DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1013-1: Tránh nữ nhân da đen này ra xa một chút (1)

- Trinh lan tiểu thư, mặc y phục lại đi, ý thức tự chủ của tôi không được tốt đâu.

Đối mặt với Lý Trinh Lan trần như nhộng, Hướng Nhật không phải là không động tâm, thậm chí máu toàn thân còn đang hung mãnh chảy về một chỗ, nhưng thật sự hắn không thể làm như vậy được.

Không sai, trong lòng hắn xác thực cũng muốn lên giường hoạt động cùng những nữ nhân xinh đẹp. Điều này đoán chừng là mơ ước của tất cả đàn ông trên thế giới, nhưng đây cũng phải xem đối tượng là ai đã. Lý Trinh Lan rõ ràng có ác cảm nhiều hơn hảo cảm với mình, khác biệt so với Hoắc Vãn Tình. Nàng hiến thân hoàn toàn không phải xuất phát từ sự tự nguyện, nếu quả thật phát sinh quan hệ với nàng, sẽ khiến cho Hướng Nhật có một cảm giác tội lỗi.

- Thân thể của em không tốt sao? Đây không phải là điều anh muốn sao?

Lý Trinh Lan run rẩy hai tay, đột nhiên tiến lên ôm lấy cổ tay Hướng Nhật.

"híz-khà-zzz” Hướng Nhật hít một hơi khí lạnh. Lúc trước từ trong căn hộ của Monica đi ra, đã vất cái miếng thạch cao bó tay kia đi. Bởi vì sau khi trải qua một đêm, hắn phát hiện cách tay phải bị thương ngoại trừ có một chút đau đớn ra, cơ bản đã không còn vấn đề gì nữa.

Chỉ là hiện tại bị tiểu mỹ nữ cảnh sát không biết rõ tình hình cố sức kéo mạnh một cái, đau đớn bứt rứt làm hắn thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng. Mà Lý Trinh Lan cũng không có cảm giác được Hướng Nhật có điều gì dị thường, hai mắt vẫn đỏ hồng nhìn hắn, cắn môi, môi dưới bởi vì cắn mạnh quá lâu mà trở nên tái nhợt, giống như là đang đợi câu trả lời của hắn.

Hướng Nhật hít sâu một hơi, nhìn thẳng Lý Trinh Lan, trầm giọng nói:

- Trinh lan tiểu thư, nếu chúng ta phát sinh quan hệ, vậy thì cố nhất định phải là nữ nhân của ta, vĩnh viễn là nữ nhân của ta! Cô cẩn phâir suy nghĩ kĩ càng.

Nói như vậy, là hi vọng có thể làm cho Lý Trinh Lan biết đường mà lui.

Quả nhiên, cả người Lý Trinh Lan run lên, nàng do dự. Nàng hi vọng có thể giải quyết xong trong vòng một lần, sau đó hai người không có bất kì dính dáng với nhau nữa. Nhưng khi nhìn thấy biểu tình kiên quyết của nam nhân kia, hiển nhiên điều này là không thể rồi.

- Tôi đi trước, cần sự giúp đỡ gì thì có thể gọi điện cho tôi.

Không đợi Lý Trinh Lan nói thêm lời nào, Hướng Nhật đã rời khỏi phòng trước, hắn sợ ở lại nơi này lâu thêm chút nữa sẽ không thể khống chế được phần dưới của mình mất.

Ra khỏi khách sạn Hilton, Hướng Nhật cũng không có ý định quay về Cao ốc Empire State. Đã giải thích qua lí do tại sao không ăn cơm cùng với các nàng, hắn cũng không muốn quay lại. Hơn nữa cũng đã đáp ứng bồi tiếp cha mẹ Lý Trinh Lan ăn cơm trưa, đến lúc đó có thể giải thích rõ ràng lại mối quan hệ của mình với Lý Trinh Lan. Ngẫm lại, hay là đến nhà hàng Hoa Lâm ở phố người Hoa, trò chuyện với Lâm lão bản một lúc, xong cũng hẳn là vừa đúng giờ cơm, thuận tiện dùng cơm ở đấy luôn.

Bắt xe taxi đi được một lúc, đột nhiên tiếng chuông điện thoại trên người vang lên, cầm ra xem, là Sở Sở gọi tới, hắn lập tức ấn nghe.

- Sở Sở?

