DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 449: Trở lại Giang Nam

Khuynh Thành trừng mắt liếc nàng một cái, lập tức lạnh lùng nói: "Muội muốn đi giết Lưu Phong, cẩn thận kẻo Khuynh Quốc liều mạng với muội."

Châu Nhi có chút rùng mình, tiến lên kéo ngọc thủ của Khuynh Thành, lạnh nhạt nói: "Trừ khi tỷ đáp ứng muội, không cùng hắn giao hoan, muội đồng ý cho hai người gặp gỡ. Nếu không, muội sẽ không đồng ý. Khuynh Quốc tỷ tỷ nguyên âm bị phá, kế thừa Thánh Linh của cơ nghiệp Lão chủ nhân chỉ còn dựa vào tỷ."

Khuynh Thành nhận thấy sự quan tâm trong lời nói của Châu Nhi, gật đầu: "Châu Nhi, kỳ thật muội không cần phải lo lắng, kỳ thật tỷ đối với hắn. cũng không biết đến tột cùng là cảm giác gì, tỷ cũng không rõ ràng lắm. Có lẽ, ta căn bản không có gì gọi là yêu, mà chỉ là tò mò. chính là sự tò mò của nữ nhân đối với nam nhân. Châu Nhi muội đừng suy nghĩ nhiều."

Châu Nhi không trả lời, có chút nhíu mày, trong lòng mơ hồ xuất hiện một tia lo lắng.

"Âyza. Chẳng lẽ ta thật sự thích tên tiểu tử thúi kia sao?" trong lòng Khuynh Thành không khỏi nổi lên hình ảnh lúc mình lấy tên giả là Liên Nguyệt, vô ưu vô tư rất là vui sướng, nhất là mỗi ngày cùng ở một chỗ với Lưu Phong, kể chuyện cho nàng nghe. Những cảm giác đó thật sự là quá mĩ diệu.

Châu Nhi nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của Khuynh Thành, chính là hình dạng của một nữ nhân đang yêu, trong lòng thở dài một tiếng, nàng biết vị thiếu chủ nhân đã động chân tình, cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?.

"Khuynh Thành tỷ tỷ, tỷ lại đang nghĩ tới hắn?" Châu Nhi nhẹ giọng hỏi.

Khuynh Thành lại càng hoảng sợ, cuống quýt lắc đầu, ánh mắt lóe lên thần sắc bối rối: "Không có, ta như thế nào lại nhớ tên Lưu Phong. tên tiểu tử thúi đó chứ?"

"Còn nói không có? Tỷ nhìn vẻ mặt của tỷ kìa, cái gì cũng đều hiện rõ lên. Hơn nữa, muội cũng không có nói tỷ đang nghĩ tới Lưu Phong." Châu Nhi thở dài một tiếng: "Khuynh Thành tỷ tỷ, chuyện này."

Khuynh Thành đôi mi thanh tú khẽ run, nhìn Châu Nhi nói: "Châu Nhi, muội yên tâm, chuyện này ta tự biết giải quyết. Bất kể nói thế nào, tỷ cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện kế thừa Thánh Linh."

Châu Nhi trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, gật đầu: "Khuynh Thành tỷ tỷ, tỷ nghĩ như vậy muội cũng yên tâm. Kỳ thật, tỷ có thể theo đuổi tình yêu của mình. Chỉ là đừng để mất nguyên âm là được."

"Tình yêu vô tính (Tình yêu không tình dục)?" Khuynh Thành đột nhiên trong lòng nảy ra một ý nghĩ.

Châu Nhi khẽ dựa vào vai của Khuynh Thành, buồn bã nói: "Khuynh Thành tỷ tỷ, kỳ thật nam nữ yêu nhau, không nhất thiết phải phát sinh chuyện kia. Nếu tỷ thật tâm thích Lưu Phong, tỷ hãy mở rộng tầm mắt mà theo đuổi tình yêu. Không phải chỉ có một lựa chọn là tình yêu vô tính."

Khuynh Thành nghe vậy gật đầu, trong mắt hiện lên vài tia vui mừng: "Châu Nhi, tin tưởng tỷ tỷ, tỷ sẽ xử lý tốt chuyện này."

Châu Nhi ngẩng đầu lên, cười nói: "Uhm, muội tin tưởng tỷ."

Khuynh Thành cười cười ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm ngầm thề: "Tỷ tỷ, muội nhất định lấy được nam nhân của người."

