DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 342: Tủy Như Kim Loại!

Lần trước Lâm Minh dùng Nhập Thiên đan, bởi vì dược lực có hạn, cuối cùng Lâm Minh lựa chọn chỉ rèn luyện tay phải.

Mặc dù sau khi trải qua Tôi Tủy, tay phải của Lâm Minh vô luận lực lượng, lực công kích hay là lực phòng ngự đều có tăng lên thật lớn, nhưng cũng nhiều lắm là tương đương với Lâm Minh có nhiều thêm một đòn sát thủ mà thôi, thực lực toàn thân Lâm Minh tăng lên cũng không phải là rất lớn.

Lần này, Lâm Minh quyết định dùng một nửa năng lượng để tiếp tục rèn luyện hai tay, một nửa năng lượng khác thì dùng để rèn luyện toàn thân.

Chỉ có toàn thân đã trải qua Tôi Tủy, thực lực toàn thân hắn mới có thể tăng cường.

Ba ba ba!

Theo thanh âm giống như củi cháy gãy lìa ở trong hỏa diễm vang lên, Lâm Minh cắn răng vận chuyển “Hỗn Độn Cương Đấu kinh”, mặc cho một tia một tia năng lượng cuồng bạo rèn luyện đốt cháy cốt tủy, cái này tựu phảng phất giống như gác xương ở trên lửa đốt, sự thống khổ trong quá trình này có thể nghĩ.

Lâm Minh chỉ dựa vào một cỗ chấp niệm để chống đỡ, năng lượng đã nuốt vào trong cơ thể, chỉ có một cách là luyện hóa nó, thất bại chính là chết!

Theo loại rèn luyện này tiến hành, da Lâm Minh hiện ra màu đỏ thẫm không bình thường, đại lượng năng lượng cuồng bạo tả đột hữu trùng ở trong thân thể của hắn, thân thể Lâm Minh nhanh chóng nóng rực lên, máu huyết rỉ ra trong lỗ chân lông bị hơ cho khô thành một tầng vỏ bọc màu đỏ máu, phảng phất vừa đụng sẽ bị xé rách giống như giấy vụn.

Chu Tâm Ngữ ở một bên nhìn thấy mà giật mình, hiện giờ Lâm Minh nơi nào còn có nửa điểm nhân dạng? Giống như là một vật vừa mò ra từ trong Huyết trì đặt ở trên cái giá để hơ lửa cho khô, hiện giờ Lâm Minh còn sống khiến cho nàng cảm thấy là một kỳ tích.

Trên thực tế, lấy Ngưng Mạch kỳ cắn nuốt Ma Tâm Toái Tinh, đến hiện tại đã chống đỡ hơn nửa canh giờ, chỉ việc này thôi cũng đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Chu Tâm Ngữ.

Song kỳ tích này tựa hồ không thể duy trì tiếp, khí tức Lâm Minh càng ngày càng yếu ớt, lúc trước hắn lại thống khổ giãy giụa, xong hiện tại, có lẽ bởi vì đã đến trình độ đèn cạn dầu, hắn giãy giụa càng ngày càng yếu, cuối cùng hoàn toàn bất động, cứng lại giống như một bức tượng điêu khắc. Khuôn mặt vặn vẹo giống như linh hồn khổ nạn bị đóng đinh hành hình trên trụ ở dưới địa ngục.

Trái tim Chu Tâm Ngữ dần dần trầm xuống.

Đến loại tình trạng này, mặc dù Lâm Minh sống sót cũng là không có chút ý nghĩa nào, huyết dịch toàn thân gần như chảy hết ra, ngay cả khí lực giãy giụa cũng không có, Lâm Minh đã mất đi lực chiến đấu.

Nếu như ở bên trong mật thất an toàn, ở rất nhiều dược vật trân quý chống đỡ cùng cao thủ bảo hộ, Lâm Minh có lẽ thật có thể chịu đựng được một cửa ải thoát thai hoán cốt này, chỉ có Ngưng Mạch kỳ liền cắn nuốt Ma Tâm Toái Tinh, sau này thành tựu của Lâm Minh sẽ không thể tưởng tượng!

