DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 524: Ám Thị

Đối với con người của Tĩnh Vương gia, Lưu Phong cũng hiểu được hắn là nhân vật không đơn giản. Mặc dù chỉ gặp qua vài lần, nhưng mà Lưu Phong không dám xem nhẹ Tĩnh vương gia.

Hắn cảm nhận được rằng Tĩnh vương gia này bề ngoài hiền lành, nhưng ẩn giấu một bộ mặt khác.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.

Tĩnh Vương gia ngày thứ hai sau khi trở lại Kinh Đô, các quan viên lớn nhỏ đều đến chúc mừng, hơn nữa ai nấy đều đem tặng lễ vật quý báu.

Càng kỳ quái thêm chính là phong cách ngày xưa của Tĩnh vương phủ đã thay đổi, đối với lễ vật của các đại thần lại không hề cự tuyệt, cho dù là vàng bạc cũng được, châu báu cũng tốt, cái gì cũng đều thu nhận.

Buổi chiều ngày thứ hai sau khi Tĩnh vương tiến kinh, Lưu Phong từ tổ chức nữ tình báo đã biết được tin tức rằng việc tiến kinh của Tĩnh vương gia là do một tay lão hoàng đế an bài.

Lưu Phong thầm giật mình, chẳng lẽ Yến Vương hoặc Đông cung đã hành động rồi sao?

Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thấy cũng không đúng, hôm nay lão hoàng đế dùng thuật thải âm bổ dương, xuân thu cường thịnh, khí vận đang hưng, mặc dù văn võ bá quan trong triều chia làm hai phái, nhưng hết thảy quyền hành hắn đều nắm trong tay. Dưới tình huống như vậy, Yến Vương và Hoàng thái Tôn hẳn là không dám làm ra chuyện ngu xuẩn gì.

Ngay khi Lưu Phong suy nghĩ nát óc cũng không giải thích được, hắn đã nhận được thư mời của Tĩnh vương.

Tĩnh Vương gia mời hắn tham gia thọ yến.

Lưu Phong cũng muốn nhân cơ hội này gặp Tĩnh vương để biết thêm sơ sơ tình hình.

Do có mối quan hệ với Tĩnh Vương gia, nên Lưu Phong và Vương Đông Đông rủ nàng cùng đi dự thọ yến.

Dựa theo mối quan hệ hữu hảo với Tĩnh vương, Lưu Phong không tiếc hao tiền bạc mua được một bức đại sư tự họa được vẽ từ 500 năm trước, mang theo đi cùng với Đông Đông để dự thọ yến.

Tĩnh vương gia ngồi ngay ngắn tại thủ vị, râu dài phấp phới, mặt mày hồng hào, nhìn qua thấy thật là giản dị, bình thường.

Nhìn thấy Lưu Phong và Vương Đông Đông đến, Tĩnh vương cười ha hả, phất tay vẫy Lưu Phong: "Hai người các ngươi ngồi bên cạnh ta."

Hôm nay là thọ yến, đại thần tại kinh đô tựa hồ đều đã tới đủ, khi bọn họ thấy Tĩnh vương gia ngoắc tay với Lưu Phong kêu ngồi bên cạnh mới biết tiểu bạch kiểm này chẳng những được hoàng đế yêu thích, ngay cả Tĩnh vương gia cũng quá thân mật.

Thọ yến quy mô rất lớn, không khí rất long trọng, bất quá các vị đại thần cũng khiếp sợ uy nghiêm của Vương gia, ai cũng không dám huyên náo. Ngay cả phong cách ăn thịt, uống rượu ngày thường vốn hùng hổ, giờ cũng chậm rãi hơn. Ngày xưa hào tiết khí khái, giờ cũng không dám mở miệng.

Rượu được tam tuần, Tĩnh vương gia có chút không vui, cầm bầu rượu đứng dậy, quay một vòng nói: "Ta thấy các ngươi hôm nay làm sao vậy, đây là thọ yến, không phải là tang lễ, các ngươi không thể hào khí, náo nhiệt một chút hay sao?"

"Mẹ nó, vị tướng quân kia không phải Tiểu Lâm tử hay sao, nhìn bộ dáng ăn thịt, uống rượu của ngươi kìa, chẳng lẽ giống tác phong quân đội hay sao?" Tĩnh Vương gia bưng bầu rượu chỉ vào một vị trung niên tướng sĩ mắng.

