DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 381: “Của quý” cũng không nhỏ

Tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, ba gã thú vật Hướng Nhật cũng không vội rời đi, bởi vì nếu bây giờ bỏ đi sẽ quá dễ khiến người khác chú ý. Với lại, lát nữa khi mà người phát hiện trong toilet có hai người vốn trông như họ hàng với nhau đã biến thành ngu ngốc, trên mặt đất còn lưu lại dấu vết đánh nhau, nhất định sẽ hoài nghi những đối tượng đã rời đi trong thời gian này. Chỉ cần có chút đầu óc, ai cũng biết phải nên làm thế nào.

Nhưng Hướng Nhật với hai gã thú vật kia lại đường ai nấy đi, chủ yếu là vì hai gã này thấy chuyện đã được giải quyết xong, mà theo lời bọn họ thì trong đại sảnh có nhiều thiếu phụ cô đơn cần đi cứu vớt an ủi, thế là bỏ hắn lại một mình.

Hướng Nhật nghe xong lý luận của hai con dâm thú thì thật muốn buồn nôn, có lẽ nên rời xa bọn họ, quý trọng tính mạng là hơn!

Đi một mình đến vị trí trong góc mà trước kia mấy người đã ngồi, không ngờ trên ghế sa lon sớm đã có người ngồi. Mặc dù đối phương đang cúi đầu, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một thanh niên cao lớn.

Hướng Nhật cũng không quá để tâm, trực tiếp ngồi xuống vị trí hơi cách xa đối phương một chút. Bởi vì nơi này dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với bầu không khí ồn ào trong đại sảnh, nhưng lại có nguy cơ bị cô nàng Thư Dĩnh nọ phát hiện.

Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, thanh niên cao lớn kia cũng cảm giác được bên cạnh có người, hắn đưa mắt nhìn qua.

- Có phải chúng ta đã từng gặp qua hay không?

Trong mắt thanh niên cao lớn hiện lên một tia nghi hoặc, hắn phát giác người vừa ngồi xuống bên cạnh có chút quen quen, nhưng lại không thể nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.

Trong lòng Hướng Nhật cảm thán không thôi, sao tới tham gia một tiệc rượu thôi mà lại tình cờ gặp vô số người quen thế này. Đối phương mặc dù không nhận ra hắn, nhưng hắn lại nhận ra đối phương. Thanh niên cao lớn có tướng mạo khá tốt trước mặt quả thật cũng là người quen, nhưng ấn tượng của Hướng Nhật đối với hắn cũng không chẳng tốt đẹp gì cho cam, bởi vì tên này chính là bạn trai cũ của nữ thư ký - chính là cái tên mặt trắng nhỏ vô tình kia.

Có lẽ là do bộ trang phục hiện mình đang mặc trên người khiến hắn nhất thời không nhận ra, dù sao khi đó là mình theo cô nàng An Tâm đi chợ mua thức ăn nên mặc quần áo bình thường, hơn nữa vết thương trên tay cũng chưa lành hẳn, vẫn phải quấn băng gạc, giờ trông mình thay đổi quá nhiều, khó trách đối phương không nhận ra.

Nghĩ tới đây, trên mặt Hướng Nhật thoáng lộ ra vẻ chế giễu:

- Jackson tiên sinh đúng là quý nhân thì hay quên, sao mới đây đã quên mất 'Lão bằng hữu' rồi?

Trong khi nói còn nhấn mạnh ba chữ 'Lão bằng hữu'.

Nghe đối phương gọi tên mình thuần thục như vậy, thanh niên cao lớn đã khẳng định mình cùng đối phương quả thật có quen biết, chỉ là hắn thật sự nhớ không ra cái người có vẻ rất quen thuộc với mình này là ai. Ý thức được đây là nơi chỉ toàn nhân vật cao cấp, hắn cũng không dám có nửa điểm thất lẽ, cho nên dè dặt hỏi:

- Tiên sinh.Thật ngại quá, tôi đây là người có trí nhớ không tốt lắm, xin hỏi nên xưng hô thế nào?

Hướng Nhật không đáp mà hỏi ngược lại:

- Hôm nay, honey của ngươi không tới sao?

