DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 342: Tuổi thật

Suy nghĩ về " chuyện tốt " đến quá trưa, Hướng Nhật vẫn không có bất cứ manh mối nào, bất quá có thể khẳng định " chuyện tốt " nhất định dính dáng đến điên nữ nhân. Mà xem ra, cũng chẳng có cái gì báo hiệu trước. Căn bản dự định đêm nay sẽ đáp chuyến bay trở về, thế nhưng lão nhân lại không nỡ để cô cháu gái từ nhỏ đến giờ mới thấy mặt rời đi, lau nước mắt quyết giữ lại, làm cho Thạch Thanh mềm lòng chấp nhận ở lại một đêm nữa.

Lão nhân lúc này mới cao hứng bảo Anh Tỉnh Hoành Sinh vừa về nhà gọi điện đặt vé máy bay vào trưa mai, vẻ mặt biến chuyển rất nhanh làm Hướng Nhật đứng bên há hốc miệng một hồi.

Hướng Nhật tuy có chút buồn bực đồ đệ yếu lòng, thế nhưng nàng đã nói rồi, chẳng lẽ chính mình lại nói ngược lại?

Bữa cơm tối qui tụ nhiều người hơn, Hướng Nhật ba người khách thêm chủ nhà có sáu người, lão nhân, vợ chồng Anh Tỉnh, Anh Tỉnh Thành, Anh Tỉnh Á Mỹ, Anh Tỉnh Hữu Tác. Không sai, chính là thiếu niên bất hảo Anh Tỉnh Hữu Tác.

Có lẽ buổi trưa bị Hướng Nhật dọa mất mật, nên hắn không dám làm trái lời Hướng Nhật, tan học liền về nhà, không dám tiếp tục ở bên ngoài quậy phá. Mà cũng không biết suy nghĩ sao, hai cái khuyên tai cũng bỏ ra, vừa về nhà đã đàng hoàng quì gối trước Anh Tỉnh lão nhân xin lỗi.

Anh Tỉnh Hữu Tác làm cử chỉ khác thường này khiến trở thành tiêu điểm trong nhà, lão nhân hiển nhiên là rất cao hứng, tưởng chảy nước mắt, chưa từng thấy cháu mình biểu hiện hiếu thuận như vậy, bà cho rằng rốt cuộc cháu cũng hiểu ra được những việc làm sai trái trước kia, hiện tại đến thỉnh cầu mình tha thứ.

Mặc dù không rõ vì nguyên nhân gì mà cháu mình lại hối cải, nhưng bà cũng đã rất hài lòng.

Đầu tiên là cô con gái sau 20 năm không gặp để cháu gái qua thăm, giờ thì đến lượt đứa cháu trai vốn dĩ được cho rằng không có tương lai hạ quyết tâm thay đổi thành người tốt, lão nhân nói vui, dù cho đã chết, cũng không xấu hổ với họ Anh Tỉnh này.

Điều này tự nhiên cũng khiến vợ chồng Anh Tỉnh cực kỳ vui vẻ, tâm tình cũng rất phấn khích, đứa con trước đây xấu xa hiện tại mong muốn trở thành một người tốt, cả hai còn gì mà không hài lòng chứ?

Ngay cả Anh Tỉnh Thành sau khi biết ca ca vẫn hay bị quở trách hư hỏng trở nên tốt hơn thì tinh thần cũng hưng phấn. Anh Tỉnh Á Mỹ tuy cũng hưng phấn nhưng không giống mọi người, nàng biết rõ mọi việc nên mặc dù cũng vui vì việc ca ca thay đổi, nhưng phần nhiều là nàng đem ánh mắt nghi hoặc đặt vào nam nhân, chính hắn - làm cho vị ca ca hư hỏng luôn cãi lời quyết chí sửa đổi làm người tốt, nếu không phải cô bạn tốt Vưu Kỷ Tử nói cùng với biểu hiện khác thường của ca ca cùng với hình dáng thê thảm của mấy thiếu niên bất hảo ở trường xảy ra trước mắt mình, nàng có lẽ không thể tin đây là sự thật.

