DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 153: Tiên thi

- Tây Mạc tài nguyên không bằng Nam Vực, nhưng lại có những nguyên liệu đặc thù mà Nam Vực cần, cho nên cứ cách vài năm lại có gần trăm thương đội đi đến những tông môn quốc gia khác nhau, nhưng cũng phải nói rằng thuật pháp của tu sĩ Tây Mạc rất quỷ dị, nếu cơ hội ta muốn được tìm hiểu một chút.

- Ta nghĩ chưa chắc, nhân số của thương đội Tây Mạc tăng lên không ít, bên trong nhất định có nguyên nhân, tám chín phần mười có liên quan đến cỗ tiên thi kia. Tiếng bàn tán trong tửu lâu vang lên không ngớt, phần lớn đều là nói về chuyện hội đấu giá vào nửa tháng sau cùng với chuyện về tu sĩ Tây Mạc.

Mạnh Hạo vốn định đứng dậy trở lại gian phòng, những chuyện này hắn không có hứng thú, nhưng đột nhiên nghe thấy mấy chữ tiên thi kia, thì hai mắt không khỏi chợt lóe, lại rót đầy một chén rượu, uống một ngụm.

- Tiên thi... Hắc hắc, nơi đó bây giờ là một mảnh huyết tinh, đã ba năm rôi, ngũ đại tông môn, tam đại gia tộc nhiều lần đánh vào trong đó, nhưng cuối cùng tổn thất không ít, không thể không lui về.

- Tiên thi kia năm đó từ trên trời rơi xuống, dường như muốn rơi vào Vãng Sinh động, một trong tam đại hiểm địa của Nam Vực, nhưng chẳng biết tại sao lại rơi xuống một nơi cách Vãng Sinh động cả ngàn dặm, mấy năm nay chẳng những khiến cho ngũ đại tông môn cùng tam đại gia tộc động tâm, mà ngay cả những thứ quỷ dị tồn tại trong Vãng Sinh động cũng ra ngoài tranh đoạt.

- Tiên thi, có ai lại không muốn đoạt được, nếu có thể tìm hiểu một chút, không chừng sẽ có hi vọng để thành tiên!

Tiếng bàn tán trong tửu lâu ngày càng nhiều, Mạnh Hạo ở một bên nghe ngóng, ánh mắt lộ ra tinh quang kỳ dị, hắn nghĩ tới lúc ở Triệu quốc cảm nhận được sự chấn động của mặt đất, cảm giác như có vật gì đó từ trên không rơi xuống, đập vào mặt đất.

- Nhưng mà ta nghe nói, lúc ấy khi tiên thi rơi xuống thì có người nhìn thấy hắn mở to mắt, đồng tử màu xám, bên trong có ánh sáng bảy màu lóng lánh. Những tiếng nghị luận này rơi vào trong tai Mạnh Hạo, tay phải hắn nâng chén rượu, đang muốn uống cạn thì chợt nghe được câu cuối cùng, cả người chấn động mạnh một cái, tay phải vô thức run lên, rượu trong chén đổ tràn ra.

Trong tửu lâu rất hỗn tạp, nên không ai chú ý tới sự khác thường của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, thần sắc nhìn như bình thường, nhưng trong lòng đang sôi trào như sóng biển, đầu óc cũng chấn động.

Hắn trầm mặc quay đầu, nhìn thoáng qua người vừa mở miệng nói ra trong mắt tiên thi ẩn chứa thất tinh, sau đó cúi đầu, tiếp tục uống rượu.

- Nhắc tới thì cũng thật kỳ quái, tiên nhân đã chết nhưng thi thể vẫn còn lưu giữ lại uy áp mạnh như vậy, dẫn tới thiên địa bị biến đổi, khiến cho ba năm qua mấy đại tông môn gia tộc phải dừng bước ở cách thi thể trăm trượng.

- Nghe nói gần đây, mấy đại tông môn gia tộc, đều đang tự triển khai chuẩn bị, có lẽ lần này có thể vượt qua phạm vi trăm trượng cũng không chừng. Tiếng bàn tán vẫn còn tiếp tục sôi nổi cho đến quá trưa, mọi người mới rời đi, tu sĩ lúc trước đề cập đến việc trong mắt tiên thi có thất tinh đang cười cười nói nói với đồng bạn bên cạnh, chuẩn bị rời khỏi tửu lâu.

Nhưng vào lúc này, tay phải của Mạnh Hạo nhẹ nhàng vỗ lên bàn, sau một vỗ này, một cỗ dao động bỗng nhiên lan ra, khiến cho thân thể của những người đang muốn rời đi kia chấn động, sắc mặt đại biến, nhất tề nhìn về phía Mạnh Hạo.

Tu vi trên người Mạnh Hạo ngay lúc này khuếch trương tản ra, uy áp của Trúc Cơ cảnh lập tức bao phủ toàn bộ tửu lâu, nhưng rất nhanh sau đó liền tiêu tán, nhưng chỉ một cái chớp mắt này, cũng đủ làm cho vài tu sĩ Ngưng Khí cảnh tầng tám tầng chín kia thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt, trong nội tâm nhấp nhổm không yên, không biết đã đắc tội cường giả Trúc Cơ cảnh này từ lúc nào.