Thanh niên cao lớn nhất thời biến sắc:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Rất khó mà mở miệng nói ra công việc hiện tại của hắn, tìm một bà lão làm bạn gái? Không, đấy là nói cho dễ nghe, nói khó nghe một chút là được một bà già có tuổi tác phải gấp ba lần hắn trở lên bao nuôi. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng không thể tưởng tượng được, người trước mặt này chẳng những quen biết hắn, thậm chí còn biết hắn là kẻ ăn bám đàn bà. Điều này làm cho hắn cảnh giác hẳn lê, hơn nữa giọng điệu cũng không có vẻ cung kính kiểu như sợ nói sai gì đó giống vừa rồi.

- Sao? Muốn ta nhắc cho ngươi một chút không?

Hướng Nhật thản nhiên quét mắt nhìn đối phương, giọng điệu rất là châm chọc. Đối với tên mặt trắng nhỏ này, hắn cũng chẳng có chút hảo cảm nào, chẳng những uy hiếp bạn gái cũ, còn vì lấy lòng của bà lão kia mà nói bậy về bạn gái cũ của mình, Hướng Nhật ghét cay ghét đắng loại người này.

Thanh niên cao lớn cũng phát giác đối phương không có ý tốt với mình, hai nắm tay xiết chặt, nhưng cũng không có hành động gì, hắn biết người có thể đi vào nơi này thì thân phận cũng sẽ không đơn giản, không phải người như hắn có khả năng đắc tội được.

Tiếp theo, Hướng Nhật quan sát đối phương từ trên xuống dưới thật kỹ lưỡng, sau đó trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu.

- Xem ra ngày đó đá ngươi một cước còn nhẹ quá, nếu như nặng tay một chút, chỉ sợ bây giờ ngươi vẫn đang nằm trong bệnh viện ấy chứ?

- Thì ra là ngươi!

Khi nói ra những lời này, trong mắt của thanh niên cao lớn lóe lên vẻ oán độc. Hắn đã nhớ ra rồi, đá hắn một cước, ngoại trừ cái tên buôn rau mà hắn đã gặp ở khu chợ gần bãi đỗ xe ngày đó thì không có ai khác, quả thật tên bán rau ấy trông rất khác thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục đi giày da trước mặt, thế nên hắn không nhận ra hai người là một.

- Hình như ngươi rất bất mãn với ta?

Hướng Nhật nhẹ giọng hỏi, dường như không hề nhìn thấy ánh mắt hung ác như muốn giết người cho thỏa cơn giận của đối phương.

Có thể không bất mãn được sao? Thanh niên cao lớn hừ lạnh một tiếng, nếu không phải ngày đó bị tên này phá đám, có lẽ mình đã sớm uy hiếp thành công và bỏ túi hai trăm vạn, hơn nữa cũng không cần bị bẻ mặt trước mặt bà lão kia, thậm chí sau khi trở về còn bị bà lão hung hăng xử phạt, bắt phải làm những việc mà trước đó hắn vốn cảm thấy thật ghê tởm.

Hướng Nhật cũng chẳng màng đến thái độ của hắn, lại nói tiếp:

- Ta rất tò mò, chắc là Phương Oánh Oánh có nhược điểm gì đó bị ngươi nắm được, đúng không? Rốt cuộc là gì vây!

Về điểm này, Hướng Nhật căn bản không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể khẳng định được, nếu không với tính cách nóng như lửa của nữ thư ký, gặp lại bạn trai cũ, đối phương lại còn có ý xấu, có lẽ sớm đã bị nàng đá cho một phát sau đó còn giẫm mạnh mấy cái rồi mới xoay người bỏ đi. Mà sở dĩ nhượng bộ, nhất định là có nguyên nhân gì đó khiến nàng không thể không làm như vậy.

- Chuyện này hình như không liên quan gì tới ngươi?

Dù biết đối phương có thể đi vào nơi này thì hẳn là có chút thân phận, nhưng thanh niên cao lớn vẫn mạnh miệng đáp lại.

- Ta nghĩ tốt nhất là ngươi nên nói ra, nếu không ta cũng không dám cam đoan là mình sẽ có hành vi đó khó có thể khống chế hay không.

Hướng Nhật trầm mặt, khẩu khí cũng dần trở nên lạnh lẽo, đối phó với loại người như thế này, dùng thủ đoạn uy hiếp tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt.