- Hướng Quỳ, bá mẫu muốn anh nghe điện thoại.

Sở Sở đầu bên kia nói chuyện có chút ngượng ngùng, vùa nói xong câu đó liên có chút tạp âm xen vào, hiển nhiên là nàng đang đưa điện thoại cho người kia.

- Mẹ anh? Bà ấy tìm anh có chuyện gì à?

Hướng Nhật có chút phản ứng không kịp.

- Thế nào? Không có việc gì không thể tìm cậu sao?

Thanh âm Hướng mẫu truyền đến, mang theo chút khó chịu muốn dãy dỗ lại thằng con zai của mình.

- Không có, không có đâu? Con ước gì mỗi ngày đều được nghe thấy giọng nói của mà.

Hướng Nhật lập tức thay đổi giọng điệu, hoàn toàn chuyển sang giọng nịnh nọt. Nhưng Hướng mẫu vẫn không lĩnh tình:

- Đừng có nói mấy lời lấy lòng vô ích ấy, nói cho cậu biết, ba cậu muốn tới Bắc Hải một chuyến.

- Cái gì?!

Hướng Nhật ăn cả kinh, 

- Cha con... Ông ấy muốn tới Bắc Hải?

Đây thật sự là chuyện quá bất ngờ, nếu như nói trên đời này người mà Hướng Nhật sợ nhìn thấy nhất, không thể nghi ngờ chính là ông Hướng kia. Đương nhiên, sợ ở đây cũng không phải là sợ hãi, chỉ là hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp mặt mà thôi.

- Biết sợ rồi à?

Hướng mẫu đối diện có chút hả hê, song song cũng rất tức giận bất bình, con trai trước mặt mình còn cợt nhả được, nhìn thấy lão tía thì lại giống như chuột gặp phải mèo, điều này quá bất công mà.

- Cái này... Ông ấy đến thì đến thôi, hẳn là không có vấn đề gì đấy chứ?

Hướng Nhật nói có chút chần chờ, nghĩ thầm thì dù sao sớm hay muộn thì mình cũng phải đối mặt thôi.

- Không có vấn đề gì?

Nghe được câu này, Hướng mẫu có xu thế nổi bão, thanh âm cao hẳn lên, 

- Tôi hỏi cậu, tôi phải giải thích với ông ấy như thế nào đây?

- Giải thích cái gì cơ?

Hướng Nhật hỏi.

- Cậu nói giải thích cái gì à!

Hướng mẫu đầu bên kia tức giận hận không thể ngay lập tức đập cho thằng con này một trận.

- Tôi hiện tại biến thành cái hình dạng này, cậu nghĩ tôi nên giải thích như thế nào đây!

A, nguyên lai là cái này, Hướng Nhật chợt nhớ lại hiện tại Hướng mẫu đã đột nhiên trẻ lại, đây quả thật cũng là một vấn đề, nghĩ một lúc rồi nói:

- Con phỏng chừng... Cha con, ông ấy nhìn thấy mẹ bây giờ hẳn là phải thấy vui mới đúng chứ?

Vợ bỗng dưng trẻ lại, phòng chừng người đàn ông nào cũng phải thấy rất vui mới đúng? Hướng Nhật nghĩ.

- Vui?

Giọng nói của Hướng mẫu đột nhiên lạnh đi vài phần. 

- Đúng vậy, nhất định sẽ rất vui, thấy cậu tìm nhiều con dâu cho ông ấy như vậy, không biết chừng sẽ cắt đứt chân một ai đấy.

- Khụ khụ...

Hướng Nhật bị sặc đến chết khiếp, giận dỗi nói như vậy nghe còn không hiểu nữa? Ngẫm lại Hướng mẫu quả thực cũng từng nói qua với hắn, người cha mình chưa gặp mặt là một người đàn ông phi thường nghiêm khắc, biết hắn đồng thời tìm nhiều bạn gái như thế này, nói không chừng sẽ nổi điên thật đấy.

- Vậy phải làm sao bây giờ hả mẹ?

- Mẹ đã cùng mấy người Sở Sở thương lượng tốt rồi, đầu tiên phải tìm một khách sạn để ở đã, chờ ông ấy tới thì đến ở cùng khách sạn, ai, chỉ có thể chậm rãi đả thông tinh thần ông ấy mà thôi... À, bao giờ con về?

