DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Fan Vợ Bạn Đã Biết Chưa?
Chương 160: Đi lên biểu diễn dạng thẳng chân cho mọi người sao

Edit và beta: meomeoemlameo.

Hot search hôm nay: 【 Hoắc Hi ấm ức 】

Thịnh Kiều: Mị là một thợ cày rank không có tình cảm.

Hi Quang: Vừa thương idol lại vừa hưởng thụ phúc lợi mà A Phúc mang cho chúng mình, huhuhu khó lựa chọn quá! A Phúc về sau cậu không được cày rank nữa! Để thời gian cày rank đi ôm idol đi!!!

Khán giả: Ôi cái tình yêu chua rụng răng này.

Có Hoắc Hi ra mặt, tập này của “Đoán xem tôi là ai” thật sự nổi đình nổi đám, việc tuyên truyền “Hồng Ngọc Truyện” cũng có hiệu quả như dựng sào thấy bóng —— official weibo của “Hồng Ngọc Truyện” tăng thêm mấy chục vạn fan.

Sau khi đuổi nốt các đầu việc tuyên truyền trước khi phát sóng, Thịnh Kiều liền chuẩn bị vào đoàn phim, rốt cuộc thời gian đóng phim bây giờ của cô phần lớn cố định lúc nghỉ đông và nghỉ hè, không có thời gian để trì hoãn.

Trong mấy kịch bản mà Bối Minh Phàm đưa cô, cô chọn một bộ phim công sở hiện đại. Công sở như chiến trường, quay rất hay, cũng rất kích thích lòng khán giả.

Đi một cái là phải đi bốn năm tháng ròng, Thịnh Kiều không yên tâm để Bà Thịnh ở nhà một mình, định thuê người giúp việc tới chăm sóc bà.

Kết quả cô vừa mới nói chuyện này với Bà Thịnh, bà đã vội vàng từ chối ngay: “Mẹ có phải không tay không chân đâu, nào cần người khác hầu hạ. Trước kia một mình mẹ ở trấn trên, điều kiện còn không tốt bằng bây giờ, không phải là đã quen rồi sao?”

Thịnh Kiều tưởng bà tiếc tiền, khuyên hồi lâu, “Trước kia ở trấn trên, hàng xóm đều có thể giúp đỡ mẹ. Bây giờ con đi một cái là có mỗi mẹ thôi, mẹ cũng không thể ngày nào cũng sang cung văn hoá được mà? Có người trò chuyện với mẹ cũng tốt ạ.”

Bà Thịnh vẫn từ chối, nhìn cô như thể muốn nói lại thôi, Thịnh Kiều tinh ý lắm, nhìn mặt đoán ý hồi lâu, thử thăm dò hỏi: “Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì gạt con không ạ?”

Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, ai ngờ Bà Thịnh lập tức lảng tránh ánh mắt cô, nhìn vẻ mặt kia, còn hơi ngượng ngùng.

Thịnh Kiều không nhịn được cười, kéo tay bà làm nũng: “Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì thế, mẹ nói với con gái đi.”

Bà Thịnh ngại ngùng xoắn xít hồi lâu, mới thẹn thùng nói: “Vốn dĩ không muốn nói cho con sớm như vậy, dù gì cũng là chuyện chưa đâu vào đâu cả.”

Thịnh Kiều: “!!!”

Hình như mình đã đoán được gì rồi?

Bà Thịnh: “Lúc mẹ đi học cờ vây ở cung văn hoá, có quen một chú này, ông ấy chơi cờ vây khá lắm, cứ rảnh rỗi thì ông ấy lại dạy mẹ. Sau này mẹ mới biết, trước kia ông ấy là kiện tướng cờ vây quốc gia, còn giành giải quán quân đấy.”

Thịnh Kiều nghẹn cười: “Cho nên?”

Bà Thịnh: “Tính cách chú kia của con không giống người bình thường, người khác đều nói tính tình ông ấy kì cục, nhưng mẹ thấy ông ấy cũng tốt, chỉ là hơi kiệm lời, cho nên vợ mất bao nhiêu năm vẫn thui thủi một mình mãi. Hai con trai ông ấy đều đã thành gia, ông ấy cũng không muốn tới nhà con trai quấy rầy, nên ở khu đô thị ngay cạnh cung văn hoá.”

Nói toạc đến mức này, Thịnh Kiều còn không rõ nữa thì thẹn với chỉ số thông minh của cô quá.

