DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 1426: Ngươi xem thường ta!

Sáng sớm mưa dần tạnh, khi mặt trời mới mọc, Tô Minh tỉnh khỏi suy tư. Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn hai con chó trắng vẫy đuôi tội nghiệp nhìn mình. Hiển nhiên hai người từng là tu sĩ vẫn còn trí tuệ, Bọn họ không cam lòng chết đi, dù chỉ có một chút khả năng thì Bọn họ không muốn từ bỏ.

Tô Minh vẻ mặt như thường, lòng cười nhạt. Tô Minh trước giờ không có tính cách thương hại kẻ địch. Hôm qua Tô Minh không nói dối nhưng có thể trở thành sự thật hay không thì phải xem biểu hiện tương lai của hai con chó trắng.

- Đại Bạch, Tam Bạch, đi.

Tô Minh đứng dậy đi tới cạnh sân, đẩy cửa bước ra ngoài. Hai con chó trắng vội vàng theo sau, đặc biệt là con chó có ba chân không chạy chậm chút nào.

Như mọi khi, Tô Minh đi đầu thôn tây mau bình rượu cho ông lão, trên đường gặp nhiều thôn dân sáng sớm cười tươi chào hỏi, rất có hứng thú với hai con chó trắng sau lưng hắn. Đặc biệt là đám con nít vòng quanh bên người hai con chó trắng, đặc biệt tò mò là con chó ba chân sao chạy nhanh được như vậy?

Không lâu sau, Tô Minh trở lại sân, đám con nít bên ngoài cười khúc khcíh tứ tán, vẻ mặt tò mò sẽ chạy về nhà nói cho cha mẹ nghe. Tô Minh đóng cửa lại, đặt bình rượu bên cạnh cửa phòng. Tô Minh chợt nhíu mày ngoái đầu nhìn hai con chó trắng.

- Các ngươi từng là tu sĩ chắc có thể tích cốc, không cần ăn?

Hai con chó trắng vẻ mặt bi phẫn gật đầu.

Tô Minh không lên tiếng, nhặt búa ngồi trên ghế gỗ, bắt đầu công tác chẻ củi. Mỗi lần Tô Minh giơ búa lên là người hai con chó trắng run rẩy, hiển nhiên không thể thoát khỏi cái bóng tâm lý trong thời gian ngắn.

Tiếng bùm bùm bùm bùm bùm quanh quẩn trong thôn trang vào buổi sáng, mọi người biết thanh niên tên Tô Minh bắt đầu một ngày chẻ củi.

Mãi khi thời gian lên cao qua sào, sắp tới giữa trưa, cửa phòng bị đẩy ra. Ông lão mặc áo ngắn tay duỗi lưng bước ra. Ông lão mới đi ra thì hai con chó trắng bị hù sợ cụp đuôi chạy tới bên Tô Minh. Dường như hai con chó trắng cảm thấy Tô Minh dễ thân hơn ông lão này, ông lão là người khủng bố nhất trên đời từ khi hai người mới nứt bắt chào đời đến bây giờ.

Ông lão cầm bình rượu lên đi tới trong sân, nhìn mặt trời đứng giữa không trung, cao giọng nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe, một giấc ngủ thẳng tự nhiên tỉnh thân thể khỏe. Tỉnh ngủ xong nốc rượu là khỏe nhất!

- Uống rượu xong ăn thịt chó thân thể mạnh!

Mắt ông lão lóe tia sáng nhìn hai con chó trắng dưới chân Tô Minh, nhìn tới nhìn lui như đang suy ngẫm hôm nay ăn con nào.

Ông lão đi tới vài bước ngồi chồm hổmn hìn hai con chó trắng, nuốt nước bọt:

- Tô Minh, ngươi nói hôm nay chúng ta nên ăn con nào?

Tô Minh không để ý tới ông lão, vẫn nghiêm túc chẻ củi, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh hai búa đêm qua lão chém xuống.

Ông lão thấy Tô Minh không đáp lời, kinh ngạc ngẩng đầu lên đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống rống to:

- Tỉnh lại!

