DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 485: Buổi đấu giá bắt đầu

7h30 tối, Hướng Nhật đi cùng với cô nàng Thư Dĩnh đã trang điểm thật tỉ mỉ tới viện bảo tàng, nữ hoàng Teru Tonnay cũng đã chờ sẵn ở cổng.

Cạnh cửa còn có 4 gã bảo vệ cao to lực lưỡng, họ kiểm tra thiếp mời trong tay những vị khách đi vào viện bảo tàng.

Nữ hoàng không mang theo bảo tiêu bên người, nơi này cũng không thích hợp cho việc ấy, bởi vì người lui tới đây đều là nhân vật danh tiếng mặc những bộ âu phục hàng hiệu và váy dạ tiệc.

Nhìn thấy hai người Hướng Nhật đi tới, nữ hoàng liền nghênh đón:

- Hướng tiên sinh, Thư tiểu thư, chúng ta cùng vào.

Nói xong, rất tự nhiên, nàng khoác lấy cánh tay còn lại của Hướng Nhật. Đương nhiên, nàng cũng không có chủ tâm làm Thư Dĩnh ở bên cạnh ghen, mà chỉ là một cử chỉ lịch sự. Hễ là ra vào những nơi sang trọng như thế này, hơn nữa còn là một buổi đấu giá tư nhân quy môn nhỏ, nếu đi vào một mình thì đúng là một chuyện thật mất mặt.

Thư Dĩnh cũng không ghen vì điều này, nàng mang theo tâm trạng hưng phấn bước vào viện bảo tàng.

Nhưng Hướng Nhật lại hơi mất tự nhiên, trang phục của nữ hoang hôm này vô cùng gợi cảm, mặc một bộ váy dạ tiệc trông rất "thoáng mát", cổ áo trước ngực xẻ thành hình chữ V, chỉ vần liếc mắt là có thể nhận ra ngoài chiếc váy này thì bên trong không hề có thêm thứ nào. Một khe ngực thật sâu đủ sức hấp ánh mắt của mọi nam nhân, ấy là chưa nói đến việc 2 bên khe ngực còn lộ ra hơn phân nửa đôi gò bồng đảo tròn trịa.

Nếu như Hướng Nhật còn là một thanh niên khí huyết phương cương chưa trải qua chuyện ái ân nam nữ, nói không chừng đã sớm chảy máu mũi. Nhưng cho dù là thế, khi ngửi thấy mùi nước hoa ngào ngạt trên người nữ hoàng và mùi thơm cơ thể đặc trưng của phái nữ, Hướng Nhật nhịn không được vẫn thấy rạo rực. Nhưng rất nhanh hắn đè nén dục niệm xuống, nữ hoàng là bạn của hắn, mà hắn lại có ý đồ xấu với đối phương như thế thì thật rất có lỗi.

Sau khi tiến vào viện bảo tàng, mỗi người được phát cho một số thư tự để tiện cho lát nữa khi buổi đấu giá bắt đầu hô giá không bị loạn.

Tuy nói là buổi đấu giá tư nhân được mở tại viện bảo tàng, nhưng thực chất chỉ là thuê một gian phòng trong viện bảo tàng, cũng không lớn lắm, miễn cưỡng có thể đủ cho năm, sáu mươi người ngồi, đối diện những chỗ ngồi này là một chiếc bục cao được dựng lên tạm thời, hiển nhiên là dùng cho lúc đấu giá.

Khách mời đã đến gần hết, nhưng bọn họ không ngồi ở vị trí của mình, mà cùng người quen tán dóc, chắc là thảo luận lát nữa đấu giá món châu báu quý giá nào.

Ba người Hướng Nhật được phát cho số thử tự 21, 22, 23, vừa hay lại là ba ghế ngay đầu bên phải hàng thứ hai, khá gần bục đấu giá, có thể nhìn rõ những vật phẩm lát nữa đem ra đấu giá.

