DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1148: Đẹp đến từng milimet

Phương Nghi đang đứng ngoài chỗ gửi xe cách xa chỗ Hướng Nhật một đoạn, mặc dù mải nói chuyện với cô bạn thân nhưng nàng vẫn phát hiện ra một mớ hỗn độn ở bên trong trung tâm thời trang. Nàng nghĩ ngay đến khả năng Hướng Nhật lại gây truyện, nhưng nàng không có bước vào vội, mà đứng ngoài xem diễn biến, nàng muốn xem người nàng yêu thương sẽ hành xử như thế nào, nhưng tận mắt thấy cách hành xử của hắn khiến nàng có chút không hài lòng. Nàng thấy hắn quá nhẫn tâm và phô trương, chính vì vậy nàng liền bước vào trung tâm sau khi đám cảnh sát đã rời đi. Lúc hắn nhìn thấy nàng, nàng không cười mà nét mặt rất nghiêm nghị bước tới hỏi:

- Em thấy vừa rồi anh ra tay rất tàn độc và quá phô trương. Anh thấy bắt nạt người thường là hay ho lắm sao?

Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi, một tay ôm bờ vai nàng mà nói:

- Cô bé ngốc, nếu anh không có tiền và quyền lực thì hôm nay người nằm lăn lóc trên sàn là anh đó. Em muốn anh bị người ta hành hạ lắm sao?

- Không muốn, chúng dám, em giết hết. Hừ, chỉ có em được phép hành hạ anh thôi.

Phương Nghi lắc đầu, bất chợt cười tươi.

- Hắc hắc, xem em kìa. Hóa ra em còn tàn nhẫn hơn cả anh, vậy mà còn trách anh nữa.

- Hừ... Anh chỉ giỏi cãi thôi!

Vừa nói nàng vừa nhéo vào hông hắn:

- Chuyện này coi như em không tính, nhưng chút nữa đến dự tiệc sinh nhật của bạn em, anh mà gây chuyện là biết tay em đó. Rõ chưa!

Phương Nghi nghiêm nghị nói. Bạn của nàng là sĩ quan chỉ huy trong quân đội, nàng đến dự tiệc ngoài chúc mừng bạn thì còn đến với mục đích ra mắt người yêu, mà người yêu của nàng đến đó lại quậy phá thì mặt mũi nàng biết để đâu, cho nên với tính khí của Hướng Nhật nàng rất lo.

Hướng Nhật cười khổ, xoa xoa đầu nàng:

- Được rồi tiểu thư, anh xin tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của em.

Nghe những lời này, trong lòng phương nghi dâng trào cảm xúc vui mừng và nàng cười tươi như những bông hoa:

- Mà anh này, anh mua được đồ chưa?

Phương Nghi nói bằng cái giọng nhu mì, thục nữ. Nàng quá thật là một cô gái mà đàn ông một khi đã phải lòng thì không thể buông bỏ, một cô gái không chỉ xinh đẹp mà cách hành xử quá thông minh và đáng yêu. Hướng Nhật càng nghĩ càng say đắm.

- Anh không dành về chuyện này lắm. Sẽ rất tuyệt nếu em lựa giúp anh đấy.

Phương Nghi cười hì hì:

- Bảo em lựa đồ là chuẩn rồi, em là tín đồ thời trang mà. Nào, để xem, vóc người của anh cao và khá chuẩn đấy, mặc thử bộ này xem nào.

Nàng lấy cho hắn một bộ đồ gồm quần đen và giày đen, áo thì màu xám xanh, nhưng chất liệu vải rất tốt, nên bộ đồ bắt sáng khiến cho người mặc trông vô cùng nổi bật như một ngôi sao ca nhạc. Vừa thay đồ xong, lúc Hướng Nhật bước ra như biến thành một người khác. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hắn.

"Ông chủ, không ngờ ngài thật đẹp trai đấy ạ."

"Vâng, ngài thật sự rất phong cách."

"Trông ngài như một ngôi sao ạ."

"Người đâu mà đẹp vậy không biết."

