DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 793: Trò lố

- Chúng ta sang kia ngồi một lát.

Hướng Nhật sẽ không ngoan ngoãn chờ đối phương tìm tới, nhân lúc hai kẻ kia còn chưa tới gần liền nắm tay Tô Úc rời khỏi sàn nhảy đi sang chỗ ngồi thiết kế tao nhã ở bên.

Hai người chọn một chiếc ghế salon, trước mặt còn có chiếc bàn nhỏ dùng cho những gặp tình nhân dùng lúc mệt mỏi sau khi khiêu vũ, tiện lợi là nơi này yên tĩnh thích hợp cho việc hưởng thụ rượu ngon.

Hai người vừa ngồi xuống thì Hà nhị công tử cùng với gã họ Lý đã tới. Dường như không nhận ra sự tồn tại của Hướng Nhật hay có lẽ là không thèm quan tâm, Hà Vạn Kiệt vươn tay về phía Tô Úc, tay còn lại để sau lưng:

- Tô tiểu thư, tôi có vinh hạnh này không?

- Thực không đúng, tối nay nàng là bạn nhảy của tôi.

Hướng Nhật thấy vẻ mặt Tô Úc khó xử liền mở miệng. Tô Úc liền thả lỏng, người như Hà nhị công tử nếu cự tuyệt cũng phải có dũng khí rất lớn. Nhưng ông chủ quyết định dùm nàng cũng không phản đối, ngược lại còn cảm thấy vui sướng.

- Tiên sinh xưng hô thế nào?

Hà Vạn Kiệt liền đổi mục tiêu, vẻ mặt vẫn mỉm cười hoàn toàn không có chút thất thố.

- Tên cũng chỉ là danh hiệu, tùy ý đi.

Hướng Nhật nhìn kĩ Hà nhị công tử, có thể che giấu cảm xúc đến nước này hiển nhiên cao minh hơn so với kẻ họ Lý kia rất nhiều.

- Thì ra là Tùy tiên sinh.

Hà Vạn Kiệt khẽ cười sau đó đổi giọng:

- Nhưng mà tôi nhớ rõ thì tối nay không mời khác có họ này.

Ý tứ rõ ràng, nếu không phải là đối tượng được mời thì không phải ta có thể đuổi ngươi xuống thuyền sao? Một sự uy hiếp trắng trợn.

- Hà công tử, anh ấy đi cùng tôi.

Tô Úc không thể trơ mắt nhìn ông chủ bị mất mặt, nàng đã quyết định vì ông chủ dù đắc tội với nhị công tử Hải Thần cũng không tiếc, dù xuống thuyền thì hai người cùng xuống.

- Nếu đã là bạn Tô tiểu thư thì cũng là bạn của tôi.

Hà Vạn Kiệt liền đổi giọng, chẳng những khen Tô Úc mà còn làm mất đi sức ảnh hưởng của câu nói trước đó, lộ ra phong độ của bản thân. Hướng Nhật cười lạnh, không hổ là nhị công tử của Hải Thần, nháy mắt đã làm người ta phải đánh giá hắn cao hơn.

- Tô tiểu thư, thực sự tôi không có vinh hạnh kia sao?

Hiển nhiên Hà Vạn Kiệt vẫn chưa từ bỏ hi vọng khiêu vũ cùng Tô Úc, có lẽ nghĩ rằng mình đủ thành ý Tô Úc sẽ không từ chối.

- Rất xin lỗi.

Tô Úc áy náy trả lời.

- Tôi đã hiểu, thực xin lỗi, còn có việc nên phải đi trước.

Ánh mắt Hà Vạn Kiệt lộ vẻ âm trầm, nhiều thiếu nữ mong hắn mời còn chưa được, giờ mình chủ động đối phương lại từ chối. Dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn duy trì nụ cười nho nhã quay người rời đi. Gã cao lớn sau lưng hắn cũng hừ lạnh tỏ vẻ bất mãn rồi nhanh chóng đi theo.

- Tô Úc, làm rất tốt, lần sau gặp đám háo sắc này đừng do dự, muốn từ chối thì cứ làm.

Hướng Nhật giơ ngón cái về phía Tô Úc tỏ ý khen ngợi. Tô Úc cười khổ, trên thương trường xã giao là không thể tránh khỏi, mà người muốn mời nàng thân phận không kém, lúc khiêu vũ cùng nàng cũng tỏ rõ sự lễ độ, cũng không nhân cơ hội mà làm gì không tốt.