Thư Dĩnh và nữ hoàng buông cánh tay của nam nhân ra, đã vào hội trường đấu giá, các nàng cũng không cần tỏ ra trang trọng nữa. Hai cô gái đi ở phía trước trò chuyện rất tâm đắc, đặc biệt là cực kì cảm thấy hứng thú với những thứ lát nữa đem ra đấu giá.

Hướng Nhật có chút bất đắt dĩ nhìn theo bóng lưng các nàng, trong lòng cảm thán không thôi, một khi đã tìm được đề tài chung, khoảng cách giữa hai cô nàng được kéo gần lại không ít, thậm chí còn vứt hắn sang một bên. Tuy nhiên Hướng Nhật cũng không để trong lòng, ngược lại thì đúng hơn, chứng kiến các nàng nói chuyện say sưa như vậy, hắn rất cao hứng, một mình chậm rãi theo sát phía sau, thậm chí còn nhìn ngó chung quanh.

Đột nhiên, Hướng Nhật dừng bước, bởi vì hắn phát hiện ra một người quen. Đó là lão già tóc vàng, mặc âu phục màu đen rất vừa người, đang trò chuyện cùng một lão già trạc tuổi mình, trên mặt trước sau luôn nở nụ cười lịch sự mà nhũn nhặn.

Giáo chủ Matthew? Hướng Nhật rất có ấn tượng với lão già hồi đó đã từ Vatican đến Trung Quốc, không ngờ lại gặp ông ta ở chỗ này. Theo lí thuyết, lão thần côn có vẻ như luôn sống khổ tu kia không lý nào lại đi tham gia cuộc náo nhiệt này, chẳng lẽ ông ta có mục đích gì không thể cho ai biết?

Hướng Nhật đang thầm suy đoán thì giáo chủ Matthew ở bên kia cũng đã mẫn cảm nhận ra có người nhìn mình, nhất thời đưa mắt nhìn về phía này. Khi phát hiện ra là Hướng Nhật, ánh mắt liền trở nên hoan hỉ, nói vài câu với lão già trạc tuổi mình, sau đó xoay người đi tới chỗ Hướng Nhật.

Hướng Nhật vốn không có ý xen vào chuyện của người khác, đối phương có mục đích gì cũng mặc, chỉ cần không chọc đến hắn là được, đang định rời đi. Nhưng thấy đối phương đã nhìn thấy mình, lại còn đi tới, Hướng Nhật cũng không tiện rời đi, nói thế nào thì nói, cô nàng Anna kia chịu làm nô lệ của hắn, lão già nầy cũng "góp sức" không ít.

- Hướng tiên sinh, thật là trùng hợp.

Còn chưa tới gần, giáo chủ Matthew giáo chủ đã nhiệt tình đưa tay ra.

Hướng Nhật cũng vươn tay ra theo, nhưng chỉ khẽ bắt tay một chút rồi rút tay lại:

- Quả thật rất trùng hợp, chào giáo chủ Matthew.

- Ha ha.

Giáo chủ Matthew cười cứ như thế gặp được người bạn rất thân vậy, ánh mắt trong khi đó lại hướng về phía sau Hướng Nhật.

- Anna không tới sao? Nó có khỏe không?

Thì ra là lão già này tưởng Anna đi cùng mình, Hướng Nhật rốt cuộc đã hiểu tại sao khi giáo chủ Matthew nhìn thấy mình lại lộ ra ánh mắt hoan hỉ như thế:

- Tôi đến Mỹ một mình, cô ấy cũng khỏe lắm, bây giờ đang giúp tôi chiếu cố.

Liếc thấy Thư Dĩnh đã ở xa, Hướng Nhật mới nói tiếp:

- Vợ tôi.

Giáo chủ Matthew thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lại càng thêm chân thành, Anna xinh đẹp như thế, tuy sự ngoan đạo đối với chúa của nàng là không thể nghi ngờ, nhưng ông ta không dám cam đoan liệu nam nhân trước mặt có dùng sức mạnh hay không, bây giờ nghe đối phương nói đã có vợ, ông ta cũng không cần quá lo lắng.