Trong lòng thanh niên cao lớn rất là căng thẳng, hắn đã chứng kiến sức mạnh của "tên buôn rau" trước mặt, ngay cả bốn tên vệ sĩ cường tráng bình thường rất biết đánh nhau cũng không phải đối thủ của hắn, vậy bản thân mình càng chẳng đáng là gì. Lại biết kẻ đối diện không phải loại thân sĩ có phép tắc gì cho cam, hắn không khỏi có chút run rẩy, nhưng khi thoáng thấy trong đại sảnh cách đó không xa người người qua lại như con thoi, dũng khí lại tăng lên:

- Ngươi đang uy hiếp ta sao? Đừng quên đây là nơi cao cấp.

Hướng Nhật không đợi hắn nói xong đã lạnh lùng cắt lời:

- Đừng bảo ta dám hay không, thành thật trả lời vấn đề của ta đi! Nếu nói thừa thêm một câu, có tin lão tử ném ngươi vào trong đại sảnh không?

Câu uy hiếp này của Hướng Nhật rất hữu hiệu, bị ném vào trong đại sảnh, vậy tuyệt đối sẽ thu hút ánh mắt của mọi người, mà càng nhiều người nhìn vào thì càng mất mặt. Thanh niên cao lớn dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, đương nhiên biết như vậy sẽ mang đến hậu quả gì, sợ rằng bà lão kia mà nhìn thấy thì sẽ đuổi mình cút đi ngay lập tức, chén cơm duy nhất cũng sẽ mất đi.

Liên quan đến chén cơm của mình, thanh niên cao lớn đành lựa chọn thỏa hiệp, hắn nói bằng vẻ không tình nguyện:

- Cô ta căn bản không có nhược điểm gì bị ta nắm được.

- Ngươi định thử thách lòng kiên nhẫn của ta sao?

Hai mắt Hướng Nhật như biến thành lưỡi dao sắc bén bắn thẳng về phía đối phương.

- Không có nhược điểm gì mà cô ấy lại bị ngươi uy hiếp? Không có nhược điểm gì mà cô ấy lại xin tha cho ngươi? Ngươi tưởng rằng ai cũng thiểu năng như ngươi sao?

- Không có thật mà!

Thấy đối phương có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ, thanh niên cao lớn nhanh chóng giải thích.

- Ta và cô ta vốn ở cùng thôn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hai nhà chúng ta trong thôn có quan hệ rất tốt, có thể là cô ta sợ ta nói gì đó với người nhà của mình, cho nên.

- Cho nên ngươi cho rằng cô ấy dễ bị uy hiếp, có thể tùy tiện bắt chẹt cô ấy hả?

Hướng Nhật lập tức tiếp lời đối phương, lửa giận trong mắt càng bừng lên. Hắn không ngờ tên mặt trắng nhỏ này lại dùng người nhà của người ta để uy hiếp, khó trách nữ thư ký lúc đầu rõ ràng căm giận là vậy nhưng lại không thể không xin tha cho đối phương.

- Không phải, ta chỉ là.

Nói tới đây, thanh niên cao lớn ngừng lại một chút, sau đó khẩu khí trở nên oán hận:

- Ta hận cô ta nên mới làm như vậy!

- Ngươi hận cô ấy? Chẳng lẽ cô ấy đã làm gì có lỗi với ngươi?

Hướng Nhật lạnh nhạt nhìn đối phương, hắn cho rằng đây là đối phương đang tìm cớ giải vây cho mình.

Thanh niên cao lớn dường như đã hoàn toàn mất bình tĩnh, nói chuyện cũng có phần điên cuồng:

- Trước kia chúng ta yêu nhau, người ngoài nhìn vào thấy ta rất may mắn, có thể có một bạn gái xinh đẹp như cô ta. Nhưng bọn họ căn bản không biết gì cả, cái gọi là bạn gái kia ngay cả sờ cũng không cho ta sờ một chút, như vậy mà cũng gọi là bạn gái sao.Nói cái gì mà đến lúc kết hôn mới cho ta làm thế? Nực cười, chẳng qua chỉ là con điếm.Cô ta chỉ muốn lừa gạt ta, căn bản không muốn theo ta cả đời!

Nói xong lời cuối cùng, thanh niên cao lớn đã có chút cuồng loạn.

- Nếu như ngươi gọi cái này là lý do để hận, như vậy ngươi đi chết đi được rồi!

Đang nói, đột nhiên Hướng Nhật tung một quyền thật mạnh đấm thẳng vào bụng gã thanh niên cao lớn còn đang đắm chìm trông bầu không khí thù hận do chính hắn tự tạo ra, đối phương mắt lồi ra mồm há hốc, đau đến nỗi cong cả người không đứng thẳng được, ngay cả nói cũng không nên lời.

