DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 501: Tính toán với Lão Hoàng Đế

Lưu Phong tất nhiên hiểu được ý tứ của lão hoàng đế, vội vàng nói: "Bệ hạ yên tâm, chuyện này là chuyện sỉ nhục trong đời thần, thần nhất định bảo thủ bí mật".

Lão hoàng đế vỗ mạnh long ỷ rồi nói: "Ái khanh, trẫm nhất thời không điều tra kỹ nghi nhầm người tốt, thiếu chút nữa đã xử nhầm ngươi rồi. Nói đi, ngươi muốn trẫm bồi thường cho ngươi thế nào?" Sự thật là lão hoàng đế biết được bản thân mình có chút sai lầm, lo lắng về chuyện Lưu Phong đối với vấn đề quân lương sẽ có thay đổi, gây khó khăn hơn. Lúc này mới nghĩ đến chuyện bồi thường.

Lưu Phong do dự một chút rồi nói: "Bệ hạ, người không trách tội vi thần đã là ân trạch lắm rồi, vi thần đâu dám muốn thêm gì nữa".

"Không được!". Lão hoàng đế nói giọng rất thành khẩn: "Ta là minh quân, có công được thưởng, có tội bị phạt, hôm nay ngươi bị oan uổng, hơn nữa biết ngươi vì tru diệt ác linh mà bị ủy khuất, nếu không thưởng ngươi, có phải trẫm là hôn quân vô đạo sao. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng trẫm là hôn quân vô đạo."

Lưu Phong vội vã nói: "Bệ hạ bớt giận, vi thần không dám nghĩ như vậy. Sự thật chứng minh rằng bệ hạ là minh quân hiếm có trong thiên hạ".

"Ha. ha." Lão hoàng đế tựa hồ rất hài lòng với lời tán dương của Lưu Phong, cười nói: "Nếu vậy, ngươi hãy đưa ra yêu cầu đi. Bất kể là gì, trẫm cũng đều thỏa mãn ngươi".

Mục đích chính của Lưu Phong là để lão hoàng đế nói ra những lời này.

Lưu Phong cười hắc hắc, khiêm nhường một chút nói: "Bệ hạ, kỳ thật vi thần cũng có chuyện muốn cầu xin bệ hạ".

"Khách khí cái gì nữa, có chuyện gì cứ nói?" Lão hoàng đế làm ra bộ dáng dễ chịu.

"Bệ hạ, qua mấy ngày nữa, thần sẽ đi Phong Thành". Lưu Phong chậm rãi nói: "Tình huống của Phong Thành bệ hạ cũng rất rõ".

Lão hoàng đế nghe Lưu Phong nhắc đến Phong Thành, sắc mặt có chút đỏ lên nói: "Ái khanh, chuyện này sợ rằng không được. Thánh chỉ đã hạ, huống hồ đã chiếu cáo thiên hạ, ngươi nếu muốn ta sửa đổi thánh chỉ, điều đó nhất quyết không được". Lão hoàng đế vừa nói chuyện gì đều có thể đáp ứng, bây giờ lại nói như vậy còn không phải là xuất ngôn phản ngữ sao, ít nhiều cũng xấu hổ.

Lưu Phong vội vàng nói: "Bệ hạ, người hiểu lầm ý vi thần rồi, vi thần sao lại muốn người sửa đổi thánh chỉ chứ. Phong Thành vi thần chắc chắn sẽ đi".

"Thật sao?" Lão hoàng đế liền thở phào một hơi.

"Đương nhiên" Phong Thành là bệ hạ ban cho vi thần, vi thần cảm kích không kịp, làm sao còn yêu cầu bệ hạ thu hồi thánh chỉ chứ.

"Tốt lắm, vậy nói đi, yêu cầu của ngươi rốt cuộc là gì?" Lão hoàng đế lại làm ra vẻ phúc hậu, nếu không phải chuyện không đi Phong Thành, thì chuyện gì cũng có thể bàn bạc được.