Trút bỏ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng bấy lâu nay, cả người giáo chủ Matthew cũng trở nên thoải mái, ông ta nói đùa:

- Hướng tiên sinh, anh cũng có hứng thú với những thứ phát sáng này sao?

Thứ phát sáng? Hướng Nhật thoáng sững lại, rồi ngay sau đó nhận ra đối phương đang nhắc đến "châu báu" trong buổi đấu giá này, điều này làm cho hắn có phần khó chịu:

- Giáo chủ Matthew, không phải ông cũng ở đây sao? Tôi nghĩ, hẳn là chúng ta có cùng sở thích.

Hướng Nhật phản pháo ngay. Không phải ngươi xem thường châu báu à? Vậy sao còn ở đây này?

Giáo chủ Matthew cũng phải đỏ mặt, thật hiếm thấy, tuy nhiên lập tức ông ta khôi phục lại vẻ nhũn nhặn vốn có, đảo mắt một vòng quanh đại sảnh, sau đó chỉ tay vào một người trong góc, nói với vẻ thần bí:

- Hướng tiên sinh, mục tiêu của tôi là hắn.

- Hả?

Hướng Nhật cũng thấy hiếu kỳ trước giọng điệu thần bí của giáo chủ Matthew, nhìn theo hướng ông ta chỉ.

Đó là một thanh niên có khuôn mặt vô cùng anh tuấn, đôi mắt như là có điện vậy, chỉ nhấc tay nhấc chân cũng có sức quyến rũ khiến cho người ta nhìn mê mẩn không thôi,

đương nhiên, đấy là chỉ những nữ nhân si mê hắn.

Đây là sự thật, vây quanh hắn phải có đến một tá nữ nhân xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy, nam nhân khác trong đại sảnh vừa hâm mộ lại vừa đố kị hắn. Nếu như không phải hai đại mỹ nữ diễm lệ kinh người là nữ hoàng và Thư Dĩnh đã thu hút sự chú ý của 80% số nam nhân, không chừng đã sớm có người tiến đến gây sự với hắn.

Dường như giáo chủ Matthew sợ bị đối phương phát hiện, chỉ chỉ một chút rồi lập tức thu tay lại, giọng điệu có vẻ rất ghê tởm tên kia.

- Hắn là một tên dị đoan.

- Bộ tộc hút máu?

Hướng Nhật phần nào hiểu ra,. lúc trước trong nhà xưởng bỏ hoang chính hắn đã bắt được một gã cũng thuộc tộc hút máu, từng nghe người của Vatican gọi gã đó là dị đoan, cho nên giờ hắn lập tức liên hệ hai tên này với nhau.

Giáo chủ Matthew ngạc nhiên nhìn Hướng Nhật:

- Hướng tiên sinh cũng biết bộ tộc hút máu ư?

- Có nghe nói qua.

Hướng Nhật thản nhiên gật gật đầu, hắn đã nghe ông anh vợ nhiễu sự nói qua, bộ tộc hút máu mặc dù cũng là loài người, nhưng bọn chúng quả thực là đi sắm vai ma quỷ - kẻ hút máu người, nhân loại bình thường chắc chắn không thể làm được chuyện này. Tuy nhiên chuyện này không liên quan tới hắn, hắn không tự xưng là thần côn hết mình vì Chúa, kẻ hút máu thì cứ hút máu, chỉ cần không hút máu của hắn là được.

Đang định rời đi để họp mặt cùng Thư dĩnh và nữ hoàng, nhưng hắn lại thấy có rất nhiều nam nhân vây quanh hai nàng, Hướng Nhật trong lòng rất khó chiu. Tuy nhiên lúc hắn vừa cất bước thì có nhìn về hướng tên anh tuấn thuộc tộc hút máu có đôi mắt như biết phóng điện kia, không ngờ lại phát hiện người quen - đại công tử Trương gia Trương Thế Gia, chính là gã thanh niên người Hoa hôm trước bị hắn đánh vỡ đầu, lúc này gã đã đến bên cạnh tên có đôi mắt như biết phóng điện, hai người thấp giọng trò chuyện, quan hệ dường như rất thân mật.