- Hẳn là... Phải mấy ngày nữa?

Hướng Nhật không chắc chắn lắm.

- Còn muốn mấy ngày nữa?

Thanh âm Hướng mẫu lại cất cao lên vài lần, ý tứ không rèn dũa được thằng con này càng đậm. 

- Cha cậu ngày kia sẽ tới đây, tự cậu xem mà xử lý đi.

Ngụ ý, ngày kia mà còn không có trở về mà nói, cứ tự gánh lấy hậu quả. 

Tắt điện thoại, Hướng Nhật không khỏi có chút đau đầu, chưa gặp mặt người cha kia đã phát sinh vấn đề rồi. Kỳ thực nói gì đi nữa, mình tìm nhiều con dâu cho ông ấy như vậy thì có gì không tốt chứ? Có thể ôm nhiều cháu hơn. Sao ông ấy không chịu thưởng thức cơ chứ, lẽ nào ông ấy không thích nhìn cảnh con cháu đầy nhà sao? Đau đầu, quá đau đầu.

Đi vào nhà hàng Lâm thị, người hầu bàn biết mặt liền lập tực đi gọi ông chủ. Chẳng qua Lâm Thiên Uy không ở nhà, chỉ có Lâm đại tiểu thư hấp tấp chạy tới.

- Tại sao ngươi lại đến đây?

Nhìn thấy Hướng Nhật, Lâm đại tiểu thư có chút nghiến răng nghiến lợi phẫn hận, lần trước lão cha gõ đầu nàng chính bởi vì do tên này hãm hại.

- Chuẩn bị đặt một bàn rượu ở chỗ này, không có vấn đề gì chứ?

Hướng Nhật tỉnh bơ nói.

- Hừ! Lúc nào?

Lâm Dục Tú rất không thoải mái, nhưng khách tới cửa, cũng không thể không tiếp.

- Trưa nay.

- Buổi trưa hôm nay?

Lâm Dục Tú nhăn đôi mi thanh tú. 

- Thời gian có chút chậm trễ... Không, vẫn miễn cưỡng có thể, có mấy người?

- Cả ta nữa là bốn người.

Hướng Nhật vươn bốn ngón tay ra.

- Chỉ có bốn người?

Lâm Dục Tú mắt trợn to trong thoáng chốc, bốn người một bàn mà cũng gọi là tiệc rượu sao? Ban đầu nàng còn tưởng rằng tối thiểu cũng phải mười mấy người, nói không chừng còn nhiều hơn. Nhưng bây giờ nghe được chỉ có bốn người, có vái người như vậy thì thừa sức làm kịp, căn bản không cần gì phải chuẩn bị ngay. 

Hung hằng trừng mắt lườm Hướng Nhật:

- Người cảm thấy đùa bỡn ta như vậy rất vui đúng không?

- Ta phải đùa bỡn ngươi làm gì, ta muốn mở tiệc chiêu đãi mấy người Hàn Quốc, lại không biết khẩu vị của bọn họ, cho nên tới trước tìm hiểu một chút.

- Tìm hiểu một chút? Tìm ta lấy quân tình.

Lâm đại tiểu thư có chút dở khóc dở cười, ngẫm lại môt chút rồi nói: 

- Người Hàn Quốc? Vậy thì chúng ta chuẩn bị thật nhiều đồ chua...

- Như vậy cũng tốt, đồ ăn như thế nào tùy nhà hàng ngươi quyết định, chỉ cần mùi vị tốt là được.

Hướng Nhật mặc dù có thể tự thân xuống bếp, nhưng đối với thức ăn theo khẩu vị từng người thì khẳng định không chuyên nghiệp bằng nhà hàng người ta. So với việc mình hoa tay múa chân, còn không bằng giao cho đầu bếp chuyên nghiệp người ta đi xử lý.

- Mùi vị khẳng định sẽ không chê vào đâu được, nhà hàng chúng ta ở cái New York này cũng có danh tiếng, ai đến chỗ chúng ta một lần là đều muốn trở thành khách quen...

Lâm đại tiểu thư vừa có vẻ kiêu ngạo lại xen chút khinh bỉ, kiêu ngạo là kiêu ngạo thay nhà hàng Lâm thị, khinh bỉ tự nhiên chính là khinh bỉ Hướng Nhật.

Đọc truyện chữ Full