Song... Hắn không có cơ hội này, hắn lựa chọn một thời cơ sai lầm nhất để cắn nuốt Ma Tâm Toái Tinh, mặc dù hắn có thiên tài như thế nào đi nữa, cuối cùng là quá miễn cưỡng!

Oanh oanh oanh!

Ở ngoài Mộng Cảnh kết giới, công kích của đám người Hoàng Tử Hiên lại bắt đầu!

Chu Tâm Ngữ thống khổ nhắm hai mắt lại, móc ra một thanh chủy thủ dày đặc hàn quang từ trong Tu Di giới, thanh chủy thủ này Chu Tâm Ngữ cũng đã chuẩn bị xong từ lúc Lâm Minh bắt đầu hấp thu Ma Tâm Toái Tinh. Nếu như Lâm Minh chết, nàng là có thể trực tiếp tự sát, rơi vào trong tay Hoàng Tam Bình, sợ rằng sống không bằng chết.

Kết giới run rẩy càng ngày càng lợi hại, hơn nửa canh giờ này, đám người Hoàng Tử Hiên vẫn canh giữ ở ngoài kết giới không có rời đi, qua mỗi một thời gian ngắn bọn họ bắt đầu điên cuồng oanh tạc vào kết giới một phen.

Cho dù là Chu Tâm Ngữ hoàn toàn không hiểu trận pháp cùng kết giới, cũng có thể nhìn ra được năng lượng của Mộng Cảnh kết giới đang không ngừng bị tiêu hao, tiếp tục như vậy có lẽ sẽ không chống đỡ được bao lâu.

Ca ca ca...

Bởi vì chấn động càng ngày càng kịch liệt, mặt đất dưới chân Chu Tâm Ngữ đã nứt ra. Nham thạch đều bể tan tành, thoạt nhìn tựu giống như bánh khô bị đập nát.

Công kích điên cuồng như mưa rào kéo dài một khắc đồng hồ, sau đó liền ngừng công kích, đại khái Hoàng Tử Hiên sợ năng lượng tiêu hao quá nhiều, cho dù phá vỡ kết giới cũng không thể giữ Lâm Minh lại, cho nên mỗi khi công kích một khắc đồng hồ, sẽ dừng lại ngồi xuống nghỉ ngơi một thời gian ngắn, như thế để làm cho mình giữ vững trạng thái chiến đấu tốt nhất.

Chu Tâm Ngữ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Minh, lại thấy Lâm Minh vẫn là bộ dạng kinh khủng kia, thân thể của hắn đã không chảy máu, không phải là vết thương khép lại, mà là đã chảy tới trình độ không còn máu để chảy nữa.

Da đỏ thẫm rạn nứt, máu bị đốt trọi trở thành vảy cứng, giống như sau khi đã trải qua hình phạt lăng trì, lại bị cột vào phía trên trụ đồng nung đỏ trải qua hình phạt khủng khiếp.

Cũng chỉ có như vậy, mới có thể tạo thành cảnh tượng thê thảm lúc này của Lâm Minh.

Nếu như không phải là từ đầu đến cuối có thể cảm giác được một cỗ khí tức như có như không trên người Lâm Minh, Chu Tâm Ngữ thật sự sẽ cho rằng Lâm Minh đã chết.

Trong lòng Chu Tâm Ngữ dâng lên một cỗ cảm giác tuyệt vọng thật sâu, không trông cậy được vào Lâm Minh, mặc dù hắn sáng tạo kỳ tích, lấy tu vi Ngưng Mạch kỳ cắn nuốt Ma Tâm Toái Tinh sau một canh giờ mà không chết, nhưng là hiện giờ hắn như vậy, làm sao có thể có năng lực chiến đấu?

Chu Tâm Ngữ nhìn chủy thủ trong tay một chút, đang suy tư đợi đến trong nháy mắt khi kết giới phá vỡ, trước hết giết Lâm Minh, sau đó lại tự sát, dù sao Lâm Minh là vì mình mới rơi xuống nông nỗi này, cũng không thể để mặc cho Lâm Minh rơi vào ở trên tay bọn họ, nếu không e rằng sẽ thảm hại hơn chết.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...

