DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 54: So đấu không công bình

Người kia mặc một thân áo lam, trong tay cầm một thanh đao hẹp dài, bản đao chỉ rộng bằng ba ngón tay, chuôi đao cực ngắn, hơn nữa không có phần che tay, thân đao nối trực tiếp với chuôi đao.

Võ giả sử dụng đao so ra ít hơn so với sử dụng kiếm. Lâm Minh chỉ nhìn lướt qua một chút, chuôi đao ngắn như vậy, cầm vung lên rất không dễ dàng, không có che chắn rất dễ bị kiếm của đối phương trượt theo thân kiếm chém thương tới tay. Thế nhưng, loại bảo đao theo cấu tạo này lại có một chỗ tốt, chính là có thể phát huy tốc độ đến mức tận cùng, với hy sinh phòng ngự làm cái giá phải trả để theo đuổi công kích nhanh chóng... Dám làm như thế, chứng tỏ đao thuật của thanh niên này rất mạnh.

E rằng thanh niên này còn lợi hại hơn nhiều so với Liễu Minh Tương! Lâm Minh thầm đề phòng trong lòng, tuyệt sẽ không vì lời nói kiêu ngạo của đối phương mà xem thường. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

- Ngươi có chuyện gì sao?

- Không có việc gì, chỉ là muốn mở mang kiến thức một chút phong thái của tân sinh đệ nhất... Hả? Ta không nhìn lầm chứ, ngươi là tu vi Luyện Thể tầng hai à?

Gã thanh niên ra vẻ kinh ngạc nói, Lâm Minh sắc mặt bình thản, hắn đã đoán được đối phương muốn làm gì.

- Chậc chậc! Thí sinh năm nay cũng quá kém đi, Luyện Thể tầng hai đều có thể xếp thứ nhất? Ngươi là thiên phú mấy phẩm vậy?

Liễu Minh Tương phụ họa nói theo. Kỳ thật hắn sớm đã hỏi thăm rõ ràng, Lâm Minh chỉ là thiên phú trung đẳng tam phẩm. Với loại thiên phú này, đặt ở bên ngoài Thất Huyền võ phủ xem như không tệ, nhưng ở trong Thất Huyền võ phủ cũng chỉ là tầng dưới chót. Hắn đưa ra câu hỏi này chính là cố ý kích động Lâm Minh.

- Ta thiên phú mấy phẩm, có liên quan với ngươi sao?

Lâm Minh lạnh giọng đáp. Hắn biết rõ, hai người kia đơn giản là mơ ước Chân Nguyên thạch của mình, muốn khơi lên lửa giận của hắn, sau đó so đấu đánh cược, giống như bọn họ đối phó với Vương Nghiễn Phong.

Ở Thiên Vận quốc, thông thường quan phủ sẽ không can dự vào tranh đấu của võ giả, bởi vì bọn họ có muốn quản cũng hữu tâm vô lực, cho nên mâu thuẫn giữa võ giả với nhau thường thường dùng phương thức quyết đấu võ đạo cũng chính là so đấu đánh cược để giải quyết, chỉ cần song phương đồng ý, đồng thời ước định tốt cái giá phải trả sau khi thắng thua, như vậy sẽ không hề truy cứu mâu thuẫn sau khi so đấu.

Loại tập tục này rất thịnh hành, đương nhiên ở Thất Huyền võ phủ cũng không ngoại lệ.

- Hà hà... Đương nhiên không quan hệ! Ta chỉ là nghe nói, thiên phú của Lâm huynh là trung đẳng tam phẩm, vì vậy ta lấy làm lạ! Tuy rằng thí sinh tham gia khảo hạch lần này có hơi vô dụng, nhưng loại phế vật như ngươi này làm thế nào leo lên được hạng nhất?

Nếu trong lời nói trước đó còn khách sáo vờ vĩnh, như vậy những lời này liền trực tiếp xé rách mặt. Ở trong mắt hai người này, Lâm Minh chỉ là một tiểu nhân vật, nếu muốn đạp là đạp, hoàn toàn không cần phải giả tạo.

