DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 86: Bỏ Nhà Theo Trai

Lưu Phong lúc này mới hồi phục tinh thần, lùi lại một bước, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ân Tố Tố, nhẹ giọng nói: "Sao nàng lại ở chổ này?"

Lưu Phong quyết định tạm thời không vạch trần thân phận hai người, nhân cơ hội thử một chút xem Ân Tố Tố có phải là thạch nữ thay không. Trước khi chuyện này minh bạch, Lưu Phong phải tận lực khắc chế tình cảm của mình.

Lưu Phong cầm lấy tay Ân Tố Tố, Ân Tố Tố cũng không tránh né, hơn nữa vẻ mặt còn rất hạnh phúc, cảnh tượng này làm cho mấy nha hoàn cách đó không xa rất là kinh ngạc.
Đặc biệt là nha hoàn của Ân Tố Tố, tâm tư tiểu thư nàng hiểu rõ nhất. rõ ràng tiểu thư đối với Lưu Phong rất là ghê tởm, nhưng chính mắt vừa rồi lại thấy cảnh thân mật như vậy. Muốn nói tiểu thư cố ý giải bộ như vậy, tựa hồ có chút miễn cưỡng, vẻ mặt hạnh phúc như vừa rồi, không phải là giả tạo được.

Lâm Lang nhìn thấy tình cảnh như vậy, nói cho Ân quý phi nghe, người cũng hài lòng cười nó: "Quả nhiên không ngoài dự liệu, tài tử gặp giai nhân, quả là có sức hấp dẫn lẫn nhau"

Cùng lúc đó, Trương Mỹ Nhân cùng Ân Nguyên Đạo tại đại sảnh cũng nghe nha hoài hồi báo chuyện tình cảm của Lưu Phong và Ân Tố Tố tiến triển cấp tốc, đã nắm tay nhau, hai ngươi nói cười vui vẻ.

Nhưng phiền muộn nhất chính là Đóa Đóa, trong lòng có hàng trăm điều khó hiểu, thật không biết tiểu thư bị như thế nào, chẳng lẽ lòng nữ nhân khó đoán, như dò kim đáy biển sao. Thật sự không người nào có thể hiểu được hay sao?

"Văn Sơn, ngươi sao lại tới chỗ này?" Ân Tố Tố không trả lời Lưu Phong, mà ngược lại lại hỏi hắn.

Lưu Phong đang định trả lời, không nghĩ sắc mặt Ân Tố Tố lại biến sắc, giữ chặt tay hắn nói: "Nơi này nguy hiểm, đi theo ta"

Nguy hiểm? Lưu Phong trong lòng sung sướng, xem ra Ân Tố Tố vẫn còn chưa biết Văn Sơn cũng chính là Lưu Phong, 80% là hai ả nha hoàn kia chưa nhìn ra hắn chính là tân cô gia của Tổng đốc phủ.

Cùng Ân Tố Tố đi tới một chỗ không người, Tố Tố có chút lo lắng hỏi: "Văn Sơn, ngươi tại sao lại đến Tổng Đốc Phủ?"

Tình yêu quả làm cho người ta mù quáng, nàng ta lại nghĩ Tổng Đốc Phủ không thể có người khác vào được hay sao? Lưu Phong mỉm cười nói: "Đừng có cứ lo hỏi ta gấp rút như thế, nhìn bộ dáng của nàng hình như đang đợi ai đó?"
Lưu Phong hỏi câu này, Ân Tố Tố trong lòng bối rối, sắc mặt thay đổi, vô cùng áy náy nhìn Lưu Phong nói: "Văn Sơn, có chuyện ta phải nói với ngươi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta"
Chẳng lẽ nàng nói cho ta biết chuyện thạch nữ, thấy Ân Tố Tố sắc mặt trầm trọng, Lưu Phong thầm kêu bất hảo, trong lòng cũng có chút khẩn trương.

Ngưng lại một chút, Ân Tố Tố nói "Văn Sơn, kỳ thât thân phận của ta chính là. Tên thật của ta là Ân Tố Tố, là đại tiểu thư tổng đốc phủ, ta không cố ý ẩn dấu thân phận, ta chỉ là. ta chỉ là. sợ ngươi biết thân phận của ta sẽ có phân biệt. Ta không muốn chúng ta trong tình cảm lại bởi vì thân phân của ta mà bị cản trở. Xin ngươi tin tưởng ta." nói đến đây, Ân Tố Tố cũng không biết nói như thế nào nữa.

Lưu Phong cuối cùng cũng thở phào một hơi, hoàn toàn không phải chuyện thạch nữ.

Thấy Lưu Phong không nói lời nào, Ân Tố Tố khẽ cắn môi nói: "Văn Sơn, ngươi có thể dẫn ta đi không?"

Nha đầu này muốn trốn nhà theo trai? Lưu Phong trong lòng vui vẻ, cười hắc hắc nói: "Ngươi muốn cùng ta trốn đi"

Lưu Phong nói xong mặt có chút giả tạo, Ân Tố Tố có chút thẹn thùng, bất quá nàng vẫn còn trịnh trọng gật đầu nói: "Cha muốn gả ta cho Phượng viên thiếu gia, bây giờ người của Phượng viên đang ở phòng khách, chậm trễ nữa e sẽ không kịp."

Lưu Phong có một chút buồn bực, Phượng viên thiếu gia danh tiếng tốt như vậy sao Ân Tố Tố lại sợ hãi đến mức trốn nha theo trai.