Người này cường đại đến thế sao? Anh Tỉnh Á Mỹ không phải không xem qua chứng cớ lưu lại trên mặt đất ở trường, một cây côn nhìn không còn nguyên trạng cùng vài mảnh dao bị bẻ gãy, thậm chí nàng còn cẩn thận hốt hết mấy thứ ấy bỏ vào thùng rác. Nàng biết các bằng chứng này đã bị một số người nhìn thấy, khẳng định sẽ gặp chút phiền toái, phỏng chừng nhà mình sau này sẽ không được yên ổn. Thật may là giờ cho dù mấy kẻ nhìn thấy đem chuyện này nói ra, người nghe không thấy bằng chứng cũng chỉ cười trừ.

Hướng Nhật đương nhiên cũng nhìn ra thay đổi của Anh Tỉnh Hữu, chỉ là hắn không nghĩ tới kế sách của mình lại khiến thiếu niên bất hảo thay đổi lớn như vậy, lẽ ra đe dọa cũng có chút tác dụng nhưng cũng không thể có phản ứng lớn đến như thế chứ. Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, Hướng Nhật cảm thấy ánh mắt của tiểu tử này nhìn mình lúc ăn cơm có chút không giống nhau, nói thế nào nhỉ? Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng nhiều nhất là.trành đầy sùng bái!

Sau bữa cơm, Hướng Nhật không trở về phòng mà tìm Anh Tỉnh Á Mỹ, nhờ nàng dẫn mình đến phòng Anh Tỉnh Hữu Tác.

Điều này khiến Anh Tỉnh Á Mỹ kinh hãi, tưởng rằng đối phương muốn làm gì anh mình, vẻ mặt có chút không tình nguyện.

Hướng Nhật đương nhiên cũng không rảnh rỗi đến mức này, chỉ là thấy lão nhân nhìn đứa cháu vừa sám hối khi nãy kích động đến rơi lệ, đồ đệ Thạch Thanh cũng vì thế mà cao hứng theo, hắn cũng vì thế mà có chút xúc động, cho nên cũng muốn giáo huấn thêm tên tiểu tử Anh Tỉnh Hữu Tác này, để tránh hôm nay hắn sửa đổi, ngày mai lại chứng nào tật nấy, dù sao ngày mai mình cũng rời đi.

Nói cho cùng, Hướng Nhật cũng có chút hoài nghi đối phương vì có mặt mình ở đây nên giả bộ đối phó, cho nên hắn chuẩn bị một ít giáo huấn cuối cùng. Mà do ngôn ngữ không thông nên cũng chỉ mong Anh Tỉnh Á Mỹ trợ giúp.

Đương nhiên không phải là hắn không nghĩ để cho Lý Na phiên dịch, chỉ là nữ nhân này có biểu hiện khác thường sau khi mình đi ra ngoài. Cho dù Anh Tỉnh Á Mỹ không tình nguyện thế nào, nhưng khi hắn cam đoan sẽ không đụng tay chân, rốt cuộc cũng chấp nhận dẫn hắn đi.

Phòng của Anh Tỉnh Hữu là căn phòng thứ hai sau khi lên cầu thang quẹo trái, tới nơi Hướng Nhật rất tự nhiên gõ cửa.

- Ngươi, ngươi muốn gì?

Anh Tỉnh Hữu Tác sau khi mở cửa phát hiện trước mặt mình là ai thì sắc mặt trở nên khẩn trương một chút, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh chính là muội muội, cuối cùng cũng thở dài một hơi, sau có chút bối rối mời nam nhân vào.

- Anh Tỉnh Hữu Tác phải không?

Hướng Nhật tuy biết rõ nhưng vẫn khách sáo hỏi, sau đó thoải mái ngồi lên chiếc giường độc nhất ở trong phòng, như là hắn chính là chủ nhân căn phòng này.

Anh Tỉnh Á Mỹ không rõ vì sao hắn hỏi như vậy, nhưng vẫn lập tức phiên dịch ngay.

Anh Tỉnh Hữu Tác khi nghe đối phương gọi tên mình, lập tức đứng thẳng người.

Hướng Nhật tiếp tục:

- Ngươi cho rằng làm thiếu niên bất hảo tốt lắm phải không?

Không cần hắn giải thích, Anh Tỉnh Á Mỹ cơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, trong lòng có chút cảm kích, phiên dịch càng kỹ lưỡng.

- Ta không biết, chỉ cảm thấy rất uy phong.

Hai người nói chuyện với nhau, tuy có trung gian là một người phiên dịch, nhưng cũng không cản trở họ trao đổi.

