DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 666: Tới đây

Ở đoạn cuối có cái tên mà bản CV nào cũng ghi là Alst, mình tra lại trong truyện thì cũng chỉ có tên Ulster giống giống nên phang đại vào vậy!

"Ngăn bọn họ lại, hôm nay các người đừng mong rời khỏi đây!"

Gã trung niên ra lệnh, rất nhanh đám bảo vệ liền xông vào, đều là những kẻ đã được hắn chuẩn bị tốt từ đầu. Tuy rằng đã nghe Vạn tỷ kể về sự lợi hại của Hướng Nhật, nhưng gã vẫn chưa thấy tận mắt, mà hơn cả là hắn vẫn còn một sát chiêu cực mạnh.

Hiển nhiên Hướng Nhật không để bọn ruồi muỗi này vào mắt, dù là mỹ nữ lão sư Tống Thu Hằng cũng có chút sức chống cự.

Chỉ có hai cô bé Hà Tú Tú và Lam Tuyền thì sợ hãi, một người tuy rằng lúc trước đã chứng kiến thực lực của Hướng Nhật, nhưng người bên đối phương lại nhiều thêm, mà cục trưởng cảnh cục cũng cung kính với ông chủ bên kia như vậy nên trong lòng càng thêm lo lắng.

Lam Tuyền sớm đã ngẩng đầu dậy, nhìn thấy trận chiến này mà trong lòng không yên mà hơn cả là tự oán trách bản thân. Không ngờ chỉ vì việc của bản thân mà lại liên lụy đến bạn tốt của mình, còn kéo theo cả hắn vào nữa. Trong lòng đã quyết thì phải tự đứng ra xử lí, chẳng qua Hà Tú Tú thấy nàng chuẩn bị làm chuyện dại dột liền giữ chặt lấy nàng.

"Liêu cục trưởng, ông cũng thấy rồi, vừa xong hắn xé bỏ hợp đồng của tôi, nếu mà đưa lên tòa án thì… hi vọng Liêu cục trưởng có thể làm chứng cho tôi"

Gã trung niên không thèm nhìn Hướng Nhật quay qua nói với Liêu cục trưởng.

Liêu Quốc Trung vã mồ hôi lạnh, hắn đã bị ép đến đường cùng rồi, chiêu của kẻ này thật thâm độc, hắn muốn mình phải làm chứng, nếu không làm chứng thì còn có những người khác trong phòng này vẫn sẽ nói ra, đến lúc đó chắc chắn sẽ nói hắn có ở đây, cho dù muốn giúp Hướng Nhật cũng chẳng thể làm, đâm lao đành phải theo lao, liên quan đến thân phận cùng địa vị hiện tại của hắn, hắn nào dám mang tiền đồ của mình ra đánh cược.

Cho nên hai ngươi sẽ phải đắc tội một, mà với tình huống lúc này xem ra đứng về bên gã trung niên kia là sáng suốt nhất, tuy rằng bối cảnh Hướng Nhật mạnh mẽ, nhưng bối cảnh của ông chủ CLB Kim Long cũng không kém là mấy, đó cũng là sự thật. Cắn răng, Liêu Quốc Trung gật đầu nói:

"Liễu tổng, tôi sẽ làm.." lúc nói lời này hắn cũng không dám nhìn Hướng Nhật.

Ánh mắt Hướng Nhật bình thản, hắn biết Liêu cục trưởng cũng là bị ép buộc nên bất đắc dĩ mà thôi nên cũng không so đo, đối với người như ông ta hắn cũng không mong chờ đối phương mạo hiểu với mình, nhìn sang gã trung niên nói:

"Hợp đồng ta đã xé, tới đâu ta cũng sẽ thừa nhận. Chẳng qua tối nay ta sẽ mang người đi, chuyện sau đó ngươi muốn gì ta cũng chiều"

Nói xong, Hướng Nhật liền bước tới.

Sắc mặt gã trung niên sầm xuống, không ngờ đối phương bị người bên mình bao vây mà vẫn không hề tỏ vẻ sợ hãi mà còn chọc tức hắn, cũng không thèm để ý trở mặt hay không nữa, ra lệnh với đám bảo vệ ở bên:

"Bất lại!"

Đám bảo vệ đồng loạt lao lên, đáng tiếc chúng chưa nhìn thấy cảnh Hướng Nhật phát uy ở lầu ba, nếu không cũng chẳng dám hổ báo như thế.

Hậu quả rất rõ ràng, Hướng Nhật như hổ giữa bầy dê, mà căn phòng này cũng không lớn nên vài giây đám bảo vệ đã được dọn dẹp. Với thực lực hiện tại của hắn, nếu không kiềm chế, sợ rằng búng tay một cái cũng đủ cho đám an ninh về với ông bà hết.

"Rất to mồm, đáng tiếc thực lực quá yếu " Hướng Nhật khinh thường liếc gã trung niên lạnh lùng nói, dường như giễu cợt đối phương không biết tự lượng sức.

