DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 7: Trong Lòng Có Ý Định (1)

Lễ mừng năm mới trong núi hào khí rộn ràng, trong nháy mắt đã qua cuối năm.

Mấy ngày nay Tần Mục chạy qua nhà của Chu Tiểu Mai mấy lần, Chu Tiểu Mai còn không có trở về, trong nội tâm lạnh giá.

- Tần thôn trưởng, Tần thôn trưởng!

Tần Mục đang đi tới nhà của Hà Tinh thì sau lưng có tiếng nữ nhân gọi. Hắn quay đầu lại nhìn thấy "Đại loa" Tề đại thẩm vội vã chạy tới. (Đại loa: cái loa lớn, ý nói nhiều chuyện)

Đại loa làm người trung thực, tâm địa chân chất, nhưng mà sở thích hay hóng chuyện và nói chuyện người, vì chuyện này chồng của bà ta đánh bà ta không ít lần.

- Tần thôn trưởng, có chuyện.

Tề đại thẩm có chút nịnh nọt cười nói, đi đến trước mặt Tần Mục.

- Chuyện gì, dì nói đi, cháu cũng không có lớn tuổi, đừng có gọi thôn trưởng thôn trưởng gì đó, bảo cháu là Mục tiểu oa là được.

Tần Mục cũng cười.

- Vậy thì không dám, không dám đâu.

Tề đại thẩm nhìn qua bốn phía, nhỏ giọng nói ra:

- Thôn trưởng, nghe nói trong thôn nhận người?

Tần Mục sững sờ, lại hiểu được nhất định là đám người Lão Lâm ngày đó thả chuyện này ra, gật gật đầu nói ra:

- Ân, hiện tại còn thiếu chín người!

Con mắt Tề đại thẩm sáng ngời, hỏi:

- Trong thôn nuôi cơm không?

- Đương nhiên, trong thôn có chính phủ quản, còn có thể bảo dân chúng làm không công sao?

Tần Mục cười nói.

Thấy Tần Mục nói như vậy, Tề đại thẩm yên lòng, nói ra:

- Dì bảo tiểu nhị báo danh!

Tần Mục nghe xong, cau mày nói:

- Đại thẩm, khó mà làm được, tiểu nhị năm nay mới mười lăm a? Cháu không dám dùng lao động trẻ em.

Tề đại thẩm bĩu môi nói ra:

- Cái gì lao động trẻ em hay không lao động trẻ em, oa nhi nầy này qua hai năm là cưới vợ, vốn có thể đi theo thần tài ra ngoài kiếm tiền, hiện tại thần tài đi rồi, gia đình của dì không nuôi nổi đứa nhỏ này.

Tần Mục mỉm cười biến thành cười lạnh, chậm rãi nói:

- Đại thẩm, đây chính là vấn đề nguyên tắc. Như vậy đi, gia đình của dì có khó khăn, vậy được, cháu mướn dì được hay không? Tính toán cả lao động, trả thù lao.

Tề đại thẩm nghe xong lời này thì cười, nói:

- Dì cũng tính là lao động sao?

Sơn thôn mùa nông rất nhàn, nữ nhân cơ bản đều ở nhà, nghe nói nuôi cơm trả thù lao, Tề đại thẩm lập tức ném công việc của tiểu nhị nhà bà ra sau đầu.

- Qua mười lăm thì làm việc. Nhưng mà nói trước, nếu ngày đó mà dì không đi làm thì khó mà làm được.

Tần Mục nghiêm túc nói ra.

Tề đại thẩm vội vàng gật đầu, vui thích rời đi.

Tần Mục nhìn thấy bóng lưng Tề đại thẩm rời đi thì cười, có đại loa tuyên truyền, đoán chừng không qua vài ngày sẽ có người tới báo danh, nhưng mà biến thành nương tử quân a. (Nương tử quân: ý nói toàn đàn bà)

Nương tử quân chính là nương tử quân a, nếu bọn họ có thể xông lên trước thì những lão gia cũng bắt đầu nghe mình chỉ huy mà thôi.

Có việc này xen vào, tâm tư đi tới nhà Hà Tinh cũng nhạt, quay người muốn đi về nhà, thời điểm đi qua ngõ thì nhìn thấy một thân ảnh mặc áo tuyết màu đỏ đi tới.

Nhìn thấy chính là Chu Tiểu Mai mấy ngày không gặp, Tần Mục cảm thấy tâm lý nhẹ nhàng, cấp tốc đi lên vài bước, muốn nghênh tiếp Chu Tiểu Mai. Ai nghĩ đến Chu Tiểu Mai giống như cố tình trốn tránh hắn, thân ảnh lóe lên đi nhanh vào đầu phố nhỏ.

Tần Mục không hiểu ra sao, cũng không tiện đuổi theo, phối hợp về nhà.

Thời điểm buổi chiều Hà Tinh mang theo Hồ Ngũ Đa đi tới nhà Tần Mục. Hồ Ngũ Đa phụ giúp một xe cút kít, phía trên có buộc hai gốc cây xù xì. Hai người đi trong núi vài ngày đã từ trên núi tìm được hai rễ cây này.

