DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1090: Cái giá của tự nguyện (fix lỗi)

Trong căn phòng ấy, mùi hương nữ nhân lan tỏa khắp mọi nơi, lẫn vào nồng đậm hương vị của nhục dục. Tôn Thiên Lam toàn thân không mảnh vải, chỉ có tấm mềm che nửa thân dưới của nàng, cặp mắt ôn nhu nhìn nam nhân kế bên, không chịu được mà lấy bàn tay mềm mại của mình vuốt ve bờ ngực nam nhân. Trên gương mặt kiều mị, hai má còn ửng hồng, còn lưu lại nhục cảm - sắc mặt của người phụ nữ khi được thỏa mãn chuyện "giường chiếu". Chợt điện thoại của nàng rung lên, một tay với điện thoại mở tin nhắn vừa nhận được ra xem, liền thấy một chuyện vượt quá sức tưởng tượng đập vào mắt nàng, miệng chỉ muốn lập tức hét lên "cái gì". Điện thoại của nàng báo tin tài khoản ngân hàng của nàng vừa được chuyển vào một số tiền khổng lồ, con số ấy không phải bảy trăm ngàn đô la Mỹ như nam nhân đã nói khi nãy, cũng không phải một triệu đô la Mỹ mà là lên tới tận một trăm triệu đô la Mỹ. Trời ạ! Cô nàng đưa đôi mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn hắn, là một trăm triệu đô la Mỹ đấy! Không thể nhầm lẫn được, nàng đã cố đếm đi đếm lại các số không đến mấy lần, có đếm thế nào cũng là tám số không, tuyệt đối không thể nhầm được.

- Anh có chuyển nhầm không đấy, đây là...

- Không nhầm đâu, chính xác là một trăm triệu Mỹ kim anh tặng em đó.

Hướng Nhật mỉm cười cắt ngang lời nàng.

- Nhiều quá, đây là con số quá lớn đối với em, cả gia tài của nhà em cũng không bằng một phần tư luôn.

Cô nàng mừng rơi cả nước mắt. Cái giá của sự tự nguyện có thể nói là vô giá. Lúc trước vì lưu manh tự nguyện tặng nàng tiền nên nàng tự nguyện dâng hiến thân xác cho hắn, không ngờ bởi vì nàng tự nguyện dâng hiến thân thể mà lưu manh lại tặng cho nàng cả một gia tài triệu đô. Giờ phút này hoàn toàn không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết sự vui sướng trong lòng nàng, từ giờ nàng nghiễm nhiên trở thành triệu phú, muốn gì cũng có. Bởi vì vui sướng mà thân thể đang bị Hướng Nhật ôm động đậy liên tục, cặp vú trắng nõn tuyệt đẹp cứ liên tục khiêu khích làm Hướng Nhật thú tính dâm tà lập tức nổi lên, không nhịn được mà nhổm dậy đè lên người nàng, ghì chặt nàng xuống giường. Bị tập trận bất ngờ, Tôn Thiên Lam khẽ rên lên:

- A, đau em!

Giọng nói rõ ràng không biểu lộ sự đau đớn mà giống như đang khiêu khích lưu manh. Hướng Nhật càng thêm hưng phấn, hạ thấp môi xuống hôn ngấu nghiến bờ môi nàng, đồng thời đôi tay điêu luyện không ngừng mân mê hai đầu v* đỏ hồng tuyệt đẹp. Hướng đại ca trước kia là cao thủ tình trường, được xưng là tình thánh, ngón nghề đối phó mấy em là vô cùng tận. Không quá một hồi dùng hết toàn bộ vốn liếng kích thích thân thể Tôn Thiên Lam, cô nàng đã rơi vào trạng thái hưng phấn tột độ, cơ thể nóng bừng, ánh mắt mê man, miêng rên rỉ không ngừng, hai đùi không ngừng động đậy, hai tay liên tục vuốt ve bờ lưng của hắn. Hiểu rõ lúc này nên làm gì, Hướng Nhật tách đùi nàng ra, điều chỉnh lại thanh "thần kiếm" sau đó ép thân thể xuống. Cô nàng hưng phấn rên lên một tiếng, run rẩy ưỡn người cong lên. Biết cô nàng đang rất thích, Hướng Nhật càng tấn công dồn dập, tiếng rên rỉ của người đẹp làm mạch máu hắn mỗi lúc thêm sôi trào.

Nhà họ Phương kinh doanh chủ yếu hai mặt hàng trang sức và thời trang với quy mô trải dài trên toàn lãnh thổ Trung Quốc. Bên cạnh đó gia tộc này cũng kiếm lợi từ những hoạt động liên quan đến chính trị, một số khác liên quan đến các việc làm phi pháp. Nhiều năm gần đây với sự cạnh tranh gay gắt từ phía tập đoàn nhà họ Dịch, nhà họ Phương chịu tổn thất rất nhiều về kinh tế, đẩy hai gia tộc này vốn đã không mấy hòa thuận lên đến mức đỉnh điểm của sự tranh dành thị trường buôn bán, và các chiều trò lôi kéo khách hàng.