"Wow... thiên thần của em."

Mấy cô nàng xung quanh như chưa bao giờ nhìn thấy trai đẹp, lúc Hướng Nhật đi qua, họ chỉ muốn chạy lại gần hắn mà xin số phone làm quen. Hắn đẹp trai đến mức khiến các nàng có bao nhiêu nét quyến rũ đều cố khoe ra hết chỉ mong được anh đẹp trai chú ý, đáng tiếc đến một cái nhìn hắn cũng không thèm nhìn, từ đầu đến cuối chỉ nhìn mỗi Phương Nghi làm các nàng trong lòng vô cùng ghen tức, chỉ hận không thể tận tay quăng nàng đi chỗ khác.

- Có lẽ đây là lý do anh không nên mặc đẹp.

Thấy đám đàn bà con gái xung quanh như sắp chạy tới mà cướp lấy hắn khỏi tay nàng, làm Phương Nghi bỗng nổi cơn ghen, nàng liền chạy tới kéo tay hắn rồi vội rời đi.

- Nhìn anh lâu như vậy mà đến giờ vẫn còn sốc nè.

Ngồi trong xe Phương Nghi ngả đầu tựa vào vai hắn, đỏ mặt nói.

- Sao em lại sốc?

Hướng Nhật nắm lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

- Biết rồi còn hỏi! Chính là vì anh quá đẹp trai đó.

Nơi tổ chức sinh nhật là tại một quán bar ở Bắc Kinh. Hôm nay là sinh nhật tròn ba mươi lăm tuổi của Thiếu tướng Trần Ngọc Cường. Những người đến dự tiệc hầu hết đều là quan chức trong quân đội, một số làm việc trong ngành giáo dục, ngân hàng và một số nhân vật trong làng giải trí cũng có mặt. Quy mô buổi tiệc khá nhỏ, tính sơ sơ cũng chưa đến hai mươi người. Trong lúc đang ngồi đón tiếp khách khứa thì cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh anh hỏi nhỏ:

- Sư huynh, anh mời ít người như vậy, chả lẽ không thấy buồn sao?

Ngọc Cường cười cười nói:

- Phi Tử, em quá hiểu tính của anh rồi còn gì. Anh không thích quá đông người với lại anh cũng không có nhiều bạn.

Lạc Phi Tử mỉm cười, lại nói:

- Chắc cũng tại cái tính sống khép kín mà đến giờ anh còn chưa có vợ đó.

- Ây ra, sư muội à. Em là siêu minh tinh của làng giải trí Hoa Ngữ, sao không làm mai cho anh một cô đi.

- Hừ, người ta làm mai cho anh biết bao nhiều cô rồi hả? Anh có chịu đâu.

Lạc Phi Tử thở dài, đầu hơi nghiêng, liếc mắt nhìn Ngọc Cường mà oán trách. Bạn của nàng toàn là hot girl, ca sĩ mà chả có ai vừa mắt anh ta, thiệt tình chẳng thể hiểu nổi anh lính này nữa.

- Mà chẳng phải anh thích Phương Nghi tiểu thư hay sao? Sao không tấn công người ta đi.

Ngọc Cường đỏ mặt, gãi gãi đầu:

- Em cũng biết tính anh mà, nhát gái thế thì anh biết làm thế nào.

Nghe đến hai chữ Phương Nghi, trong lòng vị Thiếu tướng trẻ tuổi bỗng trở nên rung động. Anh đã để ý cô nàng từ rất lâu, từ cái hồi mà cả hai cùng tham gia chương trình huấn luyện dành cho sĩ quan. Nhưng cái tính nhát gái làm anh chưa một lần dám tỏ tình với cô nàng, ngay cả đến một cái cầm tay cũng không dám, cứ nghĩ đến việc tỏ tình là sợ, sợ nếu thất bại thì người ta sẽ xa lánh mình, cho nên anh thà yêu đơn phương nhưng ít nhất vẫn còn được ở bên người ấy mặc dù trong lòng đau đớn khó chịu.