Hơn chục tên bảo vệ mà chưa đến 30 giây, cả đám đã nằm lăn lóc trên mặt đất. Gã trung niên tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không hề có vẻ khủng hoảng như Tiểu Chung và Vạn tỷ, bởi lẽ hắn còn sát chiêu chưa dùng đến. Một khi dù thì dù hắn có lợi hại cũng chỉ trong phạm vi nhân loại, nhưng với kẻ không còn là người thì hắn cũng chỉ là con kiến.

"Jones!" Gã trung niên cũng không để ý đám bảo vệ nằm la liệt, nhìn Hướng Nhật rồi lớn tiếng gọi tên một người.

"Ông chủ" Ngoài cửa truyền đến âm thanh cổ quái, dường như mới học tiếng Hán chưa lâu, âm thanh hơi khó nghe.

Một gã trẻ tuổi đi vào, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, mặc Âu phục cao tầm thước tám, giống như con lai, rất đẹp trai, đôi môi đỏ chó, da trắng như tuyết, máu tanh hồng cùng màu trắng quỉ quái càng làm cho hắn lộ ra vẻ quỷ dị vô cùng.

Ánh mắt Hướng Nhật khựng lại, thấy đôi môi đỏ chót của đối phương làm hắn liên tưởng đến đến một chủng tộc phi nhân loại: Huyết tộc, hơn nữa hơi thở của đối phương cũng rất giống hơi thở của đám Huyết tộc trước kia hắn gặp.

"Giao cho ngươi, không việc gì chứ?" gã trung niên chỉ về Hướng Nhật nói, dường như đây là chuyện nhỏ nhặt vậy.

"Nguyện hết lòng phục vụ ông chủ"

Gã đàn ông kì dị nhìn Hướng Nhật, trong ánh mắt hiện lên vẻ cực kì tự tin, tuy rằng lúc trước hắn đã thấy Hướng Nhật ra tay ở cửa, nhưng cũng chỉ là mạnh hơn người thường thôi, chống loại dị năng giả như hắn thì chỉ có chết.

Gã trung niên gật đầu hài lòng, trong lòng lại nhớ đến cảnh hai năm trước cứu gã đẹp trai khác thường này, nếu như không phải mình có lòng tốt cứu hắn trong lúc hấp hối sợ rằng thế giới này không còn tồn tại kẻ phi nhân loại như thế này, cũng nhờ có hắn mình mới có thể dựa vào gia tộc kia, từ đó có địa vị như bây giờ, cả thành phố Bắc Hải cũng không ai dám động vào hắn.

"Ngươi tự mình tới hay để ta ra tay?"

Bởi ông chủ cũng không bảo đánh chết người, chẳng qua thầm ám chỉ mình phải cho hắn nếm mùi đau khổ nên gã thanh niên quái dị này cũng không dám tự tiện, chỉ cần hắn giơ ngón út ra sợ rằng cũng dễ dàng giết chết kẻ này.

Hướng Nhật đột nhiên cười, một tên Huyết tộc tép riu mà thôi, chưa nói hắn còn chưa đến trình độ Huyết tộc công tước, nhìn tình huống thì sợ rằng hắn còn yếu hơn cả Lưu Phi lúc chưa thăng cấp nữa, chẳng qua bộ mặt ngạo nghễ bây giờ lại giống như hắn có thực lực Huyết tộc thân vương vậy.

"Có thể nói cho ta biết bây giờ trình độ ngươi ra sao không? Nam tước hay Tử tước?"

Hướng Nhật dù bận đánh giá đối phương nhưng vẫn liếc mắt nhìn gã trung niên kia, không ngờ đối phương còn có một thủ hạ là dị năng giả, khó trách thấy mình thu dọn đám bảo vệ của hắn mà vẫn bình tĩnh như thế.

Gã thanh niên quái dị biến sắc, chạy trốn từ nước ngoài đến đây hắn dùng một cái tên thần bí, mà hơn năm nay hắn cũng chưa gặp ai có thể nhận ra thân phận thật của hắn, trong lòng căng thẳng, con ngươi vốn màu xanh tím lúc này đã đỏ như máu, lớn tiếng quát:

"Ngươi là ai?"

Hướng Nhật đang muốn trả lời đột nhiên điện thoại vang lên không đúng lúc. Lấy ra xem, thì ra là Lưu Phi, không phải nàng ở Hàn Quốc sao?

"Jack, em đã về"

Câu nói đầu tiên của Lưu Phi liền làm Hướng Nhật hiểu ra vì sao đối phương gọi điện, cẩn thận liếc mỹ nữ lão sư ở bên, Hướng Nhật thấp giọng hỏi:

"Gì? Về Bắc Hải rồi à?"

"Đúng vậy, còn có Ulster cùng đám Hầu Tử cũng về"

Bởi đi theo bên cạnh Hướng Nhật nên Lưu Phi cũng đã quen với ngoại hiệu của đám Hầu Tử.

Ulster? Hướng Nhật liền nhớ đến gã cao to với mái tóc màu xanh kia, lại nhìn tên thanh niên quái dị vẻ mặt âm trầm nở nụ cười nói:

"Vừa hay, tới chỗ anh đi, địa chỉ…"

Đọc truyện chữ Full