DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 560: Nữ nhân của ta

"Đầu Nhi, chúng ta lần này nhất định phải ở Seoul ăn chơi thật đã ah." A Nhĩ Tư Đặc thân hình cao lớn, nhuộm một đầu màu lam, cợt nhả nói với nam nhân bên cạnh, người duy nhất mà hắn tâm phục khẩu phục.

"Đừng quên nhiệm vụ lần này của chúng ta." Nam nhân bị gọi là "Đầu Nhi" thản nhiên tiếp lời, hắn đồng dạng cũng là đại thanh niên vóc người cao lớn, bất quá so sánh cùng với A Nhĩ Tư Đặc, thì trên mặt ít hơn vài phần bất cần đời, mà nhiều hơn vài phần ổn trọng. (mấy ông kia biết phiên hán việt - > anh thì sửa dùm tên nv nhé ta là nghiệp dư thôi!)

Nhưng vô luận nói như thế nào, hai người cũng đều thuộc cái loại mĩ nam tử có thể ở trên đường khiến cho các cô gái thét chói tai, nhất là ở một nơi như Hàn Quốc này, dọc theo đường đi bọn họ thực sự đã bị không biết bao nhiêu nữ sinh trung học lớn gan bắt chuyện.

Cũng may là bên người bọn họ có hai đại mỹ nữ tuyệt không kém hơn bọn họ đi cùng, bằng không chỉ sợ đã bị quấy rầy hơn nữa rồi.

"Đầu Nhi, ta biết nhiệm vụ là trọng yếu, nhưng vui vẻ cũng đồng dạng là trọng yếu không kém a, bằng không nhân sinh chỉ có làm việc mà không có hưởng thụ, thì cuộc sống kia còn có ý nghĩa gì nữa chứ?" A Nhĩ Tư Đặc có chút không đồng ý với quan điểm của Đầu Nhi, trên thực tế, đối với một người yêu thích náo nhiệt, bị trói buộc ở một cái nhỏ hẹp không gian, cũng không phải là người như hắn có khả năng nhẫn chịu được.

"Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ có thể nói với cấp trên, thả cửa cho ngươi nửa tháng." Đầu Nhi hơi liếc sang A Nhĩ Tư Đặc một cái, tiếp tục hướng phía trước đi tới.

"Thật hả?" A Nhĩ Tư Đặc cơ hồ nhảy dựng lên, cái này thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn a.

"Lời Đầu Nhi đã nói qua, có bao giờ không thực hiện chưa?" Một mỹ nữ tóc ngắn hơn nữa dáng người gợi cảm nóng bỏng vẫn để ý đứng ở bên cạnh Đầu Nhi cướp lời.

"Ngải Vi Nhi, ngươi nói tốt giúp Đầu Nhi như vậy, có phải hay không." A Nhĩ Tư Đặc cười có chút đáng khinh, trên thực tế, sở dĩ dám mở lời đùa giỡn với Đầu Nhi, là bởi vì hắn quả thật biết Đầu Nhi cùng Ngải Vi Nhi thực sự đã có quan hệ âm thầm. Bằng không, cấp cho hắn cái gan lớn bằng trời, hắn cũng không dám nói hươu nói vượn như vậy.

"Nếu ngươi muốn chút nữa bị ta đánh một trận, ta không ngại để ngươi nói hết câu đâu." Ngải Vi Nhi giơ lên nắm tay nhỏ nhắn, ánh mắt tràn ngập sự uy hiếp bên trong nhìn về phía A Nhĩ Tư Đặc.

"Đâu, ta có nói gì đâu?" A Nhĩ Tư Đặc xấu hổ xoa xoa tay, một bên hướng về phía sau lui lại, một bên làm bộ cùng một mỹ nữ tóc dài mặc quần áo thể thao khác bên cạnh hắn nói: "Đúng rồi, Tạp Mang San, đến Hàn Quốc rồi, ngươi có thích cái gì không, ta sẽ mua tặng cho ngươi."

"Không cần, cám ơn." Tạp Mang San mắt không chớp nói, ngữ khí cũng lãnh đạm như đang nói chuyện cùng với một người xa lạ.