"Bệ hạ, người ắt hẳn cũng biết, Phong Thành diện tích rất lớn." Lưu Phong từng bước tiếp cận vấn đề.

"Đúng, ta biết. Nói yêu cầu của ngươi đi?" Vừa nói đến Phong Thành, sắc mặt lão hoàng đế liền tỏ vẻ khẩn trương lên.

"Bệ hạ, Phong Thành lớn như vậy, người xem có thể phái thêm quân đội hỗ trợ cho thần không? Nếu không, người bảo thần làm thế nào để tiếp quản Phong Thành?" Lưu Phong rốt cuộc cũng đưa ra thỉnh cầu của mình.

"Quân đội?" Lão hoàng đế liền nao nao, lập tức cười nói: "Không vấn đề, đây không phải việc khó. Phong Thành tốt xấu cũng là địa bàn của Hoa Hạ ta, ngươi đi đến đó, tự nhiên ta phải cấp binh sĩ cho ngươi. Được rồi, nghe nói ngươi đã cho Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý tiếp xúc qua, nói vậy ngươi cũng cho họ biết chi tiết. Nếu ngươi không có ý kiến gì thì nói đi. Ta có thể hạ một đạo thánh chỉ cho Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý hỗ trợ ngươi quản lý Phong Thành, Phó Lưu Vân tiếp tục chức Tổng Đốc, Diệp Văn Lý tiếp tục chức Thủ Bị. Nhưng mà Phong Thành dù sao cũng là địa phương đặc thù, lúc này Hoa Hạ ta và Phù Tang, Cao Lệ chuẩn bị khai chiến, binh lực dư thừa ta cũng không thể cấp cho ngươi. Như vậy đi, ta cấp cho ngươi 5000 binh mã, ngươi xem thế nào?".

Lưu Phong có chút nhíu mày, hiển nhiên đối với số lượng không hài lòng, nhưng lão hoàng đế cũng đã nói đến nước này rồi, hắn còn có thể làm gì được. Tốt, so với không có binh lính nào còn tốt hơn. Dù sao cũng có 5000 người. Sự thật thì Lưu Phong vốn không hy vọng lão hoàng đế cấp cho hắn cái gì.

Lão hoàng đế sở dĩ ban cho hắn Phong Thành, trên thực tế chính là đã nhìn ra dã tâm của hắn, muốn hạn chế sự phát triển của hắn thì làm sao lại có thể giao trọng binh cho hắn được.

Năm ngàn người đã là cực hạn của lão rồi.

"Ái khanh, 5000 người này tất cả sẽ là người của Phong Thành ngươi, y theo quy ước trước kia. Sau này quân lương của 5000 người này, trang bị, huấn luyện chiến sự, . tất cả đều do bản thân ngươi phụ trách, không liên quan gì đến quân lương của Hoa Hạ đế quốc". Lão hoàng đế điềm nhiên nói.

Lão già khốn kiếp. Lưu Phong trong lòng âm thầm hừ lạnh nghĩ thầm: "Ta không hề quan tâm về điểm quân lương".

"Bệ hạ, thần hiểu, chỉ là có một điểm thần chưa rõ. Vi thần đến Phong Thành, có thể tại địa phương này tự tiến hành chiêu mộ binh sĩ không?" Lưu Phong cố ý hỏi.

"Đương nhiên là có thể" Lão hoàng đế cười nói: "Y theo pháp chế đế quốc, phàm là quý tộc được phong đất, đều có thể tự tiến hành chiêu mộ binh lính. Ngươi có quyền tại Phong Thành thành lập vệ quân" Xú tiểu tử, nếu ngươi có tài tại Phong Thành chiêu mộ quân đội sao, thật kỳ quái. Cư dân bổn địa tại Phong Thành thì thưa thớt, hơn nữa đều là người già yếu. Cho dù đông dân đi nữa, nhưng cũng là man di. Muốn thay đổi tính dã man của man di, ai có khả năng làm được chứ.

Đương nhiên, lão hoàng đế không đem điều này nói cho Lưu Phong nghe.