Hướng Nhật có hơi kinh ngạc, không phải hắn giật mình vì thấy thái độ ám muội của hai gã này, mà là vì thấy đầu Trương Thế Gia hôm trước vừa bị mình đánh cho rách vài chỗ nay lại không có dấu vết được băng bó, thoạt nhìn như chưa từng bị thương.

Hướng Nhật lại liếc nhìn gã có đôi mắt như biết phóng điện, thầm nghĩ chuyện này không chừng là có liền quan tới hắn, chân cũng không dừng bước, đi về phía nữ hoàng và Thư Dĩnh.

Trở lại bên cạnh hai nàng, Hướng Nhật gạt ra một đám giống đực đang cố lấy lòng hai mỹ nữ, mặc dù bị phản kháng, nhưng không người nào chịu nổi sức mạnh biến thái của hắn được một giây, chỉ có thể "ngoan ngoãn" nhường đường.

Thư Dĩnh cũng thấy nam nhân tới, lập tức dùng tiếng anh nói:

- Thật ngại quá, vị hôn phu của tôi đã trở lại.

Đám giống đực vốn đã bất mãn khi thấy Hướng Nhật chen vào, giờ lại nghe đối phương chính là vị hôn phu của mỹ nữ Đông phương xinh đẹp kinh người này, nội tâm lại càng thêm khó chịu, trong mắt như là sắp phun ra lửa vậy.

- Chư vị, buổi đấu giá sẽ bắt đầu ngay bây giờ, tôi thấy mọi người nên trở lại chỗ ngồi của mình thì tốt hơn.

Hướng Nhật mặc kệ ánh mắt của người ngoài, ôm lấy Thư Dĩnh và che chắn cho nữ hoàng đi tới chỗ ngồi dành cho mình. Hắn ngồi xuống ghế số 23, Thư Dĩnh và nữ hoàng thì ngồi ở ghế số 22 và 21, vị trí hắn ngay mặt ngoài. Như vậy, người bên ngoài muốn sán lại gần các nàng thì phải đi qua vị " ôn thần" Hướng Nhật này, điều này làm cho đám giống đực bên cạnh vừa bất đắt dĩ lại vừa phẫn nộ.

Một người chiếm lấy 2 đại mỹ nữ, tiểu tử này còn làm người ta thấy ghét hơn cả gã mặt trắng kia. Nhưng bọn hắn cũng không còn cách nào khác, bởi vì buổi đấu giá qủa thật sắp bắt đầu rồi, chỉ thấy vị chủ trì đấu giá râu cá trê đã đi lên bục, người nào người nấy đành ôm hận trở lại chỗ của mình, thầm nghĩ đợi đến lúc đấu giá nhất định sẽ cho tiểu tử kênh kiệu kia đẹp mặt.

Chờ cho tất cả mọi người ngồi vào vị trí của mình, vị chủ trì đấu giá mới hắng giọng:

- Kính thưa các quý bà, kính thưa các quý ông, hoan nghênh quý vị đã tham gia buổi đấu giá tư nhân do ngài Phelps tài trợ. Mặc dù ngài Phelps không thể đích thân đến dự, việc này tôi cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng có lẽ chúng ta nên chúc cho ngài ấy đêm nay có thể có được một hồi ức đẹp.

Nói xong, vị chủ trì đấu giá tự mình vỗ tay, mọi người ở đây cũng vỗ tay theo hưởng ứng.

Nhưng Hướng Nhật lại lâm vào trầm tư. Phepls? Cái tên này thật sự quá trùng hợp, khéo làm sao lại giống y hệt tên của công ty kia. Mà đây là buổi đấu giá châu báu, lại nhớ tới chuyện hôm qua mình đánh cắp một túi kim cương, Hướng Nhật không khỏi cảm thấy hai chuyện này có liên quan đến nhau.

Nhưng hắn lại càng tò mò, chẳng lẽ đối phương cho rằng "tên trộm" kia dám cả gan đem những thứ ăn trộm được hôm qua đi rao bán ngay hôm sau hay sao?

Đọc truyện chữ Full