A Nhĩ Tư Đặc liên tục ăn hai lần xấu hổ, không khỏi cảm thấy mất mặt, một thì là nữ nhân của lão đại, một thì lại tựa hồ đối nam nhân không có hứng thú gì, hai bên đều không thể đắc tội. Tròng mắt vừa chuyển, lại đem chủ ý xấu xa đưa đến trên người Đầu Nhi.

"Đầu Nhi, có chuyện."

Nói còn chưa nói xong, đã thấy Đầu Nhi luôn luôn điềm tĩnh bỗng nhiên hung ác đánh gãy lời nói trong mồm hắn: "Im miệng!"

"Có chuyện gì vậy?" A Nhĩ Tư Đặc hoảng sợ, hắn trước giờ cũng chưa từng thấy qua Đầu Nhi có biểu hiện như vậy, cho dù lúc trước bởi vì một cái trò đùa nho nhỏ của hắn mà thiếu chút nữa làm cho nhiệm vụ thất bại cũng không đến nỗi hung tợn như vậy.

"Xem phía trước đi." Đầu Nhi trầm giọng nói.

A Nhĩ Tư Đặc theo tiếng nói nhìn qua, phía trước chính là khách sạn bọn hắn định tới, lúc này vừa lúc có vài người từ cửa khách sạn đi ra. Ánh mắt A Nhĩ Tư Đặc nháy mắt liền bị sững lại, ngơ ngác nhìn lãnh diễm nữ nhân có mái tóc dài màu đen đi ở giữa mấy người đó.

"Lưu Phi, đã lâu không gặp." Một thanh niên anh tuấn thân hình cao lớn, nhuộm tóc màu lam ngăn ở trước mặt mọi người, bất quá ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người Lưu Phi đi giữa, một chút cũng không có thèm để ý đến người bên ngoài. Phỏng chừng ở trong mắt hắn, mấy cái người đi bên cạnh cũng chỉ ngang bằng con kiến mà thôi.

"A Nhĩ Tư Đặc." Lưu Phi cũng lẳng lặng nhìn hắn, biểu tình có chút phức tạp.

"Lôi Khắc Tát đâu? Ngươi không đụng hắn sao?" A Nhĩ Tư Đặc nhìn Lưu Phi, biểu tình cũng đồng dạng phức tạp, bỗng nhiên giống như là tự hỏi tự đáp, "Cũng đúng, nơi Lôi Khắc Tát đi là Trung Quốc, không thể tưởng tượng được ngươi lại đến Hàn Quốc, đương nhiên là sẽ không đụng nhau. Chính là thực không khéo, chúng ta vừa tới nơi này lại gặp." Nói xong lời cuối cùng, nguyên bản bộ dáng bất cần đời đã không còn nữa, thay vào đó cười khổ có vài phần ý tứ sâu xa.

Một nam hai nữ bên cạnh hắn cũng không có nói câu nào, chính là tạo thành hình bán nguyệt, đem đám người Hướng Nhật, thanh niên tóc đuôi ngựa cùng Vưu Kỉ Tử, Á Mỹ vây lên.

Quyết Ngư cũng đã phát hiện không ổn, vốn nhìn thấy mấy thanh niên nam nữ đi tới, hơn nữa đối phương còn có một người quen biết bắt chuyện cùng Lưu Phi, hắn vốn cho là mấy người này là bằng hữu của Hướng Nhật. Bất quá hiện tại xem ra, bộ dáng đối phương như vậy hẳn là không có hảo ý, hiển nhiên là không phải thuộc cái loại quan hệ bằng hữu rồi, mà khả năng là địch nhân thì lại lớn hơn a.

Vưu Kỉ Tử cùng Á Mỹ cũng không có lo được nhiều như vậy, các nàng ngay từ đầu đã cùng Quyết Ngư có suy nghĩ giống nhau, chính là đến bây giờ cũng chưa có thay đổi. (vẫn nghĩ là bạn bè đó)

Hướng Nhật là người duy nhất nghe hiểu được tiếng Pháp bọn họ đang nói, đương nhiên hắn vẫn luôn thích giả heo ăn thịt hổ, cũng không nói lời nào, mặt ra vẻ đang nghiền ngẫm nghe đối phương cùng Lưu Phi nói chuyện với nhau.