Dưới sự hấp dẫn của rượu ngon, Tuyệt Tình cuối cùng cũng truyền cho Lưu Phong một bộ Song tu tâm pháp, hơn nữa đáp ứng tạm thời ở tại Thiên Thượng Nhân Gian.

Vì thế, Lưu Phong bất quá chỉ nỗ lực một chút, cung cấp đầy đủ rượu ngon, thật là quá lợi ích.

Có Tuyệt Tình vị siêu cấp cao thủ ở đây, Lưu Phong quyết định chuyển Giang Nam Di Hồng Viện về đây. Hiện nay, Kinh đô mới là địa phương phát triển trọng yếu của hắn.

Mang theo Thanh Loan điểu, Lưu Phong dùng nửa ngày thời gian bay tới Giang Nam. Một người một chim đáp xuống, đầu tiên nhìn thấy là Ân Tố Tố đang ngẩn người đứng ở cửa.

"Tố Tố" Lưu Phong tiến lên, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Ân Tố Tố nghe được thanh âm quen thuộc, thân thể nhất thời run lên, quay đầu lại. Một người, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng.

"Lão công" Ân Tố Tố vui mừng kêu, trong ánh mắt tức thì xuất hiện một làn sương mỏng, hai chân như nhũn ra, nhất thời không thể di chuyển được.

"Tố Tố, bảo bối của ta, Lão công đã trở về." Lưu Phong cười hắc hắc bước tới, một tay ôm nữ nhân còn đang ngẩn người vào lòng.

Ân Tố Tố ngơ ngác nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, chỉ là hai tay ôm thật chặt Lưu Phong, sợ buông ra là hắn sẽ biến mất vậy.

Dừng một chút, từng giọt nước mắt từ đôi mắt đẫm lệ của Ân Tố Tố rơi xuống, nàng ngẩng đầu lên, cẩn thận hỏi: "Lão công, ta đang nằm mơ đúng không?"

"Tố Tố bảo bối, là thật không phải mơ đâu" Lưu Phong trong lòng có chút đau xót, cúi đầu hôn lên mắt nàng một cái, một cảm giác chua xót truyền đến.

"Tố Tố là ta không tốt, mấy ngày này làm nàng chịu khổ rồi." Lưu Phong lấy làm tiếc nói.

"Lão công, thật sự không phải là thiếp đang nằm mơ sao?" Ân Tố Tố có chút lo lắng, cũng không dám làm động tác mạnh, sợ thoát khỏi giấc mơ.

"Là thật, Tiểu bảo bối." Nói xong tay phải của hắn nhẹ nhàng hạ xuống mỹ đồn của nữ nhân, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái.

Cảm nhận được một cỗ nhiệt khí từ đồn bộ truyền tới, Ân Tố Tố rốt cuộc xác định đây là thật, sự vui mừng ập tới, nghẹn ngào nói: "Lão công, là thật."

"Tố Tố, mấy ngày nay cho nàng chịu khổ nhiều rồi." Lưu Phong hổ thẹn tự nói: "Ta tới đón các nàng đến Kinh Đô."

Ân Tố Tố càng thêm vui mừng, nồng nhiệt ôm Lưu Phong vào lòng vui vẻ nói: "Lão công, chàng thật tốt."

"Ah ah, tiểu bảo bối, nàng cũng thật tốt. Mỹ đồn rất là co dãn." Nói xong bàn tay của Lưu Phong tại mỹ đồn xoa bóp không ngừng.

Ân Tố Tố mỉm cười, sắc mặt có chút hồng, cười khẽ: "Đáng ghét, đáng ghét, chàng là đại sắc lang, vừa tới đã trêu ghẹo người ta."

Lưu Phong cười hắc hắc, vô sỉ nói: "Tố Tố bảo bối, không phải gần đây đều nghĩ tới ta sao? Nghe Tố Nương tỷ tỷ nói, nàng ngủ mơ đều gọi tên ta."

"Đáng ghét, ai mà nhớ chàng, kẻ đại sắc lang này chứ." Ân Tố Tố ôn nhu cười mắng, trên mặt nổi lên một màu đỏ ửng, trong con ngươi lộ ra vẻ vui mừng.

Lưu Phong cười hì hì nói: "Tố Tố bảo bối, Thanh Nghi và Tố Nương tỷ tỷ đâu? Còn có Tiểu Linh Nhi tại sao lại không thấy đâu? Cũng tốt, các nàng đều không có đây, không bằng chúng ta vào phòng ngủ nói chuyện đi."

