưu Phong trong lòng đã tính rồi, giết sạch người bọn Tiểu Thương Nhất Lang, toàn bộ chiến mã này cũng đủ để mình tổ chức một đại quân trọng kỵ binh. Trong đại chiến, tác dụng của trọng kỵ binh thật rất lớn a.

Khoảng cách chỉ có mấy trăm thước nhưng đối với bọn trọng kỵ binh của Tiểu Thương Nhất Lang mà nói sao nó xa thăm thẳm, gần bảy trăm tên trọng kỵ binh đã ngã xuống dưới sự công kích của đối phương.

Đọc truyện chữ Full