"A Nhĩ Tư Đặc, các ngươi cũng muốn bắt ta trở về sao?" Lưu Phi vẫn như cũ bình tĩnh nói, đổi lại là vài ngày trước, nàng tuyệt đối sẽ không có thể trấn định như vậy, nhưng hiện tại đã bất đồng, thực lực gia tăng cùng với có nam nhân kia bảo hộ, trừ bỏ phải đối mặt với "chiến hữu" trước kia cùng với thủ trưởng có chút không đành lòng ra, nàng còn cảm thấy đau lòng hơn nữa. Dù sao mấy người đối phương cũng là thuộc hấp huyết tộc giống nàng, chính là hiện tại lại giúp ngoại nhân tìm nàng đối phó.

"Lưu Phi, hậu quả phản bội tổ chức sẽ không ai có thể thừa nhận được đâu." Đầu Nhi ngăn cản A Nhĩ Tư Đặc chuẩn bị tiếp tục nói, hướng phía trước bước từng bước, vẻ mặt chính sắc nói: "Theo chúng ta trở về đi, Lưu Phi, ta có thể ở trước mặt tổ chức cam đoan an toàn cho ngươi."

"Theo các ngươi trở về?" Lưu Phi có chút tự giễu cười, "Về để làm vật thí nghiệm cho bọn họ sao? Đầu Nhi.Khắc Lôi Cách tiên sinh, cho dù ta trở về có thể được sống, ngươi nghĩ rằng lúc đó ta và các ngươi so với đã chết thì thoái mái hơn sao?"

Đầu Nhi thần sắc thoáng biến đổi, nghĩ đến hắn cũng không khỏi động dung, thủ đoạn trừng phạt kẻ phản bội tàn khốc của tổ chức kia, chính là, cho dù hắn có tâm buông tha cho Lưu Phi một lần, nếu chuyện này bị tổ chức biết, kết cục của mấy người bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không tốt hơn so với kẻ phản bội. Huống chi hắn cũng biết, chuyện này tuyệt đối sẽ bị tổ chức phát hiện, bởi vì thời điểm mỗi lần tổ chức ra nhiệm vụ cho các thành viên, đều đã có Yên Diệt Giả đi theo ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, nói thật dễ nghe là đi theo áp trận để phòng ngừa nhiệm vụ xảy ra bất trắc, kỳ thật là giám thị hành động của mấy người mà thôi.

Sự cường đại của Yên Diệt Giả thì Đầu Nhi so với ai khác đều biết rõ hơn cả, bởi vì hắn đã tận mắt kiến thức qua thực lực của đối phương, lần đó nhiệm vụ thiếu chút nữa thất bại, cũng may mắn cái Yên Diệt Giả kia xuất hiện đúng lúc mới cứu được trở về.

Nhìn thấy tia không đành lòng trong mắt Đầu Nhi, trong lòng Lưu Phi ấm áp, cẩn thận nhìn thoáng qua Hướng Nhật bên cạnh, lúc này mới nói: "Đầu Nhi, các ngươi đi đi, lấy thực lực của các ngươi hiện tại, thực sự đã.không phải đối thủ của ta rồi." Lưu Phi thăng cấp thành công tước, cũng chính là tương đương với thực lực của Yên Diệt Giả, nói lời như vậy cũng là không quá phận rồi.

Nhưng những câu này rõ ràng là đã đả kích mấy người đối diện, nhất là A Nhĩ Tư Đặc, vừa rồi hắn còn là không đành lòng xuống tay đối với đồng bạn ngày xưa mới có biểu tình như vậy, hiện tại đã có vài phần khó chịu: "Lưu Phi, cho dù là trưởng thân của ngươi ở đây, cũng không dám nói mạnh miệng như vậy."

"Trưởng thân?" Hướng Nhật bên cạnh có chút tò mò, bởi vì hắn nghe được một cái danh từ mới.