“Mẹ, mẹ thích cái chú chơi cờ vây kia ạ?”

Bà Thịnh lần này không lảng tránh nữa, nhìn vào mắt con gái, chân thành tha thiết nói: “Ở tuổi mẹ nói chuyện thích với không thích gì nữa. Chỉ là hợp nhau, người kia lại khá tốt, cũng săn sóc với mẹ. Về già có người bầu bạn, khá tốt.”

Thịnh Kiều gật gật đầu, trong lòng đương nhiên vui thay cho bà. Cái kẻ nợ nần bỏ vợ bỏ con kia đã ra đi rất nhiều năm rồi, Bà Thịnh vẫn luôn lẻ bóng, bây giờ có thể gặp được người bạn cùng thích lẫn nhau, nắm tay đi qua quãng đời còn lại, cũng coi như viên mãn.

Cô kéo tay Bà Thịnh nói: “Mẹ, trước khi đi con muốn gặp chú chơi cờ vây một lần ạ.”

Bà Thịnh ngẩn người, nhưng cũng không từ chối, gật đầu đồng ý: “Ngày mai cùng ăn bữa cơm đi, để mẹ bàn với ông ấy.”

Vì thế ngày hôm sau, Thịnh Kiều liền nhìn thấy ông chú chơi cờ vây từng là kiện tướng cờ vây quốc gia có tính tình kì cục này.

Ăn xong bữa cơm, Thịnh Kiều tức khắc liền cảm thấy bất bình thay cho ông chú này. Kì cục chỗ nào? Ngoại trừ rất ít khi nói gì, thì rõ ràng rất đáng yêu mà! Nội tâm giống như đứa trẻ vậy, vừa chân thành vừa thú vị.

Biết Thịnh Kiều là minh tinh, ông không để người phục vụ vào, tự mình chạy ra chạy vô mang thức ăn lên bàn, ai cản đều cũng không cản nổi. Còn việc không thích nói chuyện, đại khái là thói quen nghề nghiệp, ông làm bất kì chuyện gì đều rất chuyên chú, trông có vẻ đặc biệt đáng an tâm.

Nếu sau này Bà Thịnh sống chung với chú ấy, mình cũng yên tâm.

Thịnh Kiều nói chuyện mình sắp ra ngoài đóng phim ra, nhờ chú chơi cờ vây chăm sóc mẹ mình thật tốt, ông bèn trịnh trọng gật gật đầu, giống như nhận được một nhiệm vụ cực kì đặc biệt nào vậy, Thịnh Kiều nhìn mà buồn cười.

Sắp xếp xong chuyện Bà Thịnh, Thịnh Kiều cuối cùng có thể an tâm xuất phát. Dạo mấy ngày gần đây Hoắc Hi không có lịch trình gì, anh đưa cô tới tận đoàn phim, còn ở phim trường với cô hai ngày, gây xôn xao không nhỏ.

Rốt cuộc chuyện bạn gái đi đóng phim bạn trai tới đi cùng vẫn hiếm thấy, huống chi bạn trai lại là Hoắc Hi cho dù thay đổi hình tượng thì danh tiếng vẫn như cũ không hề thua kém lưu lượng đỉnh cao.

Đến cả nhân viên công tác của đoàn phim cách vách cũng chạy tới xin ký tên xin chụp ảnh chung, thuận tiện biểu đạt một chút hâm mộ với tình yêu thần tiên.

Nghiêm khắc mà nói, đây là bộ phim hiện đại thứ hai mà Thịnh Kiều quay. Bộ đầu tiên là “Không Sợ”, khi đó cô còn chưa về một nhà với Hoắc Hi, kỹ thuật diễn cũng không được công nhận lắm, cho dù là danh tiếng hay là độ được yêu mến đều không bằng bây giờ.

Hiện giờ lại quay phim hiện đại, các diễn viên đối diễn với cô đều gọi cô là Cô Tiểu Kiều, dường như cô bỗng nhận ra bản thân đã trưởng thành tới mức được người khác ngước lên nhìn.

Hoắc Hi ở cạnh cô ba hôm trong phim trường rồi mới đi. Hiện giờ công khai yêu đương, chỉ cần có thời gian thì anh sẽ tới thăm ban, cũng không cần phải lo chuyện lâu quá không thấy được mặt nhau nữa.

Đầu tháng Sáu, “Hồng Ngọc Truyện” phát sóng.