Một người cho ta được nhiều cảm xúc hạnh phúc nhất cũng chính là người sẽ khiến ta đau khổ nhất. Nguyên nhân tình yêu khiến người ta đau khổ cũng nhiều như khi tình yêu làm cho người ta vui sướng. Khi nghĩ về Phương Nghi, anh như biến thành một người khác, giàu tình cảm hơn, vui vẻ hơn và tự tin hơn, dòng máu chảy trong người anh cũng trở nên ấm áp hơn hẳn. Và rồi thật bất ngờ, cô nàng như đọc được suy nghĩ của anh và đã bước đến trước mặt anh. Đây không phải là giấc mơ, hoàn toàn là sự thật, nàng Phương Nghi đẹp lộng đang đứng đối diện anh và nở nụ cười rất duyên.

- Đồng chí Cường, chúc mừng sinh nhật anh nhé.

Ngọc Cường vẫn còn bất ngờ, mất một lúc mới ổn định.

- Cảm ơn em. Anh còn tưởng em không tới đấy. May quá có em là anh vui rồi, nếu không anh sẽ buồn lắm.

Ngọc Cường cười tươi và nói, đồng thời cũng chợt phát hiện Phương Nghi đi chung với một cậu trai trẻ, lúc đầu anh không để ý vì nghĩ hắn có thể là em của cô nàng nhưng khi thấy hai người tay trong tay, ánh mắt tình tứ, điệu bộ âu yếm thì bắt đầu lo lắng và thấy khó chịu, liền liên tưởng đến một điều mà sẽ khiến anh rất đau khổ, chính vì vậy anh ngước nhìn Hướng Nhật và hỏi:

- Xin hỏi anh là...

Vì không biết nên hỏi gì, anh vội quay sang nhìn Phương Nghi với mong muốn tìm được câu trả lời từ nàng.

- Hì hì, giới thiệu với anh, đây là bạn trai của em. Anh ấy tên Hướng Quỳ.

Phương Nghi cười tươi khi nói, nụ cười của nàng khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được rằng nàng đang rất rất hạnh phúc. Mọi người ngồi gần đó cũng nghe được câu trả lời của nàng, và ai cũng có cùng chung một suy nghĩ, nghĩ xem làm thế nào mà một chàng trai trẻ tuổi như vậy lại có thể khiến một tiểu thư giàu có, lại là một đặc vụ quốc gia cảm thấy hạnh phúc đến mức điều ấy toát ra ngay cả nụ cười và ánh mắt.

Nghe được những lời này chẳng khác gì nhát dao đâm vào tim Ngọc Cường, dù rất đau nhưng chẳng thể làm gì hơn, anh cố cười:

- Vậy chúc mừng em nhé. Trông hai người thật hạnh phúc. Được rồi chúng ta vào bàn làm vài ly thôi.

Lạc Phi Tử từ lúc nãy giờ chỉ im lặng, dù nhận ra người quen nhưng nàng phân vân không biết có nên chào hỏi hay không. Người đàn ông đào hoa này có quá nhiều bí ẩn khiến nàng rất tò mò nhưng cũng có chút sợ. Khi nàng thấy hắn chuyển ánh mắt qua nhìn mình, ánh mắt của hắn trông thật vui vẻ khi bắt gặp người quen và khi hắn sắp lên tiếng thì nàng quyết định lên tiếng trước:

- Anh là Hướng tiên sinh phải không ạ? Hì hì, không ngờ lại vô tình gặp anh ở đây. Trông anh thật phong độ.

- Tôi cũng rất bất ngờ đấy Lạc tiểu thư. Vừa rồi tôi còn không thể nhận ra được cô nữa, mới mấy ngày không gặp trông cô rõ ràng là đẹp hơn rồi. Sao cô lại ở đây?

Hướng Nhật dám cá rằng, bất kỳ thằng đàn ông nào nhìn thấy nụ cười của nàng cũng đều phải ngây ngất trước vẻ đẹp tuyệt thế nhân gian này.