Lưu Phong vừa nghe lão hoàng đế nói vậy, âm thầm tính toán, có một câu nói này của ngươi ta an tâm rồi. Không đầy nửa năm thời gian, ta nhất định sẽ tổ chức một đại quân 5 vạn người.

Lưu Phong đi rồi, lão hoàng đế sắc mặt thâm trầm bất định, trong mắt khi thì tràn đầy lửa giận, khi thì bình tỉnh, đợi khi Hắc Ảnh xuất hiện phía sau, hắn liền hỏi: "Ngày đó Thường quý phi tại tẩm cung bị Ác Linh xâm nhập, sư huynh đệ Thiên Sư Đạo các ngươi thật không cách nào đối phó sao?"

Hắc Vân suy nghĩ một chút nói: "Nghe sư huynh nói, ác linh đó giảo hoạt dị thường, tựa hồ đã có tu vi tu hành cả ngàn năm, đích xác là rất khó đối phó".

Lão hoàng đế nghe vậy âm thầm gật đầu, xem ra lời Lưu Phong nói đều là sự thật.

Thật là đại thần tốt a, thật là ủy khuất cho hắn.

Đáng tiếc là dã tâm của tên tiểu tử này quá lớn, nếu không có thể trọng dụng.

Lưu Phong nếu biết lão hoàng đế nghĩ như vậy, chắc hẳn mừng rơn. Cho hắn cắm sừng chẳng những không phạt, lại còn cảm kích nữa. Lão hoàng đế này thật là nhục a.

Sự thật là Lưu Phong đã thành công trong việc hăm dọa lão, sau đó trong lòng cũng suy nghĩ, có nên hay không lại cắm cho lão một cái sừng nữa.

"Bệ hạ, có chuyện này người nhất định sẽ cảm thấy hứng thú?" Hắc Ảnh tựa hồ đối với chuyện Lưu Phong không thấy hứng thú lắm, chủ động đổi đề tài.

"Chuyện gì? Ngươi nói đi?" Lão hoàng đế tâm trạng còn chưa yên tĩnh trở lại, vẫn cảm thấy như có lỗi. Dù sao cũng là một người giao hợp với ác quỷ, phải có đại dũng khí lắm mới dám làm. Mà Lưu Phong dám vì thiên hạ chúng sanh mà thực hiện, vĩ đại cỡ nào a, phẩm hạnh cao thượng cỡ nào a.

"Cái chết của sư huynh thần đã có chút manh mối rồi." Thanh âm Hắc Ảnh đột nhiên cao lên vài phần.

"Ngươi nói cái chết của lão thiên sư đã có tin tức?" Lão hoàng đế vội vàng bỏ qua chuyện Lưu Phong, khẩn trương hỏi.

"Không sai, trải qua cố gắng mấy ngày tại sư môn, chúng thần phát hiện một tia tin tức để lại, ngày đó đánh lén sư huynh là tu chân, là một tổ chức ám sát". Hắc Ảnh cắn răng nói.

Lão hoàng đế vội vàng hỏi: "Tổ chức bí mật đó cuối cùng là ai? Vì sao phải sát hại Thiên Sư?" Cái chết của Trương Thiên Sư, lão hoàng đế vẫn âm thầm hoài nghi có liên quan đến thân thế Hoàng Thái Tôn. Nếu không nói là chắc chắn như vậy. Hắn lo lắng về tổ chức bí mật này, có quan hệ với Đông Cung hay không.

Hắc Ành lắc đầu nói: "một vị trưởng bối của sư môn đã bắt được một tên ở ngoại vi thành, đang định khảo tra, lại bị một tên hắc y bịt mặt khác âm thầm sát hại, trưởng bối đã đuổi theo một ngày một đêm nhưng cuối cùng vẫn để cho tên Hắc Y đó trốn thoát. Bây giờ chỉ biết, tổ chức của bọn họ rất bí mật. Sư huynh thần quả thật đã bị bọn họ sát hại, còn nguyên nhân thì vẫn chưa biết".