"Chính là huyết tộc ta đi theo trước kia." Lưu Phi thấp giọng giải thích cho Hướng Nhật. (đoạn này chưa thay xưng hô anh - em được vì đoạn sau vẫn còn xưng hô tiên sinh a)

Hướng Nhật gật gật đầu, tà tà liếc mắt mấy người đối diện một cái, hơi chút chỉnh lại thanh âm, "Phiền toái này, có cần ta giúp ngươi giải quyết một chút không?" Mặc cho Lưu Phi liên tục nói không cần chính mình chịu trách nhiệm, nhưng Hướng Nhật trong lòng đã muốn đem đối phương trở thành một nửa nữ nhân của bản thân mình, cho dù bây giờ còn chưa có tình cảm, cũng không muốn nhìn nữ nhân từng có quan hệ tiếp xúc da thịt cùng với bản thân mình xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Kể cả đối phương là số 98, chọc tới trên người hắn thì cũng sẽ bị tiêu diệt.

"Cám ơn ngươi, Hướng Nhật tiên sinh. Bất quá chuyện này vẫn nên là ta tự mình xử lý đi." Lưu Phi chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nguyên bản đối với Hướng Nhật nàng cũng không có quá nhiều hy vọng xa vời, cho dù đã đem lần đầu tiên của bản thân mình giao cho đối phương nàng cũng vẫn là tư tưởng như vậy, chỉ hy vọng có thể ở lại bên cạnh hắn (=''= có gì khác nhau à), hiện tại chính tai nghe được đối phương quan tâm tới mình, hạnh phúc dâng trào chưa từng có, chỉ sợ hiện tại có kêu nàng đi tìm chết thì cũng nguyện ý a.

Mà lời nói của Hướng Nhật cũng lọt vào tai đám người Đầu Nhi, trên mặt đều không khỏi lộ ra thần sắc tức giận, hắn ở trong mắt bọn họ chính là tồn tại ngang với con kiến, cư nhiên lại dám nói những lời mạnh miệng như vậy.

A Nhĩ Tư Đặc lạnh lùng nhìn Hướng Nhật: "Giải quyết chúng ta? Ta trước hết sẽ giải quyết cho ngươi trước!" Đối với Lưu Phi đồng bạn ngày xưa này bọn họ còn có thể không đành lòng xuống tay, nhưng đối với người thường không có giao tình gì vậy sẽ hoàn toàn không cần cố kỵ.

A Nhĩ Tư Đặc nói là làm, cũng không thấy có cái động tác gì, hồng mang trong hai mắt nhất thời biến thành màu đỏ thẫm, ẩn ẩn tựa hồ có hai đạo tia sáng màu đỏ hướng Hướng Nhật bắn tới.

Hướng Nhật đương nhiên cũng sẽ không nghĩ rằng đó là chính mình hoa mắt rồi, bất quá hắn vẫn đứng yên ở tại chỗ không nhúc nhích, tùy ý để đạo tia sáng kia đánh lên trên người mình, làm bộ như phủi phủi tro bụi bình thường trên ngực, thản nhiên cười nói: "Huyết tộc dị năng đối với ta vô dụng."

"Ngươi cũng biết huyết tộc?" A Nhĩ Tư Đặc đồng tử mạnh co rụt lại, ban đầu hắn nghĩ rằng đối phương là ỷ vào có điểm thế lực ở Hàn Quốc mà đòi "giải quyết" bọn họ, dù sao loại này công tử ca này bọn họ cũng đã gặp nhiều, bất quá đối phương nếu đã sớm biết rõ thân phận bọn họ, còn dám nói như vậy, cái này rất không đơn giản. Hơn nữa, "Huyết sắc song đồng" của chính mình cũng không có tác dụng với đối phương, càng thêm làm cho A Nhĩ Tư Đặc cảnh giác, "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Đám Đầu Nhi một nam hai nữ cũng đem sự chú ý chuyển dời đến trên người Hướng Nhật, vừa rồi cách nhìn của bọn họ cũng như A Nhĩ Tư Đặc, nghĩ đến Lưu Phi là mượn thân phận người thường che dấu, để tránh bị người của tổ chức tìm ra. Hiện tại gặp đồng bạn (bạn đồng hành, đồng đội a!) của chính mình vận dụng dị năng mà vẫn không có thể làm khó dễ được đối phương, bọn họ đã hiểu được, đối phương khẳng định cũng là một dị năng giả.

"Ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là Lưu Phi là nữ nhân của ta, ta hy vọng các ngươi cách xa nàng ra một chút." Hắn dùng chính là tiếng Pháp, Hướng Nhật cũng không cần lo lắng bị hai nha đầu bên cạnh nghe được.

Đọc truyện chữ Full