DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 226: Lâm Minh Chiến Giang Bân

Dương Lâm trình diện xong, mỉm cười một chút với Lâm Minh, lập tức đi tới chỗ ngồi chính mình ngồi xuống, từ sau khi Âu Dương Địch Hoa chết, địa vị thái tử nước lên thì thuyền lên, thế lực khắp nơi cũng khách sáo rất nhiều đối với Dương Lâm.

Theo sát sau thái tử chính là trấn quốc nguyên soái Tần Tiêu, theo Tần Tiêu trình diện, tất cả thống lý quân đội ở đây đứng lên toàn bộ, hai đại tướng quân kia lại đuổi theo nghênh đón, mấy năm nay Tần Tiêu ở trong quân đội có uy vọng không gì sánh kịp, con dân Thiên Vận quốc có rất nhiều người không biết tính danh quốc quân, nhưng không ai không biết đại danh Tần Tiêu.

Một trái một phải phía sau Tần Tiêu, phân biệt Tần Hạnh Hiên cùng Mộc Dịch Trác đi theo, Tần Hạnh Hiên trình diện, lập tức rước lấy không ít ánh mắt công tử quý tộc ở đây, tuy rằng bọn họ biết rõ trèo cao không với tới Tần Hạnh Hiên, nhưng nhìn lén vài lần vẫn không thể tránh khỏi.

Lâm Minh ở xa mỉm cười một chút, nửa năm trước Tần Tiêu đối với Lâm Minh mà nói, là đại nhân vật cao không thể với tới, rất xa liếc mắt một cái đều cảm thấy tâm sinh kính sợ, nhưng hiện tại, sau khi tiếp xúc Mục Thiên Vũ, Lâm Minh lại gặp được Tần Tiêu, lại đột nhiên sinh lạnh nhạt, Tần Tiêu ở trong cảm nhận dân chúng Thiên Vận quốc là thần, nhưng ngoài Thiên Vận quốc, lại chỉ là một võ giả Hậu Thiên kỳ bình thường thôi.

Trong mắt các nhân vật như Mục Thiên Vũ, như thế không vẫn đủ.

Lúc này, trưởng lão phụ trách chủ trì trận đấu dự tuyển lần này nhìn thấy canh giờ đã đến, đứng lên nói:

- Hiện tại bắt đầu rút thăm.

Lần này trận đấu dự tuyển áp dụng phương thức đấu loại, trận đầu năm người có một người trống, hai tổ khác quyết đấu, thua tiến vào tổ bại, thắng tiếp tục đánh.

Tổ bại vẫn như cũ tiến hành đấu loại. Nếu như thua nữa thì mất đi tư cách.

Cuối cùng người tổ thắng cùng tổ bại, quyết ra một kẻ thứ nhất tham gia hội võ tổng tông.

Lâm Minh ở trong hộp rút thăm lấy ra một cái ngọc bài, mặt trên viết trận đầu, đưa ngọc bài cho chấp sự phụ trách đăng ký trận đấu, chấp sự kia viết ra bảng đối chiến ở trên thông cáo bài.

Vòng thứ nhất, Lâm Minh chiến Giang Bân, đợt thứ hai Lăng Sâm chiến Triệu Kế Phong. Thác Khổ trống.

Thông báo vừa xuất hiện, người xem toàn trường nhiệt tình rõ ràng tăng vọt lên, vòng thứ nhất Lâm Minh đã lên sân khấu. Bọn họ chờ mong đã lâu.

Ở một góc Diễn Võ trường, Giang Bân đứng xa xa nhìn người xem nhiệt tình, lạnh lùng nở nụ cười.

Triệu Kế Phong nhìn thấy biểu tình của Giang Bân, cười nói:

- Có phải không phục lắm hay không?

- Ngươi không nhìn lại xem những người này, có người nào xem trọng ta? Phỏng chừng ngay cả tên của ta bọn họ cũng không biết đi.

Giang Bân cười nói.

Hắn có thiên phú tu võ ngũ phẩm, hiện giờ mười tám tuổi, tu vi đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong, có hy vọng ở trước hai mươi tuổi đột phá Ngưng Mạch kỳ, tuy rằng hắn tự nhận tốc độ tu luyện không bằng Lâm Minh, nhưng nếu so với sức chiến đấu cùng giai, hắn cũng không tin kém bao nhiêu so với Lâm Minh.

Ai mà không thiên tài, tuy nhiên Lâm Minh ở Dịch Cân kỳ vượt cấp đánh bại Trương Quan Ngọc Luyện Cốt sơ kỳ mà thôi, Trương Quan Ngọc không phải đệ tử hạch tâm. Có năng lực đến chỗ nào? Đánh bại hắn có gì đặc biệt hơn người?

Về phần lúc trước Lâm Minh sáng tạo cái gọi là kỳ tích ở trong suy nghĩ của Giang Bân xem ra là một chuyện cười, đánh bại Chu Viêm, Trương Thương những tiểu lâu la này cho dù sáng tạo kỳ tích, kỳ tích này cũng quá rẻ rồi!