Nét mặt lão hoàng đế hiện lên một tia sát ý: "Tổ chức bí mật, được rồi, cuối cùng đã tìm được một chút manh mối rồi, ta sẽ truyền lệnh xuống cho Cẩm Y Vệ, Chân Long vệ vận dụng hết tất cả lực lượng điều tra tổ chức này".

"Đa tạ bệ hạ quan tâm". Hắc Ảnh cảm ơn.

"Hắc Ảnh tiên sinh không cần khách khí, đừng quên lão thiên sư chính là bằng hữu của ta, vì hắn báo thù là chuyện ta nên làm". Sắc mặt lão hoàng đế ngưng trọng, nếu tin tức của lão thiên sư ngày đó là thật, tổ chức bí mật này chắc chắn đang bày ra một âm mưu kinh thiên động địa tại kinh đô đây.

Nhức đầu nhất chính là bây giờ không cách nào xác định thân phận của Hoàng Thái Tôn được.

Vì chưa có bằng chứng chính xác, cho dù là lão hoàng đế cũng không dám dễ dàng khinh địch xác định là Hoàng Thái Tôn là thật hay giả. Nếu quyết định sai lầm, thiên hạ nhất định sẽ rơi vào khủng hoảng. Hiện thế cục đã định, tà đạo nhất định sẽ xuất hiện. Đến lúc đó nếu không dùng bàn tay máu trấn áp, sợ rằng không thể dẹp loạn được.

Chỉ mong có thể từ tổ chức bí mật này tìm được một chút chứng cứ.

Lão hoàng đế lo lắng, trong khi tính lựa thời cơ thích hợp đi tìm Tu Duyên để nói chuyện, xem hắn có thể kế thừa di chí của sư tôn hắn, tiếp tục điều tra chuyện thân phận của Hoàng Thái Tôn hay không?

Bây giờ còn có một chuyện phiền toái nữa, đại biểu cho uy nghiêm của hoàng gia chí tôn đó là Tử Hư Chân Long Lệnh. Bởi vì trong tay Trương Thiên Sư ngày đó đã bị hư hại nghiêm trọng, đã mất đi diệu dụng ngày xưa, khiến cho lão hoàng đế ngay cả phương pháp muốn dùng nó để xác định thân phận của Hoàng Thái Tôn cũng là hữu tâm vô lực.

Lưu Phong tiến cung có thể nói là hữu kinh vô hiểm, ngược lại còn làm cho hắn được không ít tiện nghi.

Dọc đường đi, hắn xuân phong đắc ý, sắc mặt hồng hào vui vẻ, vừa đi vừa hát.

Ngẫm kỹ lại cũng tức cười, mình chơi qua phu nhân của hắn, kết quả hắn còn cảm kích mình.

Sau khi quay lại Thiên Thượng Nhân Gian, một đạo nhân ảnh đột nhiên nhào vào trong lòng Lưu Phong: "Đại ca, ta cuối cùng đã xuất quan rồi".

"Đông Đông!" Lưu Phong vui vẻ, xem ra Bạch Vũ, Thanh Liên cũng đều xuất quan rồi, thật là náo nhiệt a.

"Đại ca, nghe nói Tố Tố tỷ đã tới?" Vương Đông Đông ngước đầu lên nhìn Lưu Phong.

"Đúng vậy, đã tới. Bất quá lại vừa đi, cô cô kêu nàng ấy tiến cung rồi, phỏng chừng mấy ngày nữa mới về" Lưu Phong nhẹ giọng nói: "Tiểu bảo bối, nàng không vui khi nghe tin này sao?" Nói xong, Lưu Phong sờ bóp phía dưới của Vương Đông Đông vài cái.