Lâm Minh sắc mặt lạnh lùng, nói châm chọc:

- Các ngươi ở Thất Huyền võ phủ đã hồ đồ đến mức này sao? Dựa vào cướp bóc Chân Nguyên thạch của người mới để kéo dài hơi tàn ư? Đến nông nỗi vậy rồi, không bằng sớm một chút nghỉ học còn tốt hơn, tránh cho gia tộc các ngươi khỏi bẽ mặt!

[ truYen cua tui đốt ne
t ] - Tiểu tử! Ngươi muốn chết!

Gã thanh niên sa sầm mặt xuống:

- Chỉ loại thiên phú tam phẩm rác rưởi của ngươi, dựa vào may mắn ăn thiên tài địa bảo bon chen vào được Thất Huyền võ phủ, ở trong mắt ta, cứt chó cũng không bằng!

Nghe lời nói ác độc như vậy, Lâm Minh nhướng mày, trong lòng thực sự phẫn nộ:

- Ta vốn không muốn nhiều chuyện, tốt lắm, ngươi kích động ta như vậy, đơn giản là muốn phải so đấu, một khi đã như thế...

- Lâm Minh!

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gọi ở sau lưng Lâm Minh:

- Đừng trúng bẫy của họ!

Lâm Minh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hai người Lâm Vũ và Lâm Phong Uyển đi tới, vừa rồi lên tiếng là Lâm Vũ, sắc mặt hắn có vẻ không tốt lắm, hai vị này rất khó giải quyết, luận về gia thế, Liễu gia sau lưng Liễu Minh Tương kia không kém Lâm gia bọn họ, mà nói về thực lực, hắn cũng không phải đối thủ của hai người này.

- Lâm Vũ! Biết điều lập tức cút đi!

Gã thanh niên dùng đao hừ lạnh một tiếng, cả người mơ hồ tản phát ra sát khí ác liệt, thanh đao trên lưng hắn bị sát khí kích phát, không ngờ lại ngân lên “ù ù”.

Chứng tỏ gã thanh niên này đã tâm ý tương thông với bảo khí của mình!

Lâm Minh chợt ngưng trọng trong lòng, chỉ có võ giả tâm ý tương thông với bảo khí, bảo khí mới có thể cảm ứng được khí thế cùng chân nguyên của chủ nhân, do đó làm ra phản ứng. Loại cảnh giới này cần ngộ tính thiên phú cực cao, cùng với tỉ mỉ bồi dưỡng bảo khí bên mình lâu dài. Điều này không phải Vương Nghiễn Phong có thể bằng được! Tuy rằng Vương Nghiễn Phong cũng có bảo khí, nhưng thời điểm hắn dùng bảo khí ở trong mắt Lâm Minh xem ra cũng lộ ra vô số sơ hở, cho nên mới bị Lâm Minh tung một quyền phá vỡ chiêu thức.

Hơn nữa, thanh niên này có thể có sát khí nồng đậm như vậy, chỉ sợ đã từng giết chết không ít người. Người như vậy khẳng định không tầm thường.

Lâm Minh nhíu mày, mặc kệ là người này hay là Liễu Minh Tương, bọn họ thoạt nhìn kiêu ngạo ngang ngược, nhưng kỳ thật đều là cao thủ thâm tàng bất lộ, mình tuyệt đối không phải đối thủ của bọn hắn.

Lâm Vũ bị sát khí nồng đậm này bức tới, sắc mặt càng thêm khó coi. Tuy rằng hắn cũng là Địa Chi đường, nhưng xếp hạng lại ở dưới áp cuối, dứt khoát không phải đối thủ của hai người này, tùy tiện xung đột tuyệt đối không khôn ngoan... Hắn kéo tay Lâm Minh, thấp giọng nói:

- Lâm Minh, chúng ta đi!

- Đi? Ha ha! Lâm Vũ! Danh hiệu “Lâm rùa” của ngươi thật đúng là không phải nói suông! Ta thật lấy làm lạ, kẻ nhát gan như ngươi làm thế nào mà trà trộn vào được Địa Chi đường của Thất Huyền võ phủ? Chẳng lẽ Lâm gia Thanh Tang thành các ngươi là do con rùa sinh sản nuôi dưỡng? Chuyên sản xuất ra rùa đen rúc đầu?

