DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 802: Vén màn bí mật

Đi về phòng ngủ của mình, là nơi mà khi sáng chuyển tởi Hướng Nhật được chia, ở cuối hành lang lầu hai. Còn những người khác thì hiển nhiên cách hắn rất xa, dường như cố tình "bỏ rơi" Hướng Nhật. Mặc dù hắn có kháng nghị mãi nhưng cuối cùng vẫn bị xử bất công, ngay cả Hướng mẫu cũng chẳng về phe hắn.

Hướng Nhật chỉ biết bất đắc dĩ đón nhận, thực ra thì trong lòng hắn cũng không xúc động đến vậy, thậm chí còn rất hưng phấn bởi làm chuyện xấu cũng chả sợ bị nghe, có thể ra sức mà hành động.

Càng nghĩ càng tê tê, Hướng Nhật cười khoái trá đẩy cửa vào, hôm nay chuyển nhà tới nên hắn cũng không đi đánh quả lẻ, chờ mai rồi tính. Bước về giường, Hướng Nhật kéo ngăn tủ áo ra, một chiếc trâm đang nằm trong đó, ngoài ra thì không còn vật gì khác. Ai mà ngờ được một bảo bối vô giá với dị năng giả như Hồng Long lại bị nhét vào ngăn kéo tủ như đồ vất đi được. Lấy cây trâm ra, Hướng Nhật cẩn thận cầm trên tay, giống hệt lần đầu nhìn thấy, toàn thân làm bằng vàng, ở trên có đính một viên hồng bảo thạch phát ra lam quang kì dị.

Nhìn viên Hồng bảo thạch phát ra lam quang Hướng Nhật cực kì ngạc nhiên, đây chính là cái gì chi tính mà Phạm Thải Hồng vừa giải thích, chỉ là Hướng Nhật chả nhớ nổi cái tên quái gở đó.

Đáng tiếc ngoài viên bảo thạch quỷ dị trên cây trâm thì Hướng Nhật cũng chẳng nhìn ra được gì khác lạ, cũng không rõ làm thế nào mới sử dụng được cái que tên Hồng Long này.

Lật qua lật lại nhiều lần Hướng Nhật cũng không tìm ra gì, đành chờ vận may thôi. Hướng Nhật nắm lấy viên Hồng bảo thạch muốn lôi nó ra, dù sao thứ quý giá nhất của cái trâm cũng là viên đá này, nếu có bí mật gì thì có lẽ đều là do nó. Nhưng cố sức thế nào cũng không thể xoay chuyển, viên Hồng bảo thạch tựa như bị bám rễ vào. Trừ khi phá cây trâm nếu không đừng mong lấy ra.

Chỉ là Hướng Nhật sợ phá hư Hồng Long sẽ không còn tác dụng thần kì nữa thì cái được chẳng bù nổi cái mất. Bó tay, đành thử cách khác vậy. Cầm lấy cây trâm gõ vào mặt bàn phía đầu giường, âm thanh trầm đục phát ra nhưng vẫn chẳng có phản ứng gì. Cái phương pháp này cũng không xong, chả nhẽ.

Đột nhiên Hướng Nhật có một ý tưởng, đặt chiếc trâm lên bàn, đưa tay lên miệng cắn ra một cái rồi nhỏ máu vào phía trên bảo thạch. Đợi mãi Hồng bảo thạch vẫn tản ra lam quang, không hề có chút biển đổi. Cmn! Cái này mà cũng không thông.

Hướng Nhật thất vọng ê chề, rốt cuộc vẫn không tìm ra bí mật của Hồng Long, đau cả đầu nhưng hắn vấn không muốn bỏ qua, nghiên cứu một đêm không ra chả lẽ lại phải lần thứ hai tốn công, nếu lần hai vẫn không được? Chẳng lẽ lần thứ ba nữa à? Cái này không phải thường xuyên tiếp xúc sao? Phải biết rằng di chứng của nó vô cùng đáng sợ.