- À, tại vì anh lính này là một người bạn rất thân của tôi đó. Hồi bé chúng tôi vẫn hay chơi với nhau mặc dù anh ấy hơn tôi tận một giáp liền.

Lạc Phi Tử có khuôn mặt trái xoan và các đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ đến từng milimet, ngay cả khi nàng nói đến một chuyện rất bình thường nhưng cũng khiến người nhìn vào thấy được vẻ dễ thương một cách hoàn toàn tự nhiên.

- Mà mọi người đừng hiểu nhầm gì nhé. Chúng tôi không có yêu đương gì đâu. Đến giờ anh ấy còn độc thân đấy.

Lạc Phi Tử cười tủm tỉm mặc dù biết rõ người nào đó đang rất đau lòng. Nàng cố tình chọc vào cho chừa cái tội nhát gái đi.

- Thật vậy đó hả? Đồng chí Cường nè, anh đẹp trai vậy mà em tưởng phải có hàng tá cô nàng chạy theo anh đó chứ? Chắc anh kén quá phải không?

Phương Nghi nói sau khi cả nhóm nâng ly chúc mừng.

Ngọc Cường hắng giọng vài cái cố lấy bình tĩnh:

- Anh có kén đâu. Anh ế thật rồi Phương Nghi à.

Ngọc Cường cười một cách đau khổ, khuôn mặt anh nhắn nhó trông thật đáng thương.

Phương Nghi đưa tay nắm lấy tay anh, an ủi, nàng là người hiểu chuyện, nàng biết rõ chuyện gì đang diễn ra:

- Anh đừng buồn nha. Anh là một chàng trai rất tốt, quá tốt, rồi sẽ sớm có một cô gái tuyệt vời phải lòng anh thôi.

Phương Nghi nhìn xoáy vào mắt anh và tiếp tục nói:

- Em biết nhiều năm tháng qua có một người luôn yêu em, và hết lòng quan tâm đến em, nhưng tình yêu phải cần có cảm xúc của cả hai người, chỉ một người thôi thì không đủ. Em chấp nhận tình cảm của người đó, và chỉ mong người đó thật hạnh phúc với một cô gái xứng đáng hơn em.

Phương Nghi cười nhạt rồi quay mặt đi, có chút buồn trên khuôn mặt:

- Đó là câu chuyện của riêng em. Em chỉ muốn người đó thật hạnh phúc ngay cả khi không có em.

Nhẹ nhàng bỏ tay Phương Nghi ra và anh mỉm cười:

- Người đàn ông đó thật sự rất yêu em, đáng tiếc là không phù hợp để làm người yêu rồi.

Ngọc Cường nâng ly bia lên, nhìn Hướng Nhật và nói:

- Anh bạn thật tài giỏi, tính cách cô bạn này tôi hiểu rất rõ, người mà có thể làm cô ấy hạnh phúc thì phải nói là vô cùng đáng ngưỡng mộ nha. Chúng ta cùng cạn ly nhé.

Hướng Nhật ở góc độ là khách cho nên không thể từ chối, hắn cũng vui vẻ nâng ly bia lên và nốc cạn ly. Mọi chuyện trông có vẻ ổn. Nhóm người ở đây hầu hết đều có tuổi và thành đạt cho nên khiến hắn rất hài lòng. Còn chuyện mà Phương Nghi nói, hắn cũng ngầm hiểu người đàn ông mà nàng nói đến chẳng phải là ai xa lạ, người đó ở ngay đây, là người vừa cạn ly với hắn xong. Đặt mình vào ví trị đó thì Hướng Nhật rất đồng cảm, chỉ là cả đời hắn chưa bao giờ phải yêu thầm một đứa con gái nào cả. Hắn thấy người đàn ông đối diện hắn thật sự rất thú vị, lại là bạn của Lạc Phi Tử, mà hắn lại là kẻ chiếm lấy trái tim người con gái mà anh ta yêu thầm, hắn có dự định sẽ giúp anh ta phát triển kỹ năng tán gái nếu rảnh.

Đọc truyện chữ Full