- Cả ngày sách nhiễu bạn học, ngươi cảm thấy rất uy phong sao? Như vậy sẽ chỉ khiến người ta chán ghét, oán hận ngươi, đừng tưởng làm người ta sợ hãi là uy phong, uy phong thật sự không phải là làm người ta sợ hãi, mà là từ đáy lòng cảm thấy bội phục, ngươi hiểu chứ?

Những lời này hơi dài, Anh Tỉnh Á Mỹ phiên dịch có chút khó khăn, bất quá nàng cho rằng rất có đạo lý, Anh Tỉnh Hữu Tác chỉ cúi đầu, không nói gì nữa, có lẽ chính hắn cũng ý thức được rằng hành vi của mình cũng không khiến hắn có thể trở nên uy phong.

Hướng Nhật thấy đối phương không nói gì, tiếp tục hỏi:

- Thực tế, bỏ qua những hành động cậy mạnh hiếp yếu bạn học, ngươi có thể làm những gì? Đừng thấy hiện tại ngươi khiến bạn học sợ hãi, nhưng sau khi tốt nghiệp, một số họ có thể trở thành quan chức, một số có thể trở thành luật sư, cảnh sát, đến lúc đó bọn họ không phải sợ ngươi, mà là ngươi sợ bọn họ đó.

Anh Tỉnh Hữu Tác cúi đầu càng thấp, vấn đề này hắn chưa từng nghĩ qua. Nếu như hôm nay không phải gặp phải chuyện khó tin kia, hắn sẽ không thay đổi thế này. Bất quá hắn biết đối phương nói đúng sự thật, bạn học hắn sau này có thể thăng tiến như thế.

Hướng Nhật thấy biểu hiện của hắn, biết là lời nói của mình có tác dụng. Kỳ thật hắn cũng thấy rằng tiểu tử này không phả là không có thuốc trị. Ít nhất, khi thấy mấy tên bất hảo đi cùng muốn động tay chân, vì hắn nhận ra mình từng xuất hiện trong nhà, cũng không ra tay mà chủ động gọi đồng bọn rời đi. Chỉ riêng điểm này, Hướng Nhật biết hắn vẫn kiêng nể người trong nhà. Hơn nữa, lúc mấy tên bất hảo kia động thủ, hắn cũng không tiến lên, cho nên hiện tại Hướng Nhật mới có thể kiên nhẫn ngồi nói chuyện.

- Tốt lắm, ta nói nhiều vậy, ngươi cứ suy ngẫm lại sau này nên như thế nào. Dù sao vận mệnh của ngươi chính là do ngươi nắm giữ. Sau này có thể ngẩng đầu trước những người bạn học bị ngươi khi dễ hay không, đều phải xem ngươi cố gắng thế nào.

Hướng Nhật cũng không có quen với việc dạy người hướng thiện, nguyên bản hắn là một đại lưu manh, việc kiểu này là mới làm lần đầu. Nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới việc gì, từ trong túi đem ra 100 vạn Yên đổi được, để lên giường.

- Đây là.

Nhìn thấy trên mặt đều là những tờ một vạn Yên nhật, huynh muội Anh Tỉnh sao lại không có phản ứng.

Hướng Nhật thoải mái nói:

- Một ít tiền mà thôi, dù sao ta cũng sắp trở về, cũng không cần dùng, cho ngươi cũng không sao, cũng để ngươi không đi trấn lột bạn bè nữa.

- Này, nơi này có bao nhiêu tiền?

Anh Tỉnh Hữu Tác bị nói có chút đỏ mặt, nhưng vẫn run rẩy hỏi. Mặc dù bình thường vẫn lấy tiền của bạn học, nhưng đều là số tiền nhỏ, thậm chí là tiền xu, hắn lần đầu nhìn thấy nhiều tiền mặt như thế, hơn nữa nằm ngay vị trí dễ dàng.

- 100 vạn.

Hướng Nhật thản nhiên nói.

Anh Tỉnh Á Mỹ kinh hô một tiếng, ánh mắt cực kỳ hâm mộ khi phiên dịch. Nếu như số tiền đó đều cho nàng, không, chỉ cần một ít trong đó, nàng có thể mua chút quần áo cùng vật phẩm trang sức cho chính mình. Bởi nhà nàng cũng không giàu có gì, cha mẹ cho tiền tiêu vặt cũng không có bao nhiêu, cho nên chỉ có thể nhìn bạn bè trong trường bàn luận đến những trang sức cao cấp hoặc hàng hiệu vừa mua được mà hâm mộ.