Lâm Minh phảng phất giống như đã chết, xơ xác ngồi ở trên đống tảng đá hỗn độn, hai mắt vô thần, chỉ có sinh mệnh chi hỏa yếu ớt của hắn vẫn đang thiêu đốt như cũ.

Từ bên ngoài nhìn vào, không có bất kỳ khác biệt gì so với một thi thể bị đại hỏa đốt trọi, thậm chí ngay cả máu cũng không tồn tại, nhưng là ở trong cơ thể Lâm Minh, cốt tủy toàn thân của hắn, lại chậm rãi mạ lên một tầng màu vàng nhạt.

Tôi Tủy năng lượng!

Ở một khắc máu chảy khô, Lâm Minh ngạc nhiên phát hiện, quá trình Tôi Tủy năng lượng trở nên càng thêm dễ dàng!

Bởi vì máu hao hết, cảm giác đau đớn khắc cốt minh tâm kia tựa hồ cũng hoàn toàn tê dại, khi hắn cơ hồ không cách nào chỉ huy chân nguyên lưu động trong cơ thể, quá trình Tôi Tủy năng lượng ngược lại lại tiến hành càng ngày càng thuận lợi!

Lúc này hắn mới ý thức tới, máu cùng cốt tủy vốn chính là tương thông, tủy sinh máu, máu mớm tủy, hai bên gắn bó tương sinh.

Kể từ đó, muốn Tôi Tủy, đầu tiên phải thay đổi máu!

Chỉ có máu cũ chảy hết, tôi luyện cốt tủy, máu mới sống lại, như vậy mới là hoàn thành đầy đủ quá trình Tôi Tủy.

Cho nên Lâm Minh không hề ngăn chặn máu cũ trong cơ thể trôi ra nữa, mặc cho nó chảy tràn không còn một mống, mà bản thân Lâm Minh chỉ bằng khí huyết lực cường đại trong cơ thể hắn, miễn cưỡng duy trì một ít sinh mệnh chi hỏa.

Bầu trời bao la phía đông đã tờ mờ sáng, màu vàng trong xương tủy Lâm Minh càng ngày càng nồng đậm, giống như trộn lẫn vào toái kim.

Tủy như kim loại!

Trong nháy mắt dược lực Ma Tâm Toái Tinh bị Lâm Minh hấp thu xong, cốt tủy tân sinh bắt đầu tạo máu.

Theo nguyên khí trong cơ thể Lâm Minh nhanh chóng bị tiêu hao, máu huyết tân sinh không ngừng chảy ra từ bên trong cốt tủy.

Huyết dịch mới, vô cùng đặc dính mà nặng nề, tựu giống như thủy ngân màu đỏ chảy vào mạch máu, nơi đi qua, vết thương cấp tốc khép lại.

Quá trình trọng tu thân thể, trùng tạo máu mới, đều đang nhanh chóng tiêu hao chân nguyên trong cơ thể Lâm Minh, chân nguyên của Lâm Minh mặc dù dày đặc, cũng nhanh chóng bị tiêu hao hết hơn phân nửa.

Song sau khi chân nguyên hao tổn tới trình độ nhất định, chân nguyên bị áp súc trong hạt giống Tà Thần tự động phóng ra, Tử Giao Thần Lôi cùng Địa Tâm Xích Viêm cũng theo đó phóng thích ra năng lượng, lực Lôi Hỏa, nhất là lực lôi điện, chính là sinh lực.

Nghe đồn ở thời đại thượng cổ, đại thế giới là một mảnh hỗn độn, vốn không có tính mạng, chính là lôi điện này bổ vào trong hải dương viễn cổ, mới sinh ra tính mạng nguyên thủy nhất.

Lấy sinh lực lôi điện hoàn thành quá trình Tôi Tủy cuối cùng, khiến cho trong máu tân sinh đặc dính kia, tựa hồ ẩn tàng một cỗ tử mang mơ hồ lóe lên, phảng phất bên trong máu có điện quang dung nhập.