Vì hôm nay có ông chủ ở đây nàng mới tỏ ra như vậy. Nếu bình thường dù không muốn cũng không cự tuyệt thằng thừng mà khéo léo từ chối, đối phương nhất định sẽ từ bỏ.

Cũng không rõ đắc tội nhị công tử Hải Thần là phúc hay họa, hi vọng người này lòng dạ cũng được như vẻ ngoài. Tô Úc chỉ biết tự an ủi mình, nhưng vẻ mặt không hề biểu lộ, nàng không muốn ông chủ lo lắng.

Hướng Nhật nhìn vẻ lo lắng của nàng liền đoán được tâm tư:

- Sao thế? Lo nhị công tử Hải Thần trả thù à?

- Không, chỉ nghĩ một số việc thôi.

Tô Úc cười gượng, lắc đầu.

- Vậy cũng tốt. Em yên tâm, nếu hắn dám làm việc ngu ngốc ở sau lưng thì anh sẽ dạy dỗ hắn!

Hướng Nhật gật đầu nói, nhị công tử Hải Thần là cái gì, dù là Hải Thần hắn cũng không thèm quan tâm. Nghe Hướng Nhật nói vậy Tô Úc cảm thấy yên tâm, bối cảnh ông chủ nàng không rõ nhưng khẳng định cực kì mạnh mẽ, có lẽ đủ để đối chọi với Hải Thần.

Hai người đang nói chuyện thì một gã to con mặt mày dữ tợn đi tới kẻ này mặc âu phục làm lộ ra thân thể cường tráng. Trên mặt có một vết sẹo càng làm vẻ mặt hắn thêm hung ác.

- Cuối cùng tao đã tìm được mày, thằng nhãi!

Kẻ này đến trước mặt Hướng Nhật liền nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.

- Tao biết mày sao?

Hướng Nhật đánh giá đối phương, đột nhiên vô duyên vô cớ có kẻ đến tìm mình, nhìn không tốt lành gì thì liền liên tưởng đến Hà nhị công tử vừa bỏ đi.

- Đúng, mày không nhận ra tao nhưng tao lại biết mày!

Hắn cười tàn ác, móc từ túi áo ra một tấm hình đặt trước mặt Hướng Nhật:

- Cô gái trong hình mày biết chứ?

Hướng Nhật liếc qua, cô gái trong hình mặc trang phục rất đẹp, hóa trang đậm, ăn mặc thoáng mát làm cho người ta cảm thấy không đàng hoàn gì:

- Không nhận ra.

- Còn giả vờ trước mặt tao, xem ra mày chán sống, ngay cả đàn bà của tao cũng dám động vào!

Người này bóp tay đầy khí thế.

- Vị tiên sinh này, có phải anh nhận lầm người không?

Tô Úc ở bên khó chịu, nàng không tin ông chủ là người như vậy, mà những cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn người phụ nữ trong ảnh chẳng thể so sánh, chỉ có thể dùng từ xấu khó tả mà hình dung.

Người kia sớm chú ý đến Tô Úc nhưng nghĩ tới người kia dặn không thể động vào nên không dám đùa giỡn, giờ thấy nàng nói chuyện với mình thì cười híp mắt:

- Tiểu thư, tôi không nhận lầm người. Tôi đã nói rồi, gã đàn ông này không tốt lành gì, tôi thấy cô nên tránh xa hắn ra.

Vừa nói liền cầm tấm hình trên bàn lên:

- Nhìn đi, đây là vợ tôi, chúng tôi kết hôn đã sáu, bảy năm, thằng nhóc này ỷ vào tướng mạo ngon hơn một chút dám dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nàng, mấy trăm vạn tôi cho nàng cũng bị thằng nhãi này lừa mất. Cô nói thằng này có đáng chết không?

Tô Úc nghe xong liền thả lỏng, ông chủ sao có thể vì mấy trăm vạn mà làm vậy? Đầu tiên nàng nghĩ tới hai kẻ vừa rồi, khẳng định có liên quan đến bọn họ. Hướng Nhật cũng thấy buồn cười, rõ ràng là muốn hãm hại mình, cái này đối phương cũng nghĩ ra được.

Đọc truyện chữ Full