Tô Minh nhíu mày. Tô Minh chịu đựng được tính tình ông lão quái dị nhưng không chịu nổi đôi khi lão rống lớn như điên. Đặc biệt là lúc Tô Minh đang chìm đắm trong cảm ngộ bị tiếng rống đánh thức ngay lập tức.

Ông lão vẻ mặt nghiêm túc, trầm trọng hỏi:

- Thằng nhóc nhà ngươi có ngộ tính quá mạnh, ngươi thấy khi nào lão già ta chẻ củi thì ngủ gật không? Mỗi một búa ta chém xuống đều tỉnh táo. Đừng suy ngẫm cái gì hiểu ra, ngộ đạo, cảm ngộ. Ngộ đến ngộ đi, ngươi có thấy mệt không? Đừng có ngộ linh tinh gì hết, chẻ củi là chẻ củi, đừng thẫn thờ, phải nghiêm túc. Trong đầu đừng nghĩ hình ảnh gì khác, nghiêm túc đốn củi là được.

Ông lão vẻ mặt nghiêm túc gần như trầm trọng nói:

- Tốt lắm, nói chuyện nghiêm túc đi. Ngươi nói xem hôm nay hai ông cháu chúng ta ăn con nào?

Mấy tháng qua Tô Minh đã học được cách làm sao nói chuyện với ông lão, giờ hắn vẻ mặt nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó nói:

- Ta cảm thấy đừng ăn hai con này vội, dù sao chúng ta cần giữ nhà.

Quả nhiên Tô Minh làm biểu tình này thế là ông lão cũng giữ vẻ nghiêm túc nhìn kỹ hai con chó trắng bị hù run bần bậc. Ông lão sờ cằm làm như suy nghĩ lời Tô Minh nói.

Ông lão ngẫm nghĩ nửa ngày, cực kỳ nghiêm túc gật đầu, nói:

- Ừm! Có đạo lý, rất có lý, cực kỳ có lý, quá có lý.

Ông lão vừa thốt lời, hai con chó trắng thầm thở phào cảm kích nhìn Tô Minh, nhưng mà...

Ngay sau đó, ông lão nhìn Tô Minh, nói:

- Nhưng ta muốn ăn.

Hai con chó trắng lại căng thẳng, chúng bỗng cảm thấy ông lão này là đồ điên, Tô Minh bình thường hơn. Bạn đang đọc chuyện tại

Tô Minh nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm túc nói:

- Sẽ có cơ hội, chắc tương lai sắp tới sẽ có nhiều chó trắng xuất hiện, chờ chúng ta nuôi nhiều chút ngươi muốn ăn con nào thì tùy thích.

Ông lão nghe vậy hưng phấn lên nhưng vội vã giấu đi, vẻ mặt nghiêm túc vắt óc suy tư.

Thật lâu sau, ông lão gật đầu, nói:

- Ừm! Có đạo lý, rất có lý, cực kỳ có lý, quá có lý.

Ông lão xoa tay nhưng rồi mếu máo nói:

- Nhưng mà bây giờ ta rất muốn ăn!

Hai con chó trắng đã tuyệt vọng rồi, run cầm cập nằm sấp tại chỗ, dường như mất hết can đảm chạy trốn. Hai con chó trắng chỉ có thể hy vọng Tô Minh sẽ giúp đỡ chúng.

- Ủa? Sao ngươi không nói chuyện?

- Ngươi ngươi ngươi ngươi... Thằng nhóc nhà ngươi dám xem thường lão già ta hả?

- Ngươi vẫn không lên tiếng?

- Ta nói cho ngươi, ta sắp giận rồi nhé, ngươi còn không nói nữa thì...

Ông lão mỗi nói một câu sẽ đổi vị trí, đặc biệt nói xong câu cuối thì đá bay Tam Bạch che trước mặt, nghiêm túc nhìn Tô Minh. Thấy Tô Minh vẫn không nói tiếng nào quần quật đốn củi, mắt ông lão xoe tròn, giơ tay phải lên đặt trên khúc củi. Khi Tô Minh chém xuống ông lão nhanh chóng rụt tay lại, mấy lần sau lão cất tiếng cười.

