DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 286: Kích tình bị cắt đứt

Nhìn theo nhân ảnh của Lưu Phong dần khuất xa, một gã hộ vệ mới tiến đến đỡ Địch Nguyên Xuân dậy.

 

Địch Nguyên Xuân căm tức nhìn theo bóng Lưu Phong, trong mắt hiện lên một đạo sát khí.

 

"Hầu gia còn muốn đến Huyền Tâm các gặp Đình Nhi tiểu thư nữa không?" Một tên hộ vệ lên tiếng hỏi.

 

"Ngươi chết đi, ngươi không nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ta sao? Quỷ cũng còn đẹp hơn ta bây giờ." Địch Nguyên Xuân một tay ôm miệng, một tay tát tên hộ vệ vừa nói.

.

 

Tại một con đường ở kinh độ, một gã nam tử đeo mặt nã ngồi trên ghế nhấm nháp hảo tửu.

 

"Tam đương gia, Địch gia gởi thư cho người, muốn chúng ta giúp hắn giết một người, Đây là mười vạn lượng bạc." Một gã hắc y nhân xuất hiện trước mặt nam tử đeo mặt nạ nói.

 

"Trung Nghĩa Hầu Địch gia đúng không?" Nam tử đeo mặt nạ trầm giọng hỏi: "Tên xuẩn ngốc Địch Nguyên Xuân chắc lại vừa đắc tội với người nào đó đúng không?"

 

"Không sai, nghe nói hắn tại tiệm bán đồ trang sức, bị người ta đánh gãy mấy cái răng." Hắc y nhân nhẹ giọng nói.

 

"Quả nhiên là có chuyện, đối phương là ai?" Nam tử đeo mặt nạ nhẹ giọng hỏi.

 

"Hồi bẩm tam đương gia, các huynh đệ nói hắn tên là Lưu Phong." Hắc y nhân nói đến tên này, nhất thời thân thể khẽ rung lên một cái.

 

Lưu Phong, cái tên này đối với tổ chức của Hắc y nhân cũng không hề xa lạ. Nửa năm trước từ khi tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Lưu Phong, tổ chức đã mất không ít nhân lực vì hắn, nhưng vẫn chưa một lần thành công. Hai chữ Lưu Phong mà nói bây giờ đã trở thành nỗi sỉ nhục của tổ chức. Ai ai trong tổ chức cũng mong có thể giết được Lưu Phong kia.

 

"Ồ, tên ngu kia không may chọc phải Lưu Phong, xem như là hắn đã xui xẻo." Nam tử đeo mặt nạ, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Xem ra chúng ta lại phải cùng Lưu Phong giao thủ."

 

Hắc y nhân do dự một chút, đề nghị: "Tam đương gia, hay là chúng ta khước từ đề nghị của Địch gia đi. Lần trước nhị đương gia đã nói tạm thời không nên tiếp tục xung đột với Lưu Phong."

 

"Không được, nếu đã nhận tiền thì không thể trả lại." Nam tử đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng nói: "Từ khi ngươi gia nhập tổ chức đã thấy khi nào tổ chức thoái thác giao dịch chưa? Ngươi không nghĩ đến danh dự của tổ chức sao?"

 

"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ là nghĩ đến nhị đương gia không có mặt tại đây, nếu vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì tổ chức sẽ bị bại lộ." Hắc y nhân giải thích.

 

"Hỗn trướng, ngươi xem ta là ai?" Nam tử đeo mặt nạ nhất thời bắn ra một đạo sát ý.

"Thuộc hạ vô ý mạo phạm, thỉnh xin tam đương gia thứ tội. Thuộc hạ xin tuân theo chỉ thị của người." Hắc y nhân nói xong vội vàng cáo lui.

 

Lưu Phong đi đến Huyền Tâm các thì vừa hay Đạo Đức chân nhân đi ra ngoài, ngoài trừ vài người hạ nhân thì chỉ có Đình Nhi ở nhà.

 

Đình Nhi trong lòng vốn đang nghĩ đến Lưu Phong, đang định buổi tối sẽ đến dịch trạm tìm hắn, không nghĩ ra hắn đã đến đây, Đình Nhi cao hứng vội dẫn hắn vào khuê phòng của mình.

 

Khuê phòng của Đình Nhi cũng không xa hoa nhưng bài trí rất u nhã, thanh tịnh. Từ chậu hoa, bàn ghế, giường tủ đều được chế tác rất tinh xảo.