"Đáng ghét" Vương Đông Đông khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ đỏ ửng, đánh hai ba cái lên ngực hắn: "Đại ca, ngươi háo sắc a, Bạch Vũ ở bên cạnh đó? Cẩn thận để nàng thấy thì sẽ dạy hư tiểu hài tử đó"

"Bạch Vũ hay Bạch Khiết?" Lưu Phong phát giác ra thần sắc Bạch Vũ có chút bất ổn, thiếu đi vài phần ngây thơ, nhưng hơn vài phần mị hoặc. Không phải đang bị lão yêu phụ Bạch Khiết nhập vào cơ thể chứ.

"Không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi nha" Lưu Phong cười hắc hắc, hai nay bóp nhẹ vào mông Vương Đông Đông, khẽ khàng xoa bóp, thấp giọng nói: "Tiểu bảo bối, ta muốn. tay nàng."

"Chán ghét." Vương Đông Đông đỏ mặt, quay đầu nhìn trộm về phía sau thấy Bạch Vũ cách đó không xa, thấp giọng nói: "Đại ca, chàng muốn chết sao, ban ngày ban mặt, kêu người ta như thế nào làm đây. ?"

Lưu Phong vô sỉ cười nói: "Thì cũng bởi vì ban ngày, nên mới kích thích a."

Vương Đông Đông nhíu mày: "Nhưng mà thiếp không dám, Bạch Vũ thấy được, dám chắc cười nhạo thiếp đến chết mất".

"Yên tâm, nàng ấy không nhìn thấy đâu" Lưu Phong cười nói: "Nha đầu đó nhãn lực không tốt, khoảng cách xa như vậy, nàng ấy nhất định nhìn không thấy".

"Không được, nhiều nhất thiếp chỉ thân cận chàng một chút thôi" Mặc dù Vương Đông Đông cũng thấy dưới tình huống này, cũng có vẻ rất kích thích, nhưng mà cuối cùng nàng cũng không dám làm.

Vương Đông Đông đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ Lưu Phong, bộ ngực đầy đặn chậm rãi ma sát qua lại với bộ ngực hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hôn lên môi hắn một cái.

"Không đủ, quay lại." Lưu Phong dùng sức ôm chặt lấy Vương Đông Đông, thấp giọng nói: "Đông Đông, bảo bối của ta. Yên tâm giúp ta thủ dâm đi."

Vương Đông Đông khuôn mặt kiều mị ửng hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ chu ra, hôn lên môi Lưu Phong một cái nữa. Bất quá lần này nàng cũng không có lập tức chạy đi, mà còn bạo dạn đưa cái lưỡi ra, khẽ quyện lấy và mút lưỡi của Lưu Phong. Sờ nhục bổng thì không dám, nhưng mà Vương Đông Đông cũng còn chút can đảm. Dù sao thì mọi người đều là đàn bà của Lưu Phong, thấy được cũng không sao. Nhiều nhất chỉ khiến ganh tỵ thêm chút mà thôi.

Lưu Phong hai tay từ phía sau khẽ bóp lấy mông của nàng. Đang sờ soạng lung tung, đã thấy Bạch Vũ vẻ mặt cười cười, chậm rãi đi đến: "Không tệ, rất táo bạo a".

Vương Đông Đông thấy Bạch Vũ đi đến, trong lòng run lên, vội vàng ngừng sàng xê thân thể lại, nhưng đầu vẫn tựa vào ngực hắn, trộm nhìn Bạch Vũ.

Lưu Phong kết luận người này là Bạch Khiết, không phải Bạch Vũ, cố ý nói: "Ta hỏi Bạch Vũ muội muội, nàng rõ ràng là muốn phá vỡ chuyện tốt của người khác mà, có phải hay không?"

Bạch Vũ không cho là vậy, cười cười: "Tiểu tình nhân, đừng quên ta cũng là đàn bà, các ngươi thân thiết như vậy, ta nhìn sao nhịn nổi. Được rồi, nếu làm thêm chút nữa, ta không chừng cũng sẽ gia nhập luôn"

Chơi tay 3 ư? Lưu Phong cười hắc hắc, đang lúc cao ứng, đột nhiên lại nghĩ đến đây là Bạch Khiết, không phải Bạch Vũ, tà niệm trong lòng nhất thời tiêu tán mất.