- Sau này đừng để cho ta gặp lại ngươi, nếu không ngươi nên chuẩn bị hậu sự cho tốt đi!

Hướng Nhật phủi phủi tay đứng lên, cũng chẳng thèm nhìn gã thanh niên cao lớn đã đau quằn quại y như con tôm đang quẫy, xoay người đi ra xa. Ở lại với tên mặt trắng nhỏ này lâu thêm chút nữa, hắn sợ mình thật sự nhịn không được sẽ ra tay giết hắn!

Nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy có chút hưng phấn, bình thường nữ thư ký thoạt nhìn trông rất thoáng, không ngờ lại là một nữ nhân bảo thủ đến vậy. Như thế hình như cũng không tồi!

olo

Lúc tiệc rượu sắp kết thúc, Hướng Nhật một mình một người rời khỏi cao ốc Trung Thiên, về chuyện phát hiện hai gã ngu ngốc trong toilet, quả thật khi ấy cũng gây ra một ít rối loạn, nhưng không biết bị người nào đó ép cho ỉm đi, cho nên không gây ra sóng gió gì quá lớn.

Vơi bớt nỗi lo về sau, Hướng Nhật cũng có thể yên tâm mà mạnh dạn trở về nhà. Nán lại bên ngoài đã lâu lắm rồi, hắn sợ mấy vị đại tiểu thư trong nhà nháo nhào lên, huống chi còn có hai nữ nhân hung bạo có sở thích đặc biệt, hắn sợ mình vắng nhà sẽ tạo cơ hội cho các nàng.

Thay vào bộ đồ thường ngày hay mặc, Hướng Nhật trở về nhà cũng không có phát hiện có gì khác thường, mấy vị đại tiểu thư cùng ba người khách trọ đang ngồi trong phòng khách rộng rãi xem TV, điều này khiến hắn cảm thấy hết sức vui mừng.

Lên tiếng chào hỏi chúng nữ nhân trong phòng khách, sau đó Hướng Nhật đi thẳng lên lầu tắm rửa. Giả chết trên nền toilet lâu như vậy, cho dù trên người không có mùi gì khác thường, nhưng Hướng Nhật vẫn cảm thấy có chút buồn nôn.

Vội vã cầm lấy quần áo để thay, Hướng Nhật chạy ào vào trong phòng tắm.

Không ngờ mới tắm được một nửa, bên ngoài đã có người gõ cửa.

Hướng Nhật đoán chắc là một trong hai người An Tâm hoặc Sở Sở, trong lòng nhất thời kích động, có bà xã tắm chung, đây tuyệt đối là hưởng thụ của bậc đế vương, có lẽ.còn có thể làm chút chuyện khác nữa.

Không do dự, hắn lập tức đi mở cửa, cũng mặc kệ cả người trần truồng, trực tiếp mở cửa ra.

Song hắn lại trợn tròn mắt, bởi vì người ngoài cửa không phải hai người hắn đoán, mà lại là Phạm Thải Hồng Phạm đại tiểu thư.

Giờ phút này, đối phương đang lặng lẽ nhìn hắn trong tình trạng trần truồng, nàng ta không hề có ý né tránh, thậm chí Hướng Nhật mẫn cảm nhận thấy được, ánh mắt đối phương còn nhìn thoáng qua biểu tượng nam tính ở giữa hai chân hắn.

- Cô tới làm gì?

Hướng Nhật bối rối, đồng thời thuận tay kéo chiếc khăn tắm quấn lấy hạ thân, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn cũng không ngại bị một người phụ nữ nhìn mình khỏa thân, nhưng hắn lại không thích bị một nữ nhân biến thái không bình thường nhìn mình trong tình trạng như thế.

- Có gì đáng nhìn đâu, nam nhân không phải đều là loại ghê tởm hay sao?

Phạm Thải Hống cất bước đi vào, nhận tiện khóa cửa phòng tắm lại, sau đó thốt ra một câu cực kì kinh điển.

- Vóc người ngươi không ra gì, nhưng không ngờ "của quý" cũng không nhỏ chút nào!

Mồ hôi lạnh của Hướng Nhật chảy ròng ròng, cô nàng này chẳng lẽ không biết nam nữ khác biệt, không biết cái gì gọi là thẹn hay sao!

Đọc truyện chữ Full