Rating tập đầu không tồi, dù sao cũng là phim chiếu giờ vàng trên CCTV-8, các bà các mẹ đều rất thích canh me kênh này. Người lớn tuổi cũng nghe không ít bài hí khúc có liên quan tới Lương Hồng Ngọc, vừa thấy vai chính là Lương Hồng Ngọc, đều hứng thú bừng bừng.

Thịnh Kiều vừa xuất hiện, các bà các mẹ liền nhận ra cô ngay: Ấy, đây không phải là nữ minh tinh từng khiêu vũ trên bề mặt băng vệ sinh sao?

Không thể không nói tới, nước đi này của Bối Minh Phàm là một nước rất hay, độ nhận diện quốc dân cứ gọi là chuẩn cmnr.

Người xem trẻ tuổi không có hứng thú với phim chính kịch lịch sử, chỉ có Hi Quang và fan Kiều ngày nào cũng ra sức tuyên truyền.

Fan Kiều: Xem con gái chúng em đóng vai nữ tướng quân nè!

Hi Quang: Xem chị dâu nhà chúng mị đóng vai nữ anh hùng nè!

Thị trường khán giả trẻ không khá khẩm lắm, lượng người xem trên internet cũng chỉ thường thường, nhưng cũng may rating trên đài vẫn tăng liên tục, “Hồng Ngọc Truyện” được hoan nghênh nhiệt tình với thị trường người trung tuổi và người già.

Hi Quang và fan Kiều với Thuyền Thắng Lợi Thuyền Tiên nữ dù sao cũng là một đám chiếm dân số không nhỏ, dưới sự đa cấp mạnh mẽ của nhóm người này, người qua đường hơi tò mò rốt cuộc cũng mở phim này ra xem lúc phim chiếu được một nửa.

Một bộ phim lịch sử chính kịch chế tác tốt mặt nào cũng hay thì dĩ nhiên sẽ chịu được sự khảo nghiệm của khán giả. Bộ phim đầu tiên lấy nữ anh hùng áo vải Lương Hồng Ngọc làm vai nữ chính trung tâm, không có Mary Sue, không có vầng hào quang rờ rỡ của nữ chính. Nàng tựa như một ngôi sao giữa dòng chảy cuồn cuộn của lịch sử, sau khi lấy hết ánh sáng và nhiệt độ để tỏa sáng thì ảm đạm rơi xuống giữa dòng lịch sử chảy trôi, trở thành một người ghi danh sử sách.

“Hồng Ngọc Truyện” cũng không dẫn dắt được sự chú ý của cả cộng đồng mạng như hồi “Không Sợ” và “Nguyện theo trăng sáng soi bóng chàng” trước đây, lượng khán giả của nó bị giới hạn, ratings giữ vững ở vị trí cao vừa phải. Nhưng dù bị giới hạn về mặt khán giả, có lẽ tiếng lành đồn xa, điểm Douban cao tới 9.0.

(Douban: trang web chuyên để rate phim, truyện, sách, v.v. của Tàu. Khá giống IMDB và goodreads)

Dùng cách nói của Bối Minh Phàm thì là, Thịnh Kiều rốt cuộc đã có một tác phẩm tiêu biểu danh tiếng cao của riêng mình.

Đinh Giản đêm nào cũng sẽ cầm di động đọc diễn cảm những lời khen ngợi “Hồng Ngọc Truyện” cho cô nghe lúc cô đắp mặt nạ. Ngoài cốt truyện ra, kỹ thuật diễn xuất của cô đương nhiên cũng được số đông khen ngợi, còn có một trang web bầu cô làm người đứng đầu trong bốn tiểu hoa đán.

Đinh Giản hỏi: “Phó Vũ Mặc cầm Thị hậu còn bị em đè phía dưới, đã thấy hả giận chưa?”

Thịnh Kiều: “Hả giận!”

Đinh Giản: “Hả giận thế này, đêm mai đi concert của Triệu Ngu phải chơi thật vui nhé!”

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Kiều xin nghỉ với đoàn phim, bay trở về Bắc Kinh, cầm theo đồ tiếp ứng đã chuẩn bị ổn thỏa tới xem concert của Triệu Ngu. Vì có Thẩm Tuyển Ý gia nhập, hai tòa núi lớn cùng biểu diễn trên một sân khấu, uy lực càng tăng thêm gấp bội, vé vào concert đã bán sạch trơn chỉ trong mấy chục giây.

Nội bộ Ngu mỹ nhân phải giành vé lẫn nhau thì cũng thôi, lại còn phải tranh với đám Ý Nhân bỗng dưng nhảy ra, quả thực sống không còn gì luyến tiếc.