Thân thể Lâm Minh cải biến trong lúc không nhận thức được, xong nhìn từ ngoài, sinh mệnh chi hỏa trong cơ thể Lâm Minh lại vô cùng suy yếu, tất cả chân nguyên của hắn cũng giấu giếm vào ở bên trong hạt giống Tà Thần, trừ bản thân Lâm Minh, những người khác căn bản là không cảm giác được.

Ầm!

Ở ngoài kết giới, đám người Hoàng Tử Hiên bắt đầu một lần công kích nữa, Hoàng Tam Bình đã sớm không nhịn được, hắn không nghĩ tới một tầng kết giới thoạt nhìn yếu ớt như vậy lại có thể kiên cố như vậy.

- Nhị thúc, chúng ta cùng nhau dùng tuyệt chiêu đi, kéo dài như vậy không biết phải tới lúc nào, đã hơn ba canh giờ, chậm thêm nữa, có thể có tăng viện chạy tới đến lúc đó thì phiền toái.

Hoàng Tử Hiên trầm ngâm một tiếng, trước đó, hắn thủy chung có nương tay, chính là sợ sau khi phá kết giới năng lượng tiêu hao quá nhiều không thể bắt giữ Lâm Minh, hiện tại kéo dài nữa, hắn cũng dần dần mất đi tính nhẫn nại, đúng như theo lời Hoàng Tam Bình, nơi này dù sao cũng là địa giới Thất Huyền cốc, mà tên tiểu tử kia tựa hồ cũng là thiên tài của thế lực lớn nào đó, kéo dài quá lâu chưa chắc sẽ không có cao thủ chạy tới cứu viện.

- Tốt, chúng ta đồng loạt ra tay.

Hoàng Tử Hiên quát một tiếng, hắc vụ cả người càng thêm nồng đậm, tam đệ bên cạnh hắn, thậm chí cả điêu nhân nhỏ thấp thực lực không tốt cũng bắt đầu chuẩn bị tuyệt chiêu.

Năm người đồng loạt ra tay, trong lúc nhất thời chiêu thức chói lọi giống như sao chổi xẹt qua từng đạo quỹ tích rực rỡ, nặng nề đụng vào phía trên Mộng Cảnh kết giới.

Ầm!

Lúc ánh bình minh phảng phất dâng lên một vầng mặt trời chói mắt trong sơn cốc, đất rung núi chuyển, đại lượng đá vụn bay vụt lên, mặt đất ở dưới Mộng Cảnh kết giới bị lún xuống tạo thành một cái rãnh to sâu mấy trượng.

Kết giới thủ hộ xảy ra biến dạng kịch liệt, giống như thuyền nhỏ phiêu bạt trong sóng cuồng ngập trời, tất cả nham thạch bên trong kết giới cũng nứt vỡ, sắc mặt Chu Tâm Ngữ vô cùng tái nhợt, chủy thủ trong tay cũng cầm thật chặt một chút, trên trán đều là mồ hôi hột.

- Thêm chút sức!

Hoàng Tam Bình hô to, hắn xuất thủ ra sức nhất trong mọi người, dù sao chân nguyên hắn lưu lại cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Minh, có thể tùy ý xuất thủ.

Hoàng Tử Hiên nhướng mày, không để ý năng lượng trong cơ thể đã không phải là trạng thái tốt nhất, cắn răng một cái lại đánh ra một chiêu võ kỹ uy lực cực lớn.

Ca ca ca...

Theo thanh âm giống như pha lê bể tan tành vang lên, Mộng Cảnh kết giới bị tàn phá bao lâu, năng lượng gần như hao hết, rốt cuộc xuất hiện vết rạn mắt thường có thể thấy được.

Thấy vết rạn này xuất hiện, hô hấp của Chu Tâm Ngữ trong nháy mắt dừng lại, không người nào nguyện ý chết, Chu Tâm Ngữ đang ở độ tuổi đẹp đẽ, trên người lại mang theo huyết hải thâm cừu lại càng không muốn như vậy, nàng luôn luôn cắn răng kiên trì dưới áp lực cực lớn đến cuối cùng, chính là muốn đợi một ít kỳ tích phát sinh.

Đọc truyện chữ Full