Ân Tố Tố tự nhiên là biết hắn đang muốn gì, sắc mặt có chút đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Uhm, Tố Tố cũng muốn."

Lưu Phong âm thầm cười, tiểu biệt thắng tân hôn (lâu ngày gặp lại còn hơn mới cưới), đêm nay chính mình phải hưởng thụ ahh.

"Tố Tố bảo bối, đêm nay Lão công nhất định đem mấy ngày thua thiệt của nàng bù đắp lại."

Ân Tố Tố trên mặt hạnh phúc ửng đỏ, nắm chặt eo của Lưu Phong, thân thể ép sát vào người hắn, trong mắt hiện lên sự ngọt ngào.

Ngay khi hai người vừa mới đi vào trong phòng, đột nhiên một thanh âm non nớt vang lên: "Tố Tố mụ mụ, không cho lấy trộm thức ăn."

"Chính là Tiểu Linh Nhi." Lưu Phong hơi kinh hãi. Lập tức một trận vui mừng, vội vàng mở cửa: "Linh Nhi, ba ba về đây."

"Ba ba!"

Linh Nhi cao hứng hô lên một tiếng, nhào vào lồng ngực Lưu Phong, hai tay vòng qua cổ hắn, dùng thanh âm u oán nói: "Ba ba hư, đi lâu như vậy mới trở về gặp Linh Nhi, Linh Nhi không để ý tới ba ba nữa." Nói xong quay đầu đi, không thèm liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái.

Lưu Phong mỉm cười, đưa tay béo nhẹ lên mặt Tiểu Linh Nhi một cái: "Tiểu Linh Nhi cũng không thèm để ý tới ba ba sao?"

"Ba ba hư." Tiểu Linh Nhi quay đầu lại, cặp mắt to nhất thời nước mắt chảy ra, không đợi Lưu Phong phản ứng, đã mở miệng hôn lên trán của hắn một cái.

"Công tử, đúng là người đã về rồi."

Ngay lúc này, Liễu Thanh Nghi cũng vội vàng đi tới, cực kỳ kích động nhìn Lưu Phong.

Ân Tố Tố mập mờ cười cười: "Thanh Nghi tỷ tỷ, vội vã chạy tới như vậy, không phải sợ ta giành lấy một mình chứ?"

Liễu Thanh Nghi nghe vậy, nhất thời sắc mặt thẹn thùng liếc Tố Tố một cái: "Đáng ghét, muội muội nói bậy, ta cũng không biết Công tử trở về, là Linh Nhi tiểu nha đầu này nói cho ta biết."

"Sau đó tỷ để cho Tiểu Linh Nhi chạy đến đây phá đám sao?" Ấn Tố Tố đi tới đưa tay khẽ chạm vào cổ Liễu Thanh Nghi: "Nhìn kìa, tỷ đã phá chuyện tốt của muội."

Lưu Phong cũng không để ý đến hai nàng đùa giỡn, mà là chăm chú hỏi Linh Nhi: "Linh Nhi, con như thế nào biết là ta đã trở về?"

"Con." Linh Nhi chớp chớp đôi mắt to, gãi gãi đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút nói: "Con cũng không biết, dù sao cũng là cảm giác được ba ba trở về."

"Con cảm giác được lúc nào?" Lưu Phong không hiểu được có chút kinh ngạc, không lẽ thần thức của Tiểu Linh Nhi đạt đến trạng thái cường đại như thế.

"Ngay khi người và Phi Nhi vừa tiến vào Di Hồng Viện là lúc Linh Nhi biết. Được rồi, Phi Nhi đâu?" Linh Nhi rất chăm chú nói: "Ba ba, đưa Phi Nhi cho con, lát nữa ba ba và hai vị mụ mụ vui đùa, không có thời gian theo con, con muốn chơi đùa với Phi Nhi."

"Phi Nhi?" Lưu Phong quay đầu lại nhìn, Phi Nhi vừa rồi còn đứng trên vai mình, bây giờ lại không thấy đâu.

"Ba ba, người giúp Linh Nhi kêu Phi Nhi trở lại đi. Linh Nhi bây giờ có thể bay được, nên có thể bắt rất nhiều sâu cho Phi Nhi ăn." Tiểu Linh Nhi rất là ngây thơ, khờ khạo nói

Đọc truyện chữ Full