Tần Mục cẩn thận quan sát rễ cây một chút, gật gật đầu nói ra:

- Hai rễ cây này không tệ. Tiểu Hà, ánh mắt của cô không tệ. Tôi cho cô biêts, không đơn thuần là những thứ này, còn phải nhiều hơn, cho dù có nhỏ cũng mang về. Những thứ này không nặng nhưng càng nặng càng đáng giá.

Hà Tinh trợn trắng mắt chạy về phòng, mấy ngày nay nàng đã triệt để buông lỏng cảnh giác với Tần Mục, có đôi khi mang việc ngày đó ra nói đùa, khiến cho Tần Mục xấu hổ.

Hồ Ngũ Đa cũng cười lên, gương mặt ngâm đen đầy mồ hôi.

Tần Mục quay người đi vào nhà, qua một lát, cầm tiền mười đồng đi tới, đưa cho Hồ Ngũ Đa, nói ra:

- Ngũ ca, tiền không nhiều lắm, anh đừng ghét bỏ chút tiền này.

Hồ Ngũ Đa vừa thấy tiền công vội vàng khoát khoát tay nói:

- Nhiều, quá nhiều.

Tần Mục nhét vào trong tay Hồ Ngũ Đa, nói ra:

- Cầm, đi làm kiếm tiền, anh không cầm tiền là không được.

Nói xong nhìn qua Hà Tinh cười rộ lên.

Hiện tại trong tài khoản thôn có mấy trăm đồng, chính là tiền mà chú của Tần Mục tiết kiệm. Tần Mục mặc kệ nhiều như vậy, hoàng đế không để binh đói, bản thân mình ăn chặn, không có một chút khí lượng thì đám thôn dân sẽ nghe theo sao?

Nhắc tới cũng trùng hợp, ngay thời điểm Tần Mục đưa tiền cho Hồ Ngũ Đa thì Tề đại thẩm mang theo hai phụ nữ eo thô mông tròn đi tới cửa của Tần Mục. Nhìn xem tiền trong tay của Hồ Ngũ Đa thì con mắt ba người sáng lên.

- Thôn trưởng, không có phúc hậu rồi. Có công việc kiếm tiền tại sao không gọi chúng tôi, nếu không phải lão Tề gia báo tin, chúng tôi còn không biết đấy.

Một phụ nữ tùy tiện ngồi trước mặt Tần Mục, hai tay của bà ta vỗ lên đùi, xem bộ dáng là muốn khóc lóc om sòm.

Loại phụ nữ nông thôn phụ này có đôi khi khóc lóc om sòm ngược lại thật đáng yêu. Tần Mục mỉm cười nói:

- À? Lưu đại thẩm tử, lời này dì cũng nói được, không phải cháu đang mướn người sao, còn chưa thông tri cho dì mà thôi. Lưu đại thẩm tử tới nhận việc thì tốt rồi, thế nào cũng có phần của dì.

Lão Lưu gia xem xét, vội vàng tiến lên, chỉ vào Hồ Ngũ Đa hỏi:

- Vậy chúng tôi cũng làm được không?

Tần Mục gật gật đầu nói ra:

- Chỉ cần dựa theo yêu cầu của cháu mà làm, mỗi người đều có. Nếu như không muốn thôn nuôi cơm, mỗi bữa cơm trợ cấp ba đồng.

Năm 90, một bữa cơm của vùng núi nghèo khó không đáng ba đồng.

Ba phụ nữ lập tức gật đầu đáp ứng, Tề đại thẩm còn nói cho Tần Mục nghe, buổi chiều nàng sẽ phụ trách tìm thêm sáu phụ nữ nữa, đảm bảo làm việc còn mạnh hơn nam nhân. Tần Mục lại dặn dò Tề đại thẩm, trộm gian dùng mánh lới không cần, có da lông ngắn bệnh không cần.

Tề đại thẩm trên mặt hồng hồng, nàng biết rõ tật xấu của mình, cảm giác ý của Tần Mục chính là trách cứ nàng, oán trách nàng mang chuyện trả thù lao nói ra, trong lúc nhất thời lo sợ bất an, về đến nhà ăn cơm không vô. Chồng của nàng ta nhìn thấy cái miệng như súng máy của nàng hôm nay không bắn phát nào, buồn bực hỏi nguyên nhân, Tề đại thẩm mang chuyện buổi chiều nói cho chồng nghe.

window._taboola = window._taboola []; _taboola.push({ mode: "thumbnails-b", container: "taboola-below-article-thumbnails", placement: "Below Article Thumbnails", target_type: "mix" }); window._taboola = window._taboola []; _taboola.push({ mode: "thumbnails-d", container: "taboola-mobile-carousel-article-thumbnails", placement: "Mobile Carousel Article Thumbnails", target_type: "mix" });

Đọc truyện chữ Full