"Ta nói Bạch Khiết ngươi nha, ngươi không thể tùy ý mượn thân thể người khác được không? Như vậy rất dễ khiến cho ta hiểu lầm." Lưu Phong tức giận nói.

Bạch Vũ trừng mắt nói: "Ta thích, Bạch Vũ cũng thích, ngươi quản làm gì?"

Nghe thấy hai người đối thoại, Vương Đông Đông hoàn toàn ngốc trệ, chẳng hiểu là cái gì.

"Tổ tông của Bạch Vũ mượn thân thể nàng ấy" Lưu Phong thấy Vương Đông Đông không hiểu gì cả, liền giải thích một câu.

"Đông Đông muội tử, ngươi có muốn cùng tiểu tình nhân lên giường hay không, ta dạy ngươi mấy chiêu, cam đoan ngươi có thể làm hắn chết ngất". Bạch Vũ quay đầu, hướng Vương Đông Đông nói.

Vương Đông Đông la lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng từ trong lòng Lưu Phong nhảy ra, nhẹ giọng nói: "Đáng ghét, Bạch Vũ muội muội, ngay cả ngươi cũng giễu cợt ta".

"A. ta không phải Bạch Vũ, ta là tổ tông Bạch Khiết" Bạch Vũ cười hắc hắc, một tay lôi Đông Đông lại, nói bên tai nàng vài câu, Vương Đông Đông sắc mặt thay đổi, giống như là quả hồng vậy. Đợi khi Bạch Khiết nói xong, ngay cả cổ của nàng cũng ửng đỏ luôn.

Trong một đại trang viên tại Kinh Đô, một trung niên nam tử khí khai phiêu phong, giống như một bóng u linh từ trên không trung nhẹ nhàng hạ xuống, dung nhan anh tuấn hàm chứa vẻ ưu tư điềm đạm.

Trong nháy mắt, một nam tử mặc y phục dạ hành cũng từ trên không trung đáp xuống trước mặt trung niên nam tử này.

Yên lặng một chút nhìn tên dạ hành nhân, một lúc sau, trung niên nam tử đột nhiên thở dài nói: "Thanh Long, chuyện Phong Linh cung thế nào rồi? Thời cơ thích hợp, các ngươi có thể thi triển tổ hợp Tứ Linh trận để trấn áp".

Tên nam tử mặc y phục dạ hành được gọi là Thanh Long liền cung kính đáp: "Chủ công, theo tình huống này thì vị kia sắp tu luyện đại thành rồi, chỉ sợ rằng chúng ta kiên trì cũng chẳng được bao lâu".

Trung niên nam nhân khẽ thở dài nói: "Được rồi, chúng ta cứ giữ liên lạc tốt, vạn nhất tứ linh trận cũng không áp chế được, ta sẽ thỉnh các vị tiền bối xuống núi".

Thanh Long gật đầu, ánh mắt chớp động tinh quang nói: "Chủ công, chỉ cần các vị tiền bối ra tay, hơn nữa có tứ linh trận, cho dù là quỷ tiên, chúng ta cũng không sợ".

Trung niên nam tử tiến lên một bước, điềm nhiên nói: "Không được chủ quan, chưa đến bước đường cùng ta thật sự cũng không muốn đối phó với hắn. Hai mươi năm trước, ta đã một lần giết hắn, lần này ta thật sự không đành lòng xuống tay".

Thanh Long nghe xong, khóe mắt khẽ giật giật, nhìn trung niên nam tử thật lâu rồi chậm chậm nói: "Chủ công, muốn thành đại sự phải không kể tình nghĩa, người ngàn vạn lần đừng nên do dự".

Trung niên nam tử vẻ mặt buồn bã, khuôn mặt bí ẩn toát ra một ánh mắt bất đắc dĩ lại điềm nhiên nói: "Nếu ta có thể bạc tình bạc nghĩa, năm đó đã sớm giết phụ hoàng rồi, cần gì phải nhiều chuyện như vậy".