Bên trong phòng khách của một chi nhánh tập đoàn Phương Chính, có ba người đang đưa mắt nhìn nhau.

- Dương sư phụ, thật xin lỗi ông, chỉ vì thằng con hư đốn mà khiến ông mất mặt. Tôi thề là tôi chưa từng bảo nó đi làm mấy chuyện đó, ông bị nó lừa rồi. Đúng là thằng súc sinh mà.

Phương đại đập mạnh tay xuống bàn, hận không thể đem thằng con bất tài vô dụng ra phanh thây, xé xác thành ngàn mảnh.

Dương Lục Sơn khoát tay, biểu tình đối với hai kẻ đang nhìn mình không thèm chấp. Đường đường một thân võ công đã đạt cấp 5, liệt vào hàng đỉnh đỉnh đại danh cao thủ võ lâm, đối với mấy kẻ tầm thường lão tùy ý phẩy tay một cái là chết ngay tức thì.

- Chỉ là trẻ con, dạy dỗ nó cẩn thận lại chút là được.

Dương Lục Sơn nói xong không thèm để ý đến Phương đại, lão vội quay sang nhìn Phương Nghi, trong lòng rất khẩn trương:

- Ta hỏi cô, cái người khi nãy là người quen của cô sao?

Phương Nghi tâm tình phức tạp, nhà họ Dịch vốn là kẻ thù của nhà nàng, nhưng nàng không thể xem người kia là kẻ thù được, ngược lại tình cảm còn có chút gì đó mập mờ khó nói nên lời.

Cô nàng chần chừ một chút:

- Chuyện này giữa ta và hắn có liên quan đến Trần Thượng tướng, đây là bí mật quốc gia. - Nói xong không đợi lão trả lời, cô nàng vội chuyển đề tài. - Ông cũng được xem là đạt đến cấp năm, chẳng lẽ lại không thể thắng được hắn sao?

Phương Nghi muốn từ miệng Dương Lục Sơn dò la ít tin tức, biết đâu sau này có thể dùng nó để làm khó gã lưu manh đáng ghét kia.

Đối mặt với câu trả lời của Phương Nghi, Dương Lục Sơn không hề tỏ ra thất vọng, lão chẳng qua chỉ là tò mò hỏi thôi, nếu có thể kết giao được với vị cao nhân kia là một đặc ân rất lớn. Còn về việc đánh thua người ta ông cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, trái lại còn lấy đó làm niềm tự hào, bộ dáng vô cùng phấn khởi nói:

- Các ngươi phải biết rằng người luyện võ bao giờ cũng có lợi thế về sức mạnh thể xác và tinh thần. Như vậy, khi nói rằng một người luyện võ cấp 5 gặp một đối thủ bằng cấp, bất luận là Mật Giả hay Dị Năng Giả đều không khó đối phó, thậm chí là Huyết tộc, hoặc ở một đẳng cấp khác là các Mục Sư của Vatican cũng không phải là toàn bại.

Hai người kia ngầm hiểu ý của Dương Lục Sơn mà sợ hãi đến mức đổ mồ hôi, đồng thanh nói:

- Ý ông là hắn phải trên cấp 5 ư?

Dương Lục Sơn gật đầu đồng ý.

- Như vậy nhà họ Dịch phải làm sao đây? Vốn đã khó lại càng thêm khó.

Phương đại cau mày ngẫm nghĩ nói tiếp:

- Trên thế giới này người đạt đến cấp 6 cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, bỗng từ đâu xuất hiện một thằng nhóc lại còn là cháu ngoại của lão già họ Dịch chết tiệt đó mới điên không chứ. Mà nó hiện tại đã không còn cách đối phó nữa rồi, đến cả người thân của nó cũng không phải dạng vừa luôn. Trời ạ! Muốn lấy người thân của nó ra uy hiếp khẳng định là chuốc lấy thất bại. Nào là con gái của người giàu nhất Trung Quốc, gia tài cả mấy chục tỉ đô la, cho đến con của "bố già" thế giới ngầm.... Rồi ngay cả thằng cha nó cũng không thể động vào luôn. Hai mươi năm trước cái lão già họ Dịch đó đã không thể làm gì được hắn, hai mươi năm sau lại càng không thể động vào. Nghe nói hắn là thành viên của tổ chức quốc tế nào đó tên là "Bóng Ma" cái tên nghe thì có vẻ giống một tổ chức xã hội đen nhưng hoàn toàn không phải, nghe phong phanh tổ chức này có liên quan đến Liên Hiệp Quốc, thật không ngờ con rể của Dịch gia lại có thân phận đặc biệt như thế. Nói chung chúng ta chẳng lẽ phải chịu thua Dịch gia hay sao?

Kể lể một hồi ánh mắt Phương đại dần trở nên buồn phiền, đặt câu hỏi cho Phương Nghi.

- Có lẽ điểm yếu duy nhất của hắn là rất hoa tâm.

Nói xong câu này sắc mặt cô nàng liền đỏ ửng, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì.

- Em nói cũng đúng, ta nghĩ nó chỉ có duy nhất điểm này là có thể lợi dụng.