Bị người không kiêng nể gì cười nhạo như vậy, hơn nữa còn liên lụy đến gia tộc, dù tính tình của Lâm Vũ tốt mấy cũng không nhịn nổi! Hắn tay nắm trường kiếm, bước tới từng bước, mà lúc này Lâm Minh lại đưa tay ngăn cản kéo hắn lại. Lâm Minh nhìn ra Lâm Vũ không phải đối thủ của người này.

- Đừng kích động, bọn họ là tới nhắm vào ta, một trận so đấu mà thôi, ứng phó hẳn cũng không sao!

- Ha ha, sảng khoái! Ngươi này làm ca ca còn không bằng đệ đệ mà! Ha ha... Ngươi nói thời gian và địa điểm đi!

Gã thanh niên cười ha hả, kiêu ngạo nói.

Lâm Vũ vội kêu lên:

- Lâm Minh! Đừng mắc mưu! Tên này chính là nhắm vào Chân Nguyên thạch của ngươi! Hắn tên Trương Thương, Luyện Tạng đỉnh phong, hơn nữa đã nửa chân bước vào cảnh giới Dịch Cân, đao thuật của hắn rất kinh người, xếp hạng một trăm lẻ chín trên Bài Danh thạch, ngươi có biết một trăm lẻ chín là khái niệm gì không? Người mới vừa tới Thất Huyền võ phủ, có thể xếp hạng một trăm tám mươi đã là phi thường hiếm thấy. Dù là các nhân vật Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc... Lần đầu tiên khảo hạch cũng đều bị chặn lại ở hạng dưới một trăm ba mươi!

Lăng Sâm? Lâm Minh dĩ nhiên biết người này, đại sư huynh của Thiên Chi phủ Thất Huyền võ phủ, nếu không tính vài đệ tử hạch tâm kia, hắn là đệ nhất nhân của Thất Huyền võ phủ! Tổng hợp lại sức chiến đấu thậm chí còn vượt qua Tần Hạnh Hiên!

Thác Khổ và Trương Quan Ngọc, tuy rằng Lâm Minh không nghe nói qua, nhưng ũng có thể đoán ra là một ít người khó đối phó, chỉ sợ không kém nhiều lắm so với Lăng Sâm.

Lâm Vũ nói tiếp:

- Trương Thương này là nhân vật thực lực hàng đầu của Địa Chi đường, tiếp qua một đoạn thời gian nói không chừng hắn sẽ tiến vào Thiên Chi phủ, ngươi đấu với hắn khẳng định không có phần thắng!

Lâm Minh nói:

- Tộc huynh! Trong lòng ta hiểu rõ!

Lâm Vũ nóng nảy nói:

- Ngươi hiểu rõ cái gì chứ! Ta biết chiến lực của ngươi có thể so với Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, nhưng người của Địa Chi đường ở Thất Huyền võ phủ, người nào không phải thiên tài, ngươi có thể vượt cấp chiến đấu, người khác không có thể sao? Thực lực của Trương Thương này nếu đặt ở bên ngoài Thất Huyền võ phủ, ngay cả võ giả Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong cũng không hẳn là đối thủ của hắn!

Lâm Vũ nói không sai! Ở Thất Huyền võ phủ nơi tụ tập thiên tài này, vượt một cấp chiến đấu cũng không tính là chuyện lạ gì. Mà thực lực của Lâm Minh hiện tại còn không thể chiến đấu với võ giả Luyện Thể tầng bốn đại thành, tuy rằng “Hỗn Độn Cương Đấu kinh” cường hãn, nhưng cũng không đến mức giúp Lâm Minh vượt hai cấp.

Thời điểm Lâm Vũ nói chuyện, Trương Thương luôn luôn khoanh tay trước ngực đứng nhìn, mặt đầy vẻ tươi cười trêu tức.

- Thương lượng xong rồi chưa, rốt cuộc là làm con rùa? Hay là đấu một trận với ta?

Lâm Minh lên tiếng nói:

- Ngươi không cần khích ta, khích ta không có ý nghĩa! Ta chỉ hỏi, tiền đặt cược là thứ gì?

Đọc truyện chữ Full