Nghe được chính xác giá trị, tay chân Anh Tỉnh Hữu đã luống cuống, hơi thở cũng nặng nề:

- Nhiều vậy đều cho một mình ta ư?

- Nhiều lắm sao?

Hướng Nhật lơ đãng nhìn lướt qua Anh Tỉnh Á Mỹ.

- Ngại nhiều thì để một nửa cho muội muội của ngươi đi.

Tuy nghe thấy tiền mình bị giảm đi một nửa, nhưng Anh Tỉnh Hữu Tác cũng không để ý, còn hưng phấn mà gật đầu. Bộ dáng như thế, hiển nhiên đã bị số tiền trước mắt khiến cho mất lý trí.

Nhưng Anh Tỉnh Á Mỹ thì không như vậy, mặc dù trong thâm tâm nàng rất muốn có số tiền ấy, nhưng vẫn lễ phép nói:

- Cám ơn! Nhưng chúng ta không thể nhận được, nếu như cầm số tiền này, nhất định ba mẹ sẽ không tha.

- Không có việc gì, coi như anh rể cho các ngươi ít tiền tiêu vặt đi, chẳng nhẽ cha mẹ ngươi còn nói gì nữa?

Hướng Nhật biết, ở Nhật Bản, học sinh chưa tốt nghiệp hàng tháng chỉ có một ít tiền tiêu vặt, hiện tại hắn lấy thân phận trưởng bối nói những lời này, tự nhiên không có gì là không ổn. Về phần số tiền tiêu vặt này có nhiều quá hay không, hắn cũng không cân nhắc đến.

- Nhưng mà.

Anh Tỉnh Á Mỹ vẫn có chút lo lắng.

- Không nhưng nhị gì cả, cho các ngươi rồi, các ngươi tùy ý xử lý.

Hướng Nhật nói xong cũng không quay đầu lại, tiến về phía cửa.

Anh Tỉnh Hữu Tác đột nhiên thoát khỏi cám dỗ tiền bạc, tỉnh táo lại, lo lắng nói với muội muội mình một câu gì đó. Hắn xem ra, dù rằng số tiền rất mê hoặc lòng người, nhưng cũng không thể so sánh với mong muốn trong lòng hắn.

- Chờ một chút!

Hướng Nhật vừa chạm đến nắm tay cửa, phía sau truyền đến một thanh âm.

- Còn chuyện gì sao?

Hướng Nhật quay lại nhìn vào cô gái có đến bẩy phần giống đồ đệ mình kia.

- Ca ca muốn ngươi dạy hắn tuyệt kỹ thần kỳ đó.

Anh Tỉnh Á Mỹ có chút ngại ngùng khi mở miệng, nàng suy nghĩ, đây là tuyệt kỹ gia truyền, hẳn là không thể dạy cho người ngoài.

Hướng Nhật thoáng ngẩn người rồi nói tiếp:

- Không phải là không thể dạy, bất quá khiến hắn trở thành người tốt đã, ta cũng không hi vọng đem tuyệt kỹ của ta dạy cho một kẻ bất hảo. Nếu như sau này hắn đậu vào Đại Học Đông Kinh, có lẽ ta sẽ truyền thụ cho hắn vài chiêu.

Hướng Nhật cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân vì sao tiểu tử này có thái độ kỳ lạ khi ăn cơm, chính là muốn học được tuyệt kỹ có thể tay không bẻ cong thiết côn thành hình số 8, bất quá khả năng này rất khó. Không nói là hắn cũng không biết chỉ dạy thế nào, mà có hiểu rõ, Hướng Nhật cũng sẽ không dễ dàng truyền cho người khác. Đây là thứ hộ thân của gã, mình gã biết thì tốt hơn. Về phần hắn nói khi mình trở lại Nhật Bản, cũng chỉ là cho có lệ, lần này cùng đồ đệ đến, lần sau hắn cũng không nghĩ còn cơ hội như vậy. Hơn nữa đại học Đông Kinh nổi danh khó khăn, muốn cho một kẻ bất hảo có thể thi đậu, đúng là nói mộng. Cho nên hắn cũng không sợ việc mình mạnh miệng sẽ bị vạch trần sớm.