"Phượng nhi, ngươi thật không thích Phượng viên thiếu gia sao? Nghe nói người này phong lưu anh tuấn, nghi biểu bất phàm hơn nữa phẩm hạnh cũng rất tốt." Lưu Phong cố ý tán dương chính mình, điểm nào cũng nhấn mạnh.

Không đợi Lưu Phong nói xong, Ân Tố Tố đã cắt ngang, rất đứng đắn nói với hắn: "Văn Sơn, trong lòng Tố Tố chỉ có một mình ngươi mà thôi, ngoại trừ ngươi, ta sẽ không thích người nào cả." Nếu là bình thường, Ân Tố Tố sẽ quyết không nói ra như vậy. Chính là hôm nay tình huống khẩn cấp, Ân Tố Tố không thể làm gì khác hơn là buông bỏ hết mọi thứ trong lòng, toàn bộ nói ra hết.

"Tố Tố, ngươi nghe ta nói, kỳ thật Phương viên thiếu gia thật sự tốt, ngươi không nên lo lắng như thế?" Lưu Phong vẫn ngốc ngếch nói.

Ân Tố Tố cắn môi liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, sắc mặt lạnh tanh, thân thể mềm mại, khe khẽ run lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Văn Sơn, ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ. ngươi sợ hãi Phượng viên quyền thế, không dám dẫn ta đi?"

Lưu Phong cũng không quan tâm đến thái độ của Ân Tố Tố, mỉm cười nói: "ha. ha. Phượng viên, ta không xem ra gì!"

Ân Tố Tố nghe vậy, trong lòng vui vẻ nói: "Vậy ngươi dẫn ta đi"

Lưu Phong nhất thời đau cả đầu, trên đời này còn có việc như vậy ư, nữ nhân của mình đang đứng trước mặt mình, lại nhất quyết yêu cầu mình dẫn nàng rời bỏ chính mình, thật là hài hước.

"Văn Sơn, ngươi sao không nói lời nào, chẳng lẽ ngươi thật sự sợ hãi quyền thế của Phương viên?" Ân Tố Tố thấy Lưu Phong chậm chạp không chịu biểu lộ, trong lòng có chút gấp gáp. Nửa ngày đã trôi qua rồi, Phương viên thiếu gia nếu không thấy mình, dám chắc đã nói cho cha cùng Trương mỹ nhân nghe, phỏng chừng không bao lâu nữa, bọn họ sẽ phái người đến tìm. Đến lúc đó, bọn họ nếu thấy, chứng kiến cảnh mình cùng Văn Sơn một chỗ, sẽ lớn chuyện đây.

Lưu Phong khóe miệng thủy chung vẫn duy trì nụ cười: "Tố Tố, hôn nhân đại sự không giống chuyện đùa, ta cho rằng Phượng viên thiếu gia thật sự tốt, nếu trên đời này có một người có thể xứng đôi với ngươi, người đó nhất định là Phượng viên thiếu gia". Trước mặt đàn bà, ca ngợi bản thân mình, cảm giác thật là sảng khoái a.

Đáng tiếc thay, lời này vào tai Ân Tố Tố, cũng là ý nghĩa thay đổi, nàng cho rằng Văn Sơn rõ ràng sợ hãi thế lực của Phượng viên và tổng đốc phủ.

"Văn Sơn, không nghĩ tới ngươi là hạng người như vậy!" Lưu lại những lời này xong, Ân Tố Tố vẻ mặt tràn đầy nước mắt, xoay người bỏ đi.

Mẹ nó, đùa chút xíu đã làm lớn chuyện, Lưu Phong bối rối, không nghĩ đến Ân Tố Tố đối với chính mình tình cảm thâm sâu đến thế.

Ân Tố Tố òa khóc, chạy đi, tin tức này rất nhanh truyền tới tai Ân quý phi, Ân Nguyên Đạo, Trương Mỹ Nhân. Trương Mỹ Nhân lúc này tức giận, gọi Tố Nương tìm Lưu Phong, tính trước mặt Ân Nguyên Đạo giáo huấn hắn một phen.

Ân quý phi thật ra nghĩ có hơi khác một chút, đôi trẻ tình tự bất hòa cũng là lẽ thường tình mà thôi.

Ân Nguyên Đạo thấy Trương Mỹ Nhân trách cứ Lưu Phong, nhìn thấy vẻ mặt Lưu Phong ủy khuất, hiểu được chuyện hơn phân nửa nguyên nhân là do Ân Tố Tố, vội vàng cho người kêu Ân Tố Tố lại.

Ân Tố Tố thấy Văn Sơn đứng trong phòng khách, đang bị Trương Mỹ Nhân giáo huấn, trong lòng run lên mãnh liệt, thầm kêu đại sự bất hảo, vội bước lên trước, cùng Lưu Phong sóng vai đứng chung một chỗ, nhìn Trương Mỹ Nhân nói: "Di Nương, đều tại ta không tốt, thỉnh người không nên trách phạt hắn, nếu có chuyện gì, ta xin gánh nhận hết" Ân Tố Tố dù trước mặt có cha, nhưng mà trong lòng đối với Lưu Phong rất yêu mến.

Nàng còn tưởng chuyện của mình và Lưu Phong đã bị người khác phát hiện, lúc này mới chủ động chịu trách nhiệm.

Nàng nói liên tục một hồi, cũng không e thẹn trước mặt Ân Nguyên Đạo và Trương Mỹ Nhân chút xíu nào, việc gì cũng nói ra hết. Nói xong, Tố Tố lúc này mới nhìn Lưu Phong, tựa như muốn bảo vệ hắn.

Đọc truyện chữ Full