Triệu Kế Phong cười lạnh, phụ họa:

- Những người này không nghe nói tới chúng ta cũng bình thường, dù sao chúng ta không phải người Thiên Vận quốc. Triều đình sao lại tuyên truyền chúng ta, những ngu dân này đều cứ chờ ngươi giẫm Lâm Minh xuống dưới đi!

- Ít ra ta sẽ không thua! Mọi người đều là Luyện Cốt đỉnh phong, sức chiến đấu đều mạnh hơn võ giả đồng cấp, dựa vào cái gì nhận định ta sẽ thua? Thật đáng cười!

Giang Bân xuất thân từ gia tộc tu võ họ Giang. Là một trong bốn đại gia tộc tu võ Thiên Vận quốc, người của tứ đại gia tộc mang theo cảm giác về sự ưu việt cùng ngạo khí bẩm sinh. Huống chi Giang Bân còn là đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất Giang gia, người trẻ tuổi nhuệ khí, hắn làm sao cam tâm kém người.

- Trận đấu bắt đầu rồi, ngươi nên lên sân khấu, đến lúc đó ngươi xử lý Lâm Minh, ta xử lý Thác Khổ, xem lũ ngu dân này có biểu tình gì.

Lâm Minh đã sớm ở trên đây, hắn cầm trong tay Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương đợi đối thủ.

Giang Bân khí vũ hiên ngang đi lên, nhìn phía Lâm Minh, cười lạnh nói:

- Lâm Minh đúng không, ta nghe nói qua không ít chuyện tình của ngươi, ở Thất Huyền võ phủ, ngươi quả thật là thiên tài trăm năm, tuy nhiên cái gọi là đệ tử hạch tâm Thất Huyền võ phủ nơi này cũng thường thôi, bốn đại gia tộc tu võ Thiên Vận quốc chúng ta có được lịch sử ngàn năm, nội tình không phải ngươi có thể tưởng tượng!

Bốn đại tu võ ở biên cương Thiên Vận quốc từng gia tộc độc chiếm một chỗ Linh Sơn, quả thật kế thừa dài đến ngàn năm. Một ngàn năm qua hoàng triều Thiên Vận quốc thay đổi sáu lần, nhưng bốn đại gia tộc tu võ này vẫn tồn tại, không có vương triều nào động bọn họ, nếu bốn gia tộc liên hợp lại, đó là một cỗ lực lượng không thể khinh thường.

- Nga? Tứ đại gia tộc đã kế thừa một ngàn năm?

Lâm Minh hơi sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu, phát triển một ngàn năm mới là gia tộc nhất phẩm, thế cũng kêu nội tình thâm hậu? Thật sự vớ vẩn.

Giang Bân nhìn thấy Lâm Minh tươi cười có vài phần không cho là đúng, lập tức giận dữ:

- Lâm Minh, xem ra ngươi xem thường bốn đại gia tộc tu võ ta, được, ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút, kiếm pháp tổ truyền gia tộc họ Giang ta!

Giang Bân vốn đang xem chính mình so với Lâm Minh ai mạnh ai yếu, nhưng nhìn thấy Lâm Minh có ý tứ khinh địch, hắn cảm giác nắm chắc thắng lợi lập tức lớn vài phần.

- Chờ xem tiểu tử, ta sẽ cho ngươi trả giá đối với kiêu ngạo, trong hai mươi chiêu giải quyết ngươi, ta thật muốn nhìn những ngu dân cổ vũ ngươi có biểu tình gì!

Giang Bân nghĩ như vậy, trường kiếm trong tay ngưng tụ chân nguyên càng thêm nồng đậm vài phần, đây là một thanh kiếm bảo khí nhân giai trung phẩm, hơn nữa là đỉnh cao trong bảo khí cùng cấp bậc.

Lúc này, trọng tài trưởng lão lớn tiếng tuyên bố quy tắc trận đấu.

- Bảo khí tự do, đẳng cấp không hạn chế, chủ động nhận thua, hoặc là bị thương ngã xuống đất! Không thể giết chết đối phương, không thể cố ý làm tàn phế, hiện tại trận đấu bắt đầu!

Vừa dứt lời, Giang Bân đã sớm chứa đầy lực lượng bước ra một bước, triển khai thân pháp lao tới Lâm Minh, đây đúng là thân pháp Giang Thủy Vô Ngân Giang gia độc hữu.

Chỉ thấy thân thể Giang Bân di chuyển rất nhanh, mà động tác bản thân hắn giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, tự nhiên mà thành, bóng dáng chậm rãi càng ngày càng nhiều, căn bản không phân rõ người nào mới là Giang Bân chân chính.

Ở thính phòng mọi người thấy một màn như vậy không kìm nổi phát ra thán phục ngạc nhiên, bọn họ vốn căn bản không biết Giang Bân, chỉ biết hắn là đệ tử võ phủ hạch tâm, đến tột cùng có thực lực gì lại không rõ ràng lắm, tuy nhiên bởi vì xuất phát từ sùng bái mù quáng đối với Lâm Minh, Giang Bân này trực tiếp bị trở thành người quđường, đi lên chờ bị Lâm Minh giẫm.