 

Lưu Phong tới, Đình Nhi đặc biệt phân phó trù phòng làm mấy món ăn sáng và một bầu rượu ngon cho hắn.

 

Lưu Phong cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống bàn, uống cạn một chén rượu, nói: "Đình tỷ tỷ, Đạo Đức chân nhân không có đây, hay là đêm nay đệ ở đây?"

 

Đình Nhi cũng uống một chén rượu, gắt giọng nói: "Đại bại hoại muốn làm gì? Ta không phải là nữ nhân dễ dãi."

 

"Đỉnh tỷ tỷ, đệ cũng không phải là nam nhân dễ dãi." Bất quá trong lòng hắn nói thêm một câu, ta mà dễ dãi thì không phải là người.

 

Uống liên tục năm chén rượu, Lưu Phong khẽ nắm lấy tay Đình Nhi, cười hắc hắc nói: "Đình tỷ tỷ, không bằng đêm nay chúng ta ngủ chung đi."

 

Đình Nhi khẽ nói: "Không được, Đạo Đức sư bá khi trời tối nhất định sẽ trở về."

 

Lưu Phong cố ý thuyết phục nàng, cười ha ha nói: "Không thành vấn đề, chúng ta ngủ thì cứ ngủ, lão đầu đó làm sao biết được."

 

Đình Nhi gắt giọng nói: "Đại bại hoại. ngươi đến tìm ta chẳng lẽ chỉ vì chuyện đó."

"Đình tỷ tỷ, người hiểu tính đệ mà, đệ chính thị là một người đứng đắn, thành thật." Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Kỳ thật, đệ có một tin tốt muốn nói cho tỷ nghe."

 

"Cái gì mà tin rất tốt, đệ lại đang dở trò gì đấy?" Đình Nhi càng ngày càng hiểu rõ Lưu Phong không phải là người đứng đắn, thành thật như hắn nói.

 

Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Đình tỷ tỷ, đệ có một tin rất tốt. Mấy ngày nay tu luyện, đệ đã tu thành Nguyên Anh."

 

Đình Nhi nghe vậy, đầu tiên là ngẩn người ra.

 

"Quỷ mới tin, sao lại có thể tu thành Nguyên Anh dễ dàng như vậy?" Nàng là người của tu chân giới, tự nhiên hiểu được Nguyên Anh đại biểu cho cái gì. Đó chính là đính cấp của tu chân hiện nay. Tu chân giả trên đời này rất nhiều, bất quá hơn mười năm qua chỉ có một người tu thành Nguyên Anh mà thôi.

 

"Đình tỷ tỷ, đệ không gạt tỷ." Lưu Phong chuyển động tâm niệm, sữ dụng Nguyên Anh lực, dẫn động Hạo Thiên Kiếm từ bàn tay, bay lên đỉnh đầu, hiện ra khí tức cường đại.

Đình Nhi bất giác trợn tròn mắt nhìn hắn. Dùng tâm niệm để điều khiển tiên kiếm đương nhiên phải là Nguyên Anh kỳ thì mới có thể làm được.

 

"Đệ đệ, ngươi thật sự đã thành công, ngươi thật sự đã thành công." Đình Nhi cao hứng nhảy lên, thậm chí vui sướng đến độ chảy nước mắt.

 

Lưu Phong cười ha ha, tiến lên ôm Đình Nhi, nhẹ giọng nói: "Đình tỷ tỷ, đệ đã tu thành Nguyên Anh, chuyện của chúng ta, tỷ không cần lo lắng nữa. Không ai có thể ngăn cản chúng ta thành thân được."

 

Đình Nhi gật đầu nói: "Đệ đệ, ta biết ngươi nhất định sẽ thành công."

 

"Đình tỷ tỷ, hay là hôm nay chúng ta." Nói xong, Lưu Phong khẽ vuốt ve bộ ngực căng vút của nàng.

 

Đình Nhi thấp giọng nói: "Đệ đệ, chuyện này không được." Huyền Tâm chánh tông dạy đệ tử rất nghiêm khắc, nữ đệ tử trước khi tìm được tình lữ song tu thì bắt buộc phải giữ tấm thân xử nữ. Nếu không sẽ bị nghiêm trị.

 

Lưu Phong thấy Đình Nhi cự tuyệt, sắc mặt cũng không vui. Bất quá hắn cũng tự trách mình quá nóng vội.