- Tiền bối... Mấy người đều ôm quyền, trong đáy lòng tuy rằng kính sợ, nhưng cũng biết ở trong thành không thể đánh nhau, đối phương sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng bị tu sĩ Trúc Cơ cảnh uy hiếp, đối với bọn họ cũng giống như thiên uy, trong nội tâm rất hoảng sợ. - Ngươi, lại đây. Mạnh Hạo nâng tay phải lên, chỉ về một người trong số đó, người này là một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tu vi Ngưng Khí cảnh tầng tám, giờ phút này bị Mạnh Hạo điểm chỉ, lập tức thân mình run lên, gương mặt mất đi huyết sắc.

- Tiền bối... Ánh mắt gã lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng trong lòng lại mù mờ, cường giả Trúc Cơ cảnh trước mặt này gã chưa bao giờ gặp, không biết tại sao lại khiến cho đối phương chú ý, giờ phút này những tu sĩ bên cạnh gã đều lui ra phía sau, cả đám nhanh chóng rời khỏi tửu lâu, không dám tiến tới gần, trong đáy lòng đều là nhẹ nhàng thở ra.

Mạnh Hạo sắc mặt không đổi, cầm lấy chén rượu uống một hơi, thanh niên kia chần chừ một chút, nhưng lại không dám không tiến lên, thật cẩn thận lại gần, tuy rằng trong nội tâm rất sợ Mạnh Hạo nhưng trên mặt vẫn mang vẻ cung kính.

- Theo như lời ngươi vừa rồi đã nói, cỗ tiên thi kia con ngươi trong mắt là màu xám, ẩn chứa bảy viên tinh thần, việc này là thật? Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn thanh niên trước mặt.

- Bẩm tiền bối, việc này không phải vãn bối chính mắt nhìn thấy, mà chỉ là tin vỉa hè, nhưng ta có một vị bằng hữu năm đó đã từng nhìn thấy, xác định việc này đúng là sự thật. Người thanh niên vội mở miệng, không dám giấu diếm.

- Bằng hữu của ngươi đang ở đâu. Mạnh Hạo trầm ngâm, chậm rãi mở miệng.

- Đã nửa năm không gặp, hắn là đệ tử Khúc Thủy Tông, tên là Từ Nghiên. Người thanh niên lập tức đáp, sợ mình nói chậm sẽ khiến cho Mạnh Hạo nghi ngờ mình giả dối.

Mạnh Hạo nhíu mày, gật gật đầu, phất tay ý bảo đối phương có thể rời đi, người thanh niên kia lập tức ôm quyền lui ra phía sau, cho đến khi ra khỏi tửu lâu, mới thở phào một hơi, trong nội tâm hoảng sợ, vội vàng rời đi, thầm nghĩ về sau tuyệt đối không đến tửu lâu này nữa.

Mạnh Hạo lộ vẻ trầm tư, giờ phút này trong tửu lâu đã vãn người, cũng đều chỉ có tu vi Ngưng Khí cảnh, thấy cảnh lúc nãy liền đứng dậy tính tiền ra về, không bao lâu sau, toàn bộ tửu lâu đã vắng hoe.

- Đồng tử màu xám, ẩn chứa thất tinh, thi thể này chẳng lẽ là hài cốt mà năm đó ta nhìn thấy ở bên trong cơn lốc xảy ra ngoài đô thành Đường Lâu của Triệu quốc! Mạnh Hạo nội tâm trầm xuống, năm đó hắn tận mắt thấy hài cốt kia thì đã có cảm giác không ổn, giờ phút này càng phân tích, lại càng cảm thấy việc này có gì đó không đúng.

- Nếu muốn xác nhận thì phải tận mắt nhìn thấy thi thể kia mới được. Mạnh Hạo trầm mặc, đứng dậy trở về phòng, chuyện có liên quan đến tiên thi đã trở thành tảng đá lớn đè nặng trong lòng, hắn có cảm giác, thi thể này giáng xuống, dường như là cố ý nhằm vào hắn.

Nửa tháng tiếp theo, khi Mạnh Hạo ra ngoài phần lớn đều là tìm hiểu những việc có liên quan đến tiên thi, dần dần đã hiểu rõ chuyện của cỗ tiên thi đột ngột xuất hiện cách đây ba năm hai tháng, khiến cho Nam Vực chấn động này.

- Năm đó khi thi thể này vừa rơi xuống, liền khiến cho ngũ đại tông môn tam đại gia tộc của Nam Vực cực kỳ để ý, đều xuất động đội ngũ tiến đến tìm kiếm, nhưng chỉ có thể dừng lại ở phạm vi ngoài nghìn trượng, thậm chí còn bởi vậy mà xảy ra xung đột với những thứ quỷ dị đi ra từ Vãng Sinh động.

Đọc truyện chữ Full