Nhưng hiện tại nhìn lại, Giang Bân dường như không phải kẻ đầu đường xó chợ, người thường xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo, ở đây có không ít võ giả, trong đó vài tướng quân lại đạt tới Ngưng Mạch hậu kỳ, bọn họ nhìn thấy thân pháp Giang Bân xong, đều cực kỳ giật mình, cho dù là bọn họ, nếu không quyết tâm cũng không nhìn ra chân thân Giang Bân!

- Hắc hắc, Giang Bân định khoe, luận thân pháp tứ đại gia tộc, Giang gia Giang Thủy Vô Ngân là hoa mỹ nhất, võ giả bình thường gặp phải thân pháp này căn bản không có biện pháp.

Lương Long ngồi ở thính phòng vừa ăn hạt thông vừa nói.

- Lâm Minh cũng không phải võ giả bình thường, nếu Giang Bân có thể luyện đến tiến thối như nước, mượt mà không sứt mẻ, thật ra có thể thắng Lâm Minh, tuy nhiên hiện tại chiêu này hắn chỉ luyện đến năm thành hỏa hầu, thắng thua khó mà nói, tuy nhiên tạo một ít phiền toái cho Lâm Minh là khẳng định...

Chu Ngọc phi thường hiểu biết đối với Giang gia Giang Thủy Vô Ngân, liếc mắt một cái nhìn ra cảnh giới thân pháp Giang Bân.

Ngay tại thời điểm không ít người xem lo lắng cho Lâm Minh, Giang Bân xuất kiếm, chuẩn xác mà nói, là mười mấy Giang Bân đang xuất kiếm.

Mười mấy lợi kiếm đồng thời giơ lên cao, hàn quang bắn ra bốn phía, chân nguyên dày đặc ngưng tụ ở mũi kiếm, hình thành kiếm quang hóa thực chất mắt thường có thể thấy được!

- Ân, chân nguyên hóa hình!

Không ít người xem đang ngồi phát ra một tiếng thét kinh hãi, chân nguyên hóa hình bình thường chỉ có võ giả Ngưng Mạch kỳ mới có thể thi triển, mà Giang Bân chỉ có Luyện Cốt đỉnh phong.

- Nguyệt Độ Hoành Giang!

Giang Bân hét lớn một tiếng, thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến, mười mấy khẩu lợi kiếm đâm thẳng mặt Lâm Minh, một chiêu này mang theo khí thế gió nổi mây phun, chân nguyên bắt đầu khởi động giống như nước lũ!

Mưa kiếm dày đặc như vậy khiến không ít người xem căng thẳng trong lòng, làm sao trốn được?

Nguyệt Độ Hoành Giang là một trong ba sát chiêu Giang gia kiếm pháp, tuy rằng Giang Bân hạ thấp Lâm Minh, nhưng chân chính động thủ hắn không không dám khinh địch chút nào!

- Hảo kiếm pháp, kiếm như nước sông, vô khổng bất nhập, Nguyệt Độ Hoành Giang cùng Giang Thủy Vô Ngân này phối hợp gần như không trốn thoát, xem Lâm Minh như thế nào...

Lương Long mới nói một nửa, lại trực tiếp im lặng.

Hắn trơ mắt nhìn Lâm Minh ngay cả Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương cũng chưa thèm xuất ra, chỉ mạnh mẽ tiến lên trước một bước, đánh ra một quyền!

Phấn Thân Toái Cốt quyền!

Ầm!

Viên gạch dưới chân Lâm Minh trực tiếp bị chấn nổ tung, năm ngàn cỗ chân nguyên chấn động bùng nổ ra, giống như Giao Long hung lệ đánh về phía Giang Bân.

Nếu nói kiếm Giang Bân là nước sông thao thao, như vậy chân nguyên Lâm Minh chấn động chính là mãnh long quá giang!

Phốc!

Mười mấy hư ảnh Giang Bân trực tiếp vỡ nát, chủ thân Giang Bân bị Lâm Minh đánh trúng một quyền, thân thể như như diều đứt dây bay ngược đi ra ngoài, lăng không phun ra một ngụm máu tươi, ngã thật mạnh trên mặt đất, kiếm đều bị đánh bay.

Võ giả bị trọng thương, không thể quăng kiếm, nhưng Giang Bân thật sự không giữ được, kiếm truyền đến lực chấn động cuồng mãnh đánh rách hổ khẩu hắn tả tơi!

Trơ mắt nhìn Giang Bân bay khỏi Diễn Võ trường, toàn trường ồ lên một mảnh.

Tuy rằng bọn họ cảm thấy Lâm Minh hẳn là thắng, nhưng không nghĩ tới thắng hoàn toàn như vậy, hơn nữa thoạt nhìn Giang Bân cũng không giống bao cỏ, nhưng lại bị Lâm Minh đánh bay như bao cỏ, thậm chí ngay cả Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương đều không dùng đến.

Mộ Dung Tử xem ngây người, nàng thì thào lẩm bẩm:

- Lúc này mới hai tháng a, đầu gia súc này như thế nào lại tiến bộ nhiều như vậy? Còn có để người khác sống không?

Đọc truyện chữ Full