Nói tới đây Phương đại bỗng thở dài:

- Đáng tiếc con gái ta còn quá nhỏ.

Liếc nhìn Phương Nghi, trầm ngâm một hồi, ánh mắt Phương đại bỗng sáng rực lên:

- Nè em gái, em đó, chẳng phải cũng nên nghĩ đến chuyện lấy chồng đi chứ. Hơn ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn lông bông hoài.

- Ý anh là gì?

Phương Nghi lạnh lùng liếc nhìn ông anh. Trong lời nói dường như đang muốn chê nàng già, khiến cô nàng càng nghĩ càng tức.

Biết cô nàng hiểu lầm ý mình, Phương đại vội giải thích:

- Không phải anh chê em già, thật sự em rất xinh đẹp, lại được bảo toàn nhan sắc, rõ ràng như gái đôi mươi, từ đó đến giờ chỉ có tính tình thay đổi chứ nhan sắc chưa hề có biến chuyển gì.

Đối diện với cô em gái có chút điên điên hắn cũng không thể tùy tiện muốn nói cái gì thì nói. Bóng gió nói thêm một câu:

- Nếu anh có con gái lớn, anh thật muốn gả cho thằng nhóc kia, nếu hai nhà Dịch và Phương có thể kết làm thông gia, hóa thù thành bạn thì sẽ rất thuận lợi trong thương trường. Anh nghĩ ông già cũng có cùng suy nghĩ như anh mà thôi.

Phương Nghi ngầm hiểu ra ý tứ trong lời nói của ông anh. Nói đại ra là muốn nàng dùng mỹ nhân kế để kéo hắn về làm con rể nhà họ Phương chứ gì? Cái suy nghĩ bần tiện như vậy cũng chỉ có mấy kẻ như ông anh mới nghĩ được thôi. Nếu là bảo nàng đi dụ dỗ người khác hẳn là Phương Nghi đã đấm cho vỡ mặt ông anh ra rồi, nhưng người này lại là lưu manh, tâm tình nàng còn rất mập mờ nên không có tức giận đến mức đó, chỉ giận giữ nói vài câu:

- Chuyện yêu đương của em, em muốn thế nào thì ra thế ấy, ông già cũng đừng hòng quản thúc.

Phương đại không dám hé răng nói thêm lời nào nữa, lỡ chọc giận bà điên này thì hậu quả khó lường, không khéo bị đá bay ra cửa sổ cũng nên.

Chợt chuông điện thoại reo, Phương đại liền nghe máy:

- Ba à, con nghe đây.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói nghiêm nghị, đầy uy quyền:

- Thằng nhóc tỉnh lại rồi.

Phương đại thần sắc không giấu nổi vui mừng, reo lên:

- Tốt quá! Nó thế nào rồi?

- Rất khỏe mạnh.

Dừng vài giây, Phương Chính nói tiếp:

- Có điều trí nhớ bị mất đi vài phần.

Thấy con trai không nói gì, Phương Chính đoán con trai mình đang nghĩ quẩn liền an ủi:

- Đừng quá lo lắng, hầu hết mọi chuyện quan trọng nó đều nhớ, thực ra cũng giống như trước kia thôi, chỉ là một vài chuyện nó không còn nhớ rõ, ví dụ như ai đã giết nó chẳng hạn. Dù sao nó đã chết và được hồi sinh lại, được như vậy là quá tốt rồi. Con nhớ phải hậu ta Dương sự phụ thật hậu hĩnh, nếu có thể hãy mời ông ấy về nhà ăn tối.

- Vâng, con biết rồi. Con sẽ về ngay.

Con trai vừa chết đi sống lại, Phương đại trong lòng mừng như điên, tuy nhiên bề ngoài chỉ dừng ở mức cười ha hả mà nói:

- Phương Ân sống lại rồi, thật vi diệu! Chuyện này thật sự cảm ơn ông Dương sư phụ.

- Anh nói cái gì? Là thật sao?

Phương Nghi kinh hãi thốt lên. Đồng thời nhìn Dương sư phụ không rời mắt. Chuyện là mấy ngày trước thằng con cả của ông anh rảnh rỗi sinh nông nổi, ra đường kiếm chuyện, lừa gạt chiếm đoạt tài sản của mấy thương gia Bắc Hải, cuối cùng bị người ta trả thù bóp cổ chết. Ông già liền cầu cứu Âu Dương sư phụ, tuy nhiên chuyện này Âu Dương sự phụ đành bó tay, nhưng nàng lại giới thiệu với ông già một người bạn thân thiết của nàng tên là Lý Thu Thủy, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy người bạn này tính tình rất khó ưa, cho nên nàng đành chuyển qua giới thiệu đệ tử của Lý Thu Thủy chính là Dương sư phụ. Không ngờ ông ta có thể hồi sinh người chết thật.

(Các bạn hãy theo dõi tác giả trên fb để cập nhật truyện sớm nhất có thể nhé. https://m.facebook.com/langtuduky2013?ref=bookmarks)

Đọc truyện chữ Full