"Thanh Long, các ngươi thật hy vọng ta trở thành một bạo quân bạc tình bạc nghĩa hay sao?" Trung niên nam nhân ánh mắt trầm xuống, lạnh nhạt hỏi.

Thanh Long trong lòng kinh hãi, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không, không muốn ạ. Nếu chủ công thật là người bạc tình bạc nghĩa thì người tổ chức bí mật này cũng không có khả năng toàn tâm toàn ý phụ tá chủ công như vậy".

"Được rồi." Trung niên nam nhân nghe vậy liền liếc nhìn Thanh Long một cái, khẽ gật đầu nói: "Đại trượng phu có điều nên làm, có điều không nên làm. Nếu ta thật sự máu lạnh như vậy cho dù được ngôi vị hoàng đế thì cũng là đại bất hạnh của thiên hạ. Thanh Long, ngươi biết không, từ năm mười tuổi ta đã lập chí rằng tương lai sẽ để mọi người xưng tụng ta là một vị minh quân".

Thanh Long vội vàng nói: "Chủ công, người chắc chắn sẽ là một minh quân".

"Chỉ mong như thế" Trung niên nam nhân ngẩng đầu lên nhìn giữa không trung, trong đôi mắt toát ra một cỗ khí thế hùng vĩ.

"Chủ công, người xem việc Lưu Phong đi Phong Thành cuối cùng là tốt hay xấu?" Thanh Long đột nhiên hỏi.

Trung niên nam nhân ánh mắt trở nên thâm trầm, lạnh lùng nói: "Phong thành đối với người khác ắt là tử địa, nhưng với Lưu Phong thì khó nói. Nếu nhiệm vụ ám sát của tổ chức các ngươi không cách nào hoàn thành thì phái người đi Phong Thành đi. Nơi đó dù sao tình hình cũng hỗn loạn, cho dù Lưu Phong thật sự chết ở đó, phỏng chừng bệ hạ cũng không pháp tra ra được."

Thanh Long nao nao nhẹ giọng nói: "Chủ công, ý của người là tiếp tục kế hoạch ám sát Lưu Phong sao? Hẳn là người cũng biết tu vi của Lưu Phong thật sự rất cao, nếu không có tứ linh tề tựu thì từng người xuất thủ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn. Nếu chủ công thật sự muốn giết chết hắn, chi bằng nguời mời vị tiến bối ấy ra tay đi. Trong thiên hạ ngoại trừ vị tiền bối ấy, sợ rằng không ai có thể giết chết Lưu Phong được. Tính đến này, chúng ta đã tổn thất mười ám sát cao thủ rồi, nhưng ngay cả chéo áo của Lưu Phong cũng chưa đụng vào được."

Trung niên nam nhân hơi kinh hãi, sắc mặt nổi giận: "Chuyện như thế nào?"

Thanh Long vội nói: "Tại Thiên Thượng Nhân Gian tựa hồ có cao thủ trấn giữ, mỗi lần sát thủ chúng ta vừa mới tiếp cận là đã bị phát hiện. Họ đã cảnh cáo hai lần liên tiếp, lần thứ ba nhân thủ chúng ta vừa bước vào, toàn bộ đều bị giết chết".

"Cuối cùng là ai?" Trung niên nam nhân tự hỏi.

"Hồi bẩm chủ công, thuộc hạ không biết" Thanh Long áy náy nói: "Nhìn tình huống bây giờ, chỉ có thể suy đoán tu vi người đó rất cao, thậm chí mạnh hơn Lưu Phong, nhưng mà lai lịch cụ thể thì lại không biết. Vài ngày gần đây, vì để giảm bớt tổn thất, tứ linh đã thương nghị tạm đình chỉ hoạt động ám sát Lưu Phong. Xin thỉnh chủ công minh giám"

Trung niên nam nhân có chút cười khổ nói: "Lưu Phong à Lưu Phong, ngươi quả nhiên là khắc tinh của ta mà".

Đọc truyện chữ Full