Tới gần lúc mở màn Thịnh Kiều mới đi vào, vị trí của cô ở chính giữa sân trong, phóng mắt nhìn khắp, bốn phía đều là biển màu hồng nhạt. Triệu Ngu nhìn có vẻ phóng khoáng cục súc, màu tiếp ứng lại còn là hường phấn, quả là bùng nổ trái tim thiếu nữ.

Thịnh Kiều cũng bật lightboard của mình lên, bốn chữ “tiên nữ Ngu Ngu” tỏa sáng lấp lánh trong biển người đang gào thét chói tai.

Bản lĩnh hát nhảy của Triệu Ngu ở giới nữ nghệ sĩ trong nước tuyệt đối là số một. Vì concert nên dạo này cô nàng càng chăm tập luyện hơn, vòng eo thon gọn gợi cảm vô cùng, nhảy múa trên sân khấu tựa như một cô yêu tinh quyến rũ.

Sau hai bài nhảy đầu, hai cô em ngồi cạnh Thịnh Kiều đã gào khản cả họng.

Cô nhớ lại biểu hiện của mình lúc nhìn thấy Hoắc Hi, đúng là khác idol, nhưng trải nghiệm concert vẫn thế.

Gần đến đoạn giữa, Triệu Ngu nhảy xong một bài, dựa vào giá mic khẽ thở dốc, cầm microphone nói: “Mình không nhảy nổi nữa, phải tìm người nhảy giúp mình thôi.”

Mọi người biết ngay là khách mời sắp lên sân khấu, Ý Nhân ẩn núp đi vào tức khắc hô to tên Thẩm Tuyển Ý.

Triệu Ngu nói: “Ấy? Sao lại thế này? Tại sao concert của mình mà mọi người lại hô tên người khác to thế?”

Ngu mỹ nhân lập tức không cam lòng yếu thế mà tiếp ứng cho idol nhà mình, fan của hai nhà bắt đầu battle trong hiện trường concert.

Mãi lúc sau dàn âm hưởng mới truyền ra giọng nói của Thẩm Tuyển Ý: “Sân nhà của người ta, chúng ta để cho người ta chút mặt mũi đi, hoan hô nghênh đón anh lên sân khấu nhỏ một xíu là được rồi.”

Giàn giáo chậm rãi dâng lên, Ý Nhân quả nhiên không hô nữa, bắt đầu thét chói tai.

Thẩm Tuyển Ý mặc trang phục biểu diễn lấp lánh ánh bạc, chào hỏi khán giả trong hiện trường trước. Triệu Ngu dựa vào giá mic chậc chậc hai tiếng, “Em hơi hối hận khi mời anh tới làm khách mời rồi, sự nổi bật của em đều bị anh cướp đi hết.”

Thẩm Tuyển Ý: “Đẹp trai quá, đi đâu cũng thành center, hết cách.”

Hai người này quả thật ở trên hay dưới sân khấu đều không bao giờ ngừng cãi nhau.

Thịnh Kiều đang xem diễn vô cùng vui vẻ, ống kính bèn chuyển tới thính phòng, đưa hình ảnh Thịnh Kiều ôm lightboard cười vui tươi hớn hở lên màn hình lớn.

Hiện trường lại gào ầm ĩ lên lần nữa.

Thẩm Tuyển Ý nói: “Các em đang gào gì thế?” Anh chàng quay đầu nhìn lại, “Oa, là người anh em của anh kìa! Người anh em, em tới xem anh à?”

Triệu Ngu: “Đây là concert của em, anh chỉ là đứa nhảy phụ thôi, đương nhiên là tới xem em. Nhìn thấy bốn chữ trên lightboard kia không? ‘tiên nữ Ngu Ngu’ đấy!”

Thịnh Kiều xấu hổ nhưng vẫn không thiếu lịch sự lắc lắc lightboard trong tay mình.

Thẩm Tuyển Ý: “Đột nhiên không muốn làm khách mời ở đây nữa.”

Triệu Ngu: “Vậy anh đi đi, để em bảo Kiều Kiều lên biểu diễn.”

Thẩm Tuyển Ý: “Nó á? Nó thì biết cái gì? Đi lên biểu diễn dạng thẳng chân cho mọi người à?”

Thịnh Kiều: “???”

Đồ cờ hó, đối thủ vĩnh viễn là đối thủ!

Đọc truyện chữ Full