Tô Minh đã thói quen tình hình này, mấy tháng qua không đến mức mỗi ngày nhưng cứ cách vài ngày là ông lão sẽ ở bên cạnh hắn chơi đùa như vậy, ra vẻ rất vui.

Nhưng hôm nay dường như có điều khác đi, ông lão túm đuôi Đại Bạch định lặng lẽ chuồn đi, ôm con chó đặt trên khúc gỗ. Khi Tô Minh chặt búa xuống thì ông lão nhanh chóng ôm Đại Bạch đi. Ông lão chơi vui vẻ, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh từ đầu đến cuối, đối với con chó Đại Bạch là trải qua nguy hiểm sinh tử, lần lượt thần kinh đứt đoạn.

Mãi đến hoàng hôn, ông lão cười hì hì xách con chó Đại Bạch trải qua chết hụt cả buổi chiều đã chết lặng, lão đứng dậy duỗi lưng.

Ông lão nghiêm túc dặn dò:

- Chán quá, chán quá. Tô Minh à, ngày mai đi tìm một cô giá cho lão già ta đi, ưm, mông to nhé!

Ông lão nói xong Tô Minh đang chặt búa xuống trượt tay chém vào mé khúc gỗ, tước một tầng vụn gỗ. Tô Minh ngẩng đầu quái dị nhìn ông lão, mấy tháng qua đây là yêu cầu làm hắn giật mình nhất.

Ông lão thấy vẻ mặt Tô Minh thì nhảy cẫng lên, tức giận quát:

- A? Biểu tình đó là sao? Ngươi ngươi ngươi... Ngươi xem thường ta!

- Ngươi xem thường ta, ngươi quá đáng, lão già ta cũng là đàn ông, là đàn ông! Ta muốn tìm gái thì có gì? Ta yêu cầu quá đáng lắm sao? Không, yêu cầu của ta không có gì quá đáng, ta muốn tìm một cô gái có cặp mông to!

Mới đầu ông lão tức giận quát sau đó mắt sáng ngời.

Ông lão ngồi xổm xuống vẻ mặt phấn chấn nhìn Tô Minh:

- À mà ngươi thích con gái mông to không?

Tô Minh im lặng.

- Ủa? Sao ngươi lại im lặng?

- Ngươi ngươi ngươi... Nếu ngươi không nói nữa thì lão già ta sẽ tìm ba cô gái có mông to đó!

Tô Minh khẽ thở dài nói:

- Tiền bối còn như vậy nữa thì sẽ không ai chẻ củi cho ngươi.

- A? Tại sao? Khoan nói chuyện này, ngươi vẫn chưa trả lời ta có thích cô gái mông to không?

Dường như ông lão thấy ngồi xổm mệt quá, túm lấy Tam Bạch có ba chân ngồi trên người nó, nhìn chằm chằm Tô Minh chờ đáp án.

Tô Minh im lặng, trong đầu hiện ra thân hình ba nữ nhân. Thật lâu sau, Tô Minh lắc đầu, nhưng có lắc cỡ nào cũng không thể vứt bỏ bi thương trong lòng ùa về theo ký ức. Dường như ông lão cảm nhận được bi thương kia, im lặng không nói. Một lúc sau, Tô Minh giơ búa lên tiếp tục đốn củi.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Thanh âm quanh quẩn trong sân, trong hoàng hồn, trong thôn trang, cũng rơi vào tai một nữ nhân chậm rãi đi tới gần dưới ánh hoàng hôn.

Đó là một nữ nhân mặc đạo bào, dù đã trung niên nhưng khuôn mặt xinh đẹp còn nét phong tình. Nữ nhân đi tới, vẻ mặt bình tĩnh. Nữ nhân bước vào thôn trang, các thôn dân lướt qua người cô dường như mắt bị mù, không thấy sự tồn tại của cô. Đạo bào rộng lớn che đậy thân hình nhưng khi đi thướt tha thể hiện đường cong khiến người tặc lưỡi.

Đọc truyện chữ Full