Anh Tỉnh Hữu Tác nghe muội muội phiên dịch, lúc đầu lộ ra vẻ thất vọng, bất quá lập tức đổi thành kiên định, tựa như vừa ra một quyết định nào đó.

Hướng Nhật cũng không nhìn thấy, từ trong phòng đi ra, vừa lúc phát hiện phiên dịch Lý Na dù bận bịu vẫn đang ung dung đứng ở đó.

- Cô ở đây chờ tôi làm gì?

Hướng Nhật có chút mơ hồ hỏi. Nữ nhân này mình đã nói rõ cho cô ta biết thân phận, tuy nhiên vẫn đối xử một cách mịt mờ, thật khó chịu a.

Lý Na cũng không trả lời, mà nói:

- Thật không ngờ a, anh tâm địa thật tốt, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn hơn người mà.

Hướng Nhật lập tức biết những gì mình nói trong phòng đã bị nữ nhân nghe thấy, cũng không để ý.

- Vậy thì sao, cô hơn 30 tuổi rồi vẫn gọi Thái Hồng là Hồng tỷ, bộ nhìn cô ta lớn hơn cô ah?

- Vậy anh lầm rồi, ta nói cho anh biết, cô ấy ít nhất 40 tuổi rồi.

Nói lời này, trong giọng nói Lý Na có chút ghen tuông.

- 40 tuổi?

Hướng Nhất cảm giác đầu mình hoặc là thính lực của mình có vấn đề. Hắn không phải là chưa gặp qua điên nữ nhân khác người kia, cũng chỉ cho rằng hơn kém 20 tuổi một chút. 40 tuổi? Xem ra cô ả thành tinh 400 tuổi mới phải a, ít nhất điều này khiến hắn càng thêm tin tưởng, vì đối phương giống như một con yêu quái.

Thấy bộ dáng khó tin của nam nhân, Lý Na cũng chẳng buồn giải thích, nói thẳng một câu:

- Dù sao 20 năm trước gặp nàng ta cũng đã thấy bộ dáng như thế, tuổi của nàng so với ta chỉ biết càng cao chứ không càng thấp.

- Cô không phải nói giỡn với tôi đó chứ?

Hướng Nhật trợn tròn mắt, từ vẻ mặt đối phương, hắn biết cũng không phải là đùa. Bất qua hắn cũng không phải không thể tiếp nhận loại chuyện hoang đường này, chính hắn cũng phát sinh chuyện quỷ dị, như vậy chuyện điên nữ nhân 40 tuổi nhìn như 20 tuổi cũng không phải kỳ quái lắm. Có chút chăm sóc tốt, cũng có thể đạt được trình độ này. Nhưng Hướng Nhật làm sao cũng nhìn không ra điên nữ nhân đó lại biết tự chăm sóc bản thân, nhìn cách cô ta trang điểm bừa bãi, rõ ràng không quan tâm đến hình thức bản thân hoặc không quá chú ý. Người phụ nữ như vậy có khả năng tự chăm sóc sao? Nếu không tự chăm sóc, thân thể với làn da mềm mại mà nữ nhân khác nhìn cũng phải ghen tị là từ đâu ra?

Chẳng lẽ sự thật là yêu quái biến hóa sao? Hướng Nhật chưa kịp tỉnh táo lại sau cái suy nghĩ ác ý kia, Lý Na lại tiếp:

- Anh có thể tự hỏi tuổi thật của cô ta, bất quá hậu quả có thể sẽ rất kinh khủng.

Cặp mắt Hướng Nhật trắng dã, hắn vốn cùng điên nữ nhân không hợp nhau, chính mình đi hỏi nàng, hậu quả đương nhiên rất " kinh khủng ". Thế nhưng hắn cũng không muốn dính dáng đến cái chuyện rõ ràng có mục đích chia rẽ này nhưng quả thật vừa rồi nhìn không ra tâm tư so đo kiểu đàn bà của đối phương, hỏi tiếp vấn đề mình quan tâm từ trưa:

- Lý tiểu thư, thật sự có thể tiết lộ một chút, khi về nước sau cùng sẽ có " chuyện tốt " gì đang chờ ta không?

- Sau khi trở về thì anh sẽ biết!

Quăng lại một câu nói, chủ nhân của nó rời đi, để mặc hắn đang ngơ ngác.

Đọc truyện chữ Full