 

Đình Nhi sợ hắn tức giận, cố thu lấy dũng khí nói: "Đệ đệ, thân thể của Đình Nhi sớm muộn gì cũng thuộc về đệ. Nhưng hôm nay thì không được. bất quá ta sẽ cho đệ ngắm thân thể ta."

 

"Đình tỷ tỷ, đệ sẽ nghe lời tỷ." Lưu Phong vốn cũng không muốn ép buộc nàng, bây giờ lại chiếm được tiện nghi thật quá tốt. Dù sao thì thân thể của tu chân tiên tử không phải ai cũng có thể nhìn được.

 

"Trước tiên chờ một chút, ta gọi ngươi thì ngươi quay lại nhé." Đình Nhi đỏ mặt nói.

Một lát sau Đình Nhi tựa hồ đã chuẩn bị xong, từ trên giường quay về phái Lưu Phong, nói: "Đệ đệ, đệ tới được rồi."

 

Lưu Phong cười ha ha, bước đến giường, vén màn lên, nhìn vào trong, không khỏi một trận loạn động, trống ngực đập liên hồi.

 

Đình Nhi giờ phút này mặc một chiếc quần ngủ màu trắng trong suốt. Da dẻ trắng như ngọc, hai vú ẩn hiện sau vải lụa, thật lộng lẫy mê người, Lưu Phong thậm chí còn nhìn thấy hai hạt anh đào màu đỏ nổi bật lên trên vải lụa, đôi chân thon dài trắng muốt, nửa kín nửa hở, hạ thân được bao phủ bởi một chiếc nội khố tam giác màu trắng.

 

Lưu Phong cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của Đình Nhi, đối mặt với thân thể đẹp mê người như vậy, hắn cảm thấy một cỗ nhiệt khí từ tiểu phúc dũng mãnh nổi lên, không nhịn được, ôm lấy Đình Nhi, áp môi hôn nàng.

 

Đình Nhi khẽ nhắm mắt, khuôn mặt chứa đầy vẻ phong tình. Bất quá Lưu Phong vẫn phát hiện ra nàng vẫn còn chút cảnh giác. Hôm nay tuyệt đối nàng sẽ không thất thân với hắn.

"Đình Nhi tỷ tỷ, thân thể của người thật hoàn mỹ."

 

Đình Nhi từ khi lớn lên, đây là lần đầu tiên cho một nam nhân ngắm nhìn thân thể mình, sắc mặt thẹn thùng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

 

Lúc đầu Lưu Phong chỉ là ôm Đình Nhi, thưởng thức thân thể của nàng, bất quá hai tay hắn rất nhanh chóng, hoạt động, vuốt ve thân thể nàng.

 

Thân thể Đình Nhi trở nên mềm nhũn, theo bản năng, ngọc thủ cũng vô tình đụng chạm vào bộ phận mẫn cảm của Lưu Phong.

 

Rốt cuộc ngón tay của Lưu Phong đã từ từ tiến vào vùng không gian giữa hai chân của nàng, lách vào bên trong nội khố.

 

"Đệ đệ, ngươi thật là." Đình Nhi nhìn Lưu Phong lách vào trong nội khố, khẽ liếc mắt nhìn hắn, tỏ vẻ bất mãn.

 

"Đình tỷ tỷ yên tâm. Đệ chỉ sờ vào mà thôi." Lưu Phong khẽ đặt nàng xuống giường, một tay xoa xoa cặp vú cao ngất của nàng, một tay vũ lộng vuốt ve hạ thể của nàng, miệng ngậm lấy hương vị ngọt ngào của núm vú nàng, bổng bổng hung hăng ngóc đầu chạm vào bụng nàng.

 

Đôi mắt xinh đẹp của Đình Nhi, u oán nhìn Lưu Phong, nói: "Đệ đệ, sao lại cho tiểu đệ đệ của ngươi đâm lên bụng ta."

Bộ dạng kiều mỵ của Đình Nhi, thực làm cho Lưu Phong lửa dục nổi lên, bàn tay không ngừng chạy dưới hạ thân của nàng.

 

Đình Nhi thẹn thùng như cũng bối rối, Lưu Phong kích thích nàng, thật sự làm cho nàng cảm thấy khó chịu, chỉ sợ không kìm chế nổi bản thân, đang muốn lấy tay hắn ra, đột nhiên bên ngoài truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết.

 

"Đệ đệ, đã xảy ra chuyện." Đình Nhi đẩy Lưu Phong ra, nhanh chóng sửa sang lại xiêm y.

Đọc truyện chữ Full