Hướng Nhật nóng mặt, hắn không tin tối nay lại không tìm được cách nào. Cầm chà chà trong tay chán chê cuối cùng để lên miệng hôn mấy cái nó vẫn cứ trơ ra, mợ nó! Hướng Nhật chán nản, thậm chí còn nghi ngờ mình bị lừa, khúc gốc tên Hồng Long này chẳng có cái gì ra hồn, chỉ là thứ đồ tầm thường mà thôi.

Nhưng nghĩ lại thì cũng không có ai biết Hồng Long ở trên tay mình làm sao có thể bày trờ lừa gạt mình, nhất định là cách mình làm vẫn chưa đúng. Hồng Long, Hồng Long, rốt cuộc tao phải làm gì mới phát hiện ra bí mật của mày đây?

Hắn cầm cây trâm mặt nghệt ra, đột nhiên âm thanh vang lên trong đầu, ánh mắt sáng rực. Cây trâm này tên là Hồng Long, tên có chữ "Long" nhưng nhìn bề ngoài đâu có liên quan gì tới loài rồng trong truyền thuyết? Chẳng lẽ bí mật là ở chữ "Long" này?

Nghĩ ra vấn đề mấu chốt nhưng hắn cũng chẳng rõ chữ Long có liên quan gì đến vậy này. Hồng bảo thạch hiển nhiên không liên quan tới chữ Long, cây trâm thì ngoài được làm bằng vàng thì cũng chẳng có chỗ nào bí ẩn. Cẩn thận vuốt ve toàn thân cây trâm, Hướng Nhật cảm nhận bản tay có chút khác thường. Thân cây trâm không hề bóng lóng mà mấp mô, sờ vào dường như là đường vân quấn quanh thân.

Hướng Nhật mở mắt ra nhưng nhìn bề mặt bóng loáng đến mức soi gương được, không nhìn ra chỗ nào ghồ ghề. Nhìn kĩ lần nữa vẫn không có gì. Hắn không tin, lại nhắm mắt kiểm tra nhưng khi mở mắt ra lại cảm thấy bóng loáng. Chẳng lẽ nhắm mắt mới cảm nhận được?

Sau đó Hướng Nhật lại nhắm mắt, quả nhiên đường vân trên chiếc trâm này không phải là ảo giác mà là có thực, nhưng nếu mở mắt ra nó lại biến mất. Hắn không rõ vì gì lại như vậy nhưng đây là lần đầu phát hiện ra bí mật của Hồng Long. Nếu không nhầm thì đường vân bên trên cây trâm là vẽ một con rồng, đây mới là Hồng Long chân chính. Đột nhiên một ý niệm sinh ra trong đầu Hướng Nhật, bỗng nhiên phát hiện ra có nên kiểm chứng một lần xem đường vân kia có đúng là con rồng hay không.

Ma xui quỷ khiến, Hướng Nhật lại tiếp tục vuốt ve dọc theo đường vân trên thân cây trâm. Dường như đường vân từ những đường nhỏ tạo thành, ngón tay Hướng Nhật đi dọc theo đường vân không hề có cảm giác ngắt quãng, tựa như người ta chỉ dùng một nét vẽ tạo nên còn rồng hoàn chỉnh.

Theo bản năng ngón tay Hướng Nhật đi theo từng đường nét liền chạm tới viên Hồng bảo thạch liền phát hiện đường vân hình rồng đến đây là ngừng lại. Khẽ thở dài đột nhiên cây trâm trở nên nóng bỏng, do không dùng lực lượng vô hình nên Hướng Nhật cảm thấy bỏng rát giật nảy mình.

Đột nhiên cây trâm vốn làm bằng vàng biến thành hỏa hồng sắc tựa như nham thạch, mặc dù Hướng Nhật dùng lực lượng vô hình bao trùm bàn tay nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng độ nóng kinh người. Nhưng biến hóa này cũng không kéo dài bao lâu, hỏa hồng sắc bị viên Hồng bảo thạch hấp dẫn tựa như một dòng suối nhỏ cuồn cuồn chảy về phía Hồng bảo thạch.

Lúc này viên bảo thạch tản ra hồng quang chói lòa, chính xác thì thuần túy là hồng quang, không còn chút lam quang nào. Một màn kế tiếp Hướng Nhật há hốc mồm cả kinh nhìn viên ngọc không hề chớp mắt.

Đọc truyện chữ Full