"Nào, chúng ta cạn chung nào!" Tĩnh Vương Gia giơ bầu rượu lên, lớn tiếng nói: "Uống cạn chén này xong, mọi người không cần câu thúc, lúc trước thế nào, hôm nay cứ vui vẻ như thế, người nào còn khách khí, ta lôi hắn ra đánh."

Lời này vừa kết thúc, hiện trường nhất thời náo nhiệt ngay, nhất là mấy vị võ tướng từng đi theo Tĩnh Vương gia, giờ phút này cũng lộ ra nguyên hình. Ăn như rồng như hổ, uống rượu ừng ực, lời thô tục, tục tĩu cũng nói ra.

Tĩnh vương gia uống cạn chén rượu, cười ha hả nói: "Như vậy mới tốt, mới có không khí chứ."

Lưu Phong âm thầm bật cười, vị tĩnh vương gia này quả thật có ý tứ. Ngày thường nhìn không ra lão tiểu tử này cũng là người thô tục, nhưng cuối cùng cũng biết khuyến khích người.

"Các vị đồng liêu, ta Tĩnh vương gia giờ vừa mới trở lại." Tĩnh Vương gia vẫy tay trên đầu, nhảy lên trên ghế, lớn tiếng nói: "Mãnh hổ, Tham lang hai đại quân đoàn hôm nay là thuộc hạ ta, các ngươi chúc mừng ta đi."

Lời này vừa dứt, cả hiện trường nhất thời không tiếng động nào.

Ngay cả Lưu Phong cũng kinh hãi, lão tiểu tử này thật không đơn giản, tứ đại quân đoàn của đế quốc, hắn giờ đã độc chiếm được 2 rồi. Với ân sủng này, người khác nằm mơ cũng không nghĩ tới. Bất quá động tác của lão tiểu tử này cũng rất quen thuộc, Lưu Phong không khỏi nghĩ đến một người tương tự, giống sự trở lại của Hồ Hán Tam.

Tĩnh Vương gia vừa nói xong lời này, mấy quan viên đều giật mình.

Nhất là các quan viên đang đứng về phía Đông Cung và Yến Vương trong lòng càng giật mình. Lão quan đồng bối cũng đều biết thủ đoạn của Tĩnh Vương gia. Hắn vốn lai giả bất thiện, thiện giả bất lai a.

Trương Tử Ngưu âm thầm suy nghĩ, bệ hạ triệu lão vương gia về kinh, hơn nữa giao cho phụ trách quân quyền, chẳng lẽ không hề tín nhiệm Hoàng Thái Tôn và Yến vương sao?

"Sao các ngươi im lặng thế, có phải là không hoan nghênh bổn vương hồi kinh không?" Tĩnh vương gia quá lớn một tiếng, giống như sét đánh. Trong đôi mắt thâm thúy ánh lên một đạo tinh quang.

"Cung chúc Tĩnh vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế"

Cũng không biết ai đó lên tiếng trước, cả đại sảnh rất nhanh đều đồng thanh hô lên, tất cả các thần tử đều đứng dậy, miệng lớn tiếng chúc mừng Tĩnh vương gia.

Tĩnh Vương gia tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, mỉm cười khoát tay áo nói: "Tất cả ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục vui đùa."

"Đám thỏ đế chết nhát này, lão tử ta quy ẩn nhiều năm rồi, các ngươi cũng không xem ta ra gì phải không, để xem ta giáo huấn bọn mi thế nào. Cho các ngươi biết thế nào là lễ độ." Tĩnh Vương Gia hùng hùng hổ hổ ngồi xuống, cười nói với Lưu Phong: "Tiểu hầu gia, những người này ngươi xem có thuận mắt không?"

"Có một số việc ngươi còn chưa biết, năm đó ta mang theo bọn chúng chiến đấu với địch, hào khí rất can vân. Bây giờ không ngờ bọn chúng đã biến thành mềm yếu giống như đàn bà vậy"

Lưu Phong mỉm cười nói: "Lão vương gia, trong bàn chúng ta có nữ tử a, không được nói lời thô tục."

Vương Đức Vọng hơi kinh hãi, tiểu tử Lưu Phong này nói chuyện không kể lớn nhỏ gì cả, cư nhiên dám trách Tĩnh vương gia trước mặt hắn. Vạn nhất Tĩnh vương gia tức giận có thể bất hảo. Tĩnh Vương gia vốn đức cao vạn chúng, quyền cao vạn trượng, huống chi bây giờ lại được bệ hạ triệu hồi kinh đô, nắm giữ mãnh hổ và tham lang quân đoàn. Trong thiên hạ này, ngoại trừ bệ hạ, quyền thế của hắn là lớn nhất rồi. Vương Đức Vọng là quân nhân, hắn biết rõ tứ đại quân đoàn của đế quốc thế lực như thế nào. Đừng xem Đông Cung và Yến Vương thoạt nhìn mạnh mẽ, nhưng trước mặt tứ đại quân đoàn, thì bọn chúng không được xem ra gì cả.

Vương Đức Vọng đang suy nghĩ có nên nói với Lưu Phong hay không. Ai ngờ Tĩnh vương gia nghe Lưu Phong nói xong, cũng không tức giận, ngược lại nghiêm mặt nó: i"Ồ, thiếu chút nữa quên là Đông Đông cũng đang ở đây, làm cho các ngươi phải cười chê rồi."

Vương Đông Đông cúi đầu cười thầm, nguyên lai lão vương gia cũng là người thô tục.

Tuy nhiên, xét về khía cạnh khác, trên chiến trường thì làm sao không thô tục được. cho dù cha nàng Vương Đức Vọng cũng có đôi lúc ở quân doanh không ngừng nói lời thô tục.

Lưu Phong cười hắc hắc"Vương gia, chẳng lẽ người mang theo đại quân viễn chinh hay sao?"

Tĩnh Vương gia nhìn Lưu Phong, hiểu ý của hắn, cũng không giấu diếm cười cười nói: "Đương nhiên không phải. Viễn chinh là tâm bệnh của bệ hạ. Bệ hạ sẽ không cho người khác làm."

"Vậy ý người là." Lưu Phong cố ý vô tình hỏi.

Tĩnh vương gia ngẩng đầu lên, cười nói: "Tiểu hầu gia ngươi không phải nghĩ rằng ta đã hết thời hay sao?"

Lưu Phong kinh hãi vội vã hỏi: "Vương gia sao nói thế, ta không phải ý này, ta chỉ là tò mò thôi".

"Ha. ha. tiểu tử ngươi không nói thật rồi" Tĩnh vương gia mỉm cười nói: "Vô phương thôi, cái bí mật này ta không thể nói cho ngươi được".

Dừng một chút, Tĩnh vương gia trầm giọng nói: "Bệ hạ muốn viễn chinh, kinh đô không thể không người trông coi. Bệ hạ sau khi rời khỏi kinh đô, bổn vương sẽ phụ trách toàn bộ và phụ trách hậu cần cho đại quân viễn chinh".

Các thần tử xung quanh nghe Lưu Phong hỏi một câu như vậy liền lắng lỗ tai để nghe ngóng.

Sau khi thấy Tĩnh vương gia không hề giấu diếm gì cả, nói toạc ra hết, tất cả đều giật mình.

Rõ ràng là lão hoàng đế muốn xuất binh, nhưng mà lo lắng chuyện nhi tử và cháu của mình tranh đoạt ngôi vị, nên mới ra lệnh cho Tĩnh vương gia tọa trấn tại kinh đô.

Lưu Phong cố ý hỏi: "Không phải đã còn có Hoàng Thái Tôn và chư vị đại thần sao? Sao lại phiền tới lão nhân gia người phải xuất sơn?"

Tĩnh vương gia cười mắng: "Tiểu hầu gia ngày thường thấy ngươi thông minh lắm mà, sao hôm nay lại hồ đồ thế? Lão tử chỉ là bảo vệ an toàn của kinh đô mà thôi?"

Lưu Phong vuốt đầu, làm ra vẻ ngốc ngếch"Kinh đô rất an toàn a."

Tĩnh vương gia trừng mắt liếc nhìn Lưu Phong rồi nói: "Ta nói tiểu hầu gia ngươi, ngươi thật là hồ đồ hay đang giả ngốc đây, tình hình kinh đô chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?"

Vương Đông Đông bỉu môi nói: "Đại ca đối với việc tranh đấu quyền lợi không có hứng thú, đương nhiên là không biết rồi."

Tĩnh Vương gia đang uống rượu, nghe thấy Vương Đông Đông nói vậy, suýt chút nữa là sặc rồi. Thầm nghĩ nếu tiểu tử này có quả thật không hứng thú với quyền lực, thì gà chó cũng